NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 46

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 46
Prev
Next

[Xem ra chị gái này không thiếu tiền nhỉ? Mấy người tự xem thông tin trò chơi của cô ta đi.]
[Cho những ai không biết thì để có được biểu tượng đó, phải đập từ ba mươi nghìn trở lên.]
[Hơn ba mươi nghìn?]
[Hơn ba mươi nghìn? Không thể nào, ba mươi nghìn là một số tiền rất lớn đó, vậy mà lại tiêu từng đó tiền ở trong game. Chúng ta mới thoát nghèo được mấy năm, thật sự cho rằng người trên mạng đều thu nhập hàng triệu mỗi năm à? Ba mươi nghìn cũng không coi ra gì =_=]
Mấy phút sau.
Bọn họ nhanh chóng biết được Úc Tưởng đã chơi bao nhiêu game, bỏ ra bao nhiêu tiền cho game.
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Làm trùm đập tiền quá đã! Thậm chí còn có thể thuê người tăng cấp giúp mình!
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có nhiều đại gia chơi game trên web như vậy. Bởi vì có thể hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi tiêu tiền và nghiền nát những người chơi bình thường.
Đến khi Úc Tưởng đập tiền xong một hồi thì cảm thấy mỹ mãn, ngẩng đầu uống một hớp nước.
“Khụ khụ khụ…”
“Sao lại là rượu?” Úc Tưởng vội vàng bỏ xuống.
Hà Vân Trác cũng không cãi nhau với Lăng Sâm Viễn nữa, lập tức đứng dậy đi rót nước ấm cho Úc Tưởng.
Mà lúc này trên mạng đã nổ tung.
[Vãi thật! Đây là cách giải sầu của kẻ có tiền sao? Tôi không vui, tôi đi đập tiền vào mấy trò chơi!]
[Trò thì ba mươi nghìn, có trò lại năm mươi nghìn, thậm chí có trò lên tới một trăm nghìn… Trời ơi, cái này còn khiến người hâm mộ ghen tỵ uất hận hơn cả mở ví khoe tiền nữa.]
[Đúng vậy. Tôi chơi game luôn dựa vào thực lực. Rơi nước mắt ngưỡng mộ.]
[Chỗ này có giá trị tương đương mấy chiếc túi xách xa xỉ rồi nhỉ? Tôi không biết cô ta giàu thật hay là giả làm tiểu thư nhà giàu nhưng cô ta thật sự có tiền!]
[Ba nhìn con này, con chơi giúp ba nhé!]
[Kẻ có tiền cũng chơi trò này à? Cảm giác như mình được kéo gần khoảng cách với bọn họ ấy hì hì.]
Hướng đi của khu bình luận này trở nên rất thú vị.
Úc Tưởng không cần khoe túi, không cần khoe xe, cũng không cần đứng ra làm sáng tỏ tại sao túi của mình lại hết hạn sử dụng, hay thật ra đó là xe của anh họ…
Dù sao thì có nhiều tài khoản trong top nạp tiền như vậy, không phải bạn muốn mượn là mượn được.
Úc Tưởng đăng lên mạng xã hội xong thì lập tức tắt đi, hoàn toàn không biết lúc này trên mạng đã tạo nên sóng gió gì.
Bởi vì tổng giám đốc Thẩm muốn phá tan không khí xấu hổ nên lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta xuống nước chơi một lát? Mọi người đều mang đồ tắm phải không?”
Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn gần như là đồng thời nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng dứt khoát: “Không mang đồ tắm, không biết bơi, không xuống nước.”
Tổng giám đốc Thẩm: “Vậy chúng tôi đi trước?”
Úc Tưởng gật đầu: “Chơi vui nhé.”
Hà Vân Trác và Lăng Viễn Sâm gần như cùng lúc muốn mở miệng nói ‘Không biết thì tôi dạy cho cô’ nhưng lời đến bên miệng lại lập tức nghẹn lại.
Bởi vì bọn họ đều nhớ đến lần trước ở câu lạc bộ, câu nói ‘Hai người các anh đánh một trận, ai thắng thì dạy tôi’ kia của Úc Tưởng.
Vì thế bọn họ liếc nhìn nhau, đều ‘ăn ý’ ngậm miệng lại.
Phía bên kia, tổng giám đốc Thẩm đã nhảy xuống nước.
Anh ấy cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, ngồi trong du thuyền mẹ nó áp lực quá.
Các đồng nghiệp khác biết bơi cũng nhảy xuống thay vì ngồi ở boong tàu, khẽ thở dài: “Tôi thật sự bội phục Úc Tưởng… Nếu hai vị cầu mà không được này cùng trở mặt thì làm sao bây giờ?”
“Ai biết được.”
Tổng giám đốc Thẩm nhảy xuống quẫy nước chưa đến hai lần thì đã kiệt sức.
Anh ấy vừa mắng công việc thật sự mài mòn người trẻ tuổi, vừa nắm lấy thang bên cạnh du thuyền, bắt đầu leo lên.
“Ối? Tổng giám đốc Thẩm, anh đi đâu đấy?” Nhân viên trên boong tàu lập tức kêu lên.
Tổng giám đốc Tổng xoay đầu lại.
Xui xẻo…
Anh ấy bò lên sai du thuyền.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu thì lập tức thấy gương mặt của tổng giám đốc Thẩm.
“Cậu, cậu cả Trữ?” Tổng giám đốc Thẩm lắp bắp.
Trong lòng tổng giám đốc Thẩm không ngừng chửi. Chết tiệt, tôi có vận cứt chó gì vậy trời ơi!
Tổng giám đốc Thẩm vội vàng giải thích: “Tôi, tôi lên sai chỗ, du thuyền của tôi ở bên kia…”
Trữ Lễ Hàn vừa thấy thì lạnh nhạt hỏi: “Đây là du thuyền của nhà họ Trữ phải không?”
Tổng giám đốc Thẩm sửng sốt, vội vàng quay đầu lại xem.
Đúng thật, trên con du thuyền kia của bọn họ có một ký hiệu rất nhỏ. Ký hiệu đó là biểu tượng doanh nghiệp của gia tộc họ Trữ.
Người đứng bên cạnh Trữ Lễ Hàn tò mò hỏi: “Vị này là?”
Tổng giám đốc Thẩm vội tự giới thiệu: “Thẩm Hải, công ty văn hóa Khải Tinh.”
Trữ Lễ Hàn nghe tên công ty anh ấy nói thì mới xác nhận mình đúng là không nhận sai người. Người này là cấp trên của Úc Tưởng, trước đây đã gặp ở tòa nhà của tập đoàn nhà họ Trữ.
Trữ Lễ Hàn lại nhìn lướt qua du thuyền, nhanh chóng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra: “Lăng Sâm Viễn cho các anh dùng?”
Tổng giám đốc Thẩm: “Vâng, vâng.”
Anh ấy ngoại trừ vâng cũng không biết nói cái gì.
“Úc Tưởng cũng ở đó?”
“… Phải, phải.” Không chỉ có Úc Tưởng đâu. Tổng giám đốc Thẩm thầm nói, mồ hôi lạnh cũng chảy ra. Làm sao bây giờ, hai chiếc thuyền phía trước đã đủ loạn, chiếc thuyền thứ ba của Úc Tưởng cũng tới.
Trữ Lễ Hàn cảm thấy kỳ lạ.
Anh biết danh tiếng của mình đủ khiến người ta sợ hãi nhưng cũng không đến mức mới hỏi hai câu, mặt của người trước mặt đã trắng như tờ giấy.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu hỏi: “Tôi rất đáng sợ sao?”
Tổng giám đốc Thẩm: “Không không không…”
Lúc này, người phụ nữ phía sau Trữ Lễ Hàn không khỏi lên tiếng: “Nếu quen biết thì hay là chơi cùng nhau đi? Để du thuyền dừng ở bên cạnh nhau.”
Men theo giọng nói, tổng giám đốc Thẩm nhìn qua đó.
Một người phụ nữ xinh đẹp, tóc xõa dài trên vai, khí chất sang trọng như đóa lan nở trong khe núi.
Người này chính là Ninh Nhạn.
Cô ta nghe thấy Lăng Sâm Viễn cũng ở đây cho nên lập tức muốn mời người đến.
Nhưng tổng giám đốc Tổng không dám đồng ý.
Người đã mời Trữ Lễ Hàn đến đây cũng không dám gật đầu.
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn chợt lóe lên: “Vậy mời đến đây đi.”
Anh cũng muốn biết tại sao sắc mặt tổng giám đốc Thẩm lại trắng như vậy.
Lúc này chủ nhà mới dám lên tiếng phụ họa: “Đúng đúng, vậy mời đến đây đi, chúng ta cùng nhau tụ tập trên du thuyền cho vui!” Trữ Lễ Hàn trông nho nhã lễ độ nhưng thực ra rất khó xơi. Hôm nay anh ta còn đang lo lắng không biết nói chuyện làm ăn với Trữ Lễ Hàn thế nào, bây giờ có thứ khiến Trữ Lễ Hàn cảm thấy hứng thú là chuyện tốt.
Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.
Anh ấy xuống nước, thậm chí trong khoảnh khắc ấy còn nghĩ đến việc muốn mình chết đuối luôn.
Nhưng đương nhiên tổng giám đốc Thẩm vẫn tiếc công ty vừa mới nhận được đầu tư, anh ấy bơi trở về, lần này thì lên đúng chỗ.
“Tổng giám đốc Thẩm không sao chứ?” Nhân viên lập tức chạy đến đỡ anh ấy.
Tổng giám đốc Thẩm hất đầu: “Biết ai ở trên du thuyền đối diện không?”
“Ai?”
“Cậu cả Trữ… Hiện giờ anh ta mời chúng ta sang bên đó với bọn họ.”
“Vãi!” Nhóm nhân viên há hốc mồm.
Cả đời bọn họ cũng không ngờ bản thân sẽ ở trên cùng một chiếc du thuyền với Trữ Lễ Hàn!
Tổng giám đốc Thẩm thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa.
Ba phút sau.
Úc Tưởng, Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác đều đứng ở trên boong tàu.
Hai chiếc du thuyền cách nhau rất gần.
Hai bên đều thấy rõ những người ở phía đối diện.
Trữ Lễ Hàn vuốt ve cúc tay áo, câu nói chứa đầy ẩn ý: “Nhiều người thật.”
Ninh Nhạn vô cùng vui mừng nhưng bởi vì vẫn đang ở trước mặt người khác, cô ta luôn phải tỏ ra nhã nhặn nên cố không nở nụ cười.
Thật ra du thuyền của bọn họ đã đi được rất xa.
Bến tàu ở phía xa dường như đã hóa thành một đường thẳng.
Đúng lúc này, ở phía hòn đảo nhỏ không đột nhiên có hai du thuyền nhỏ lao ra.
Chúng nó lập tức đâm thẳng vào chiếc du thuyền của Trữ Lễ Hàn.
Đám tổng giám đốc Thẩm nào đã từng gặp qua loại chuyện này chứ? Đương nhiên sợ hãi đến mức hét to lên.
Kết quả lại có một chiếc du thuyền nhỏ khác cũng đâm về phía bọn họ.
Còn thấy trong tay bọn chúng lấy ra cái gì đó…
Tổng giám đốc Thẩm: “Mẹ kiếp! Mấy người này không sợ đi tù sao?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 46"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com