NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 47

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 47
Prev
Next

Mọi người sợ đến mức biến sắc, vội vàng nằm sấp xuống.
Hai con thuyền nhỏ đuổi theo một cách điên cuồng, bởi vì bọn chúng có vũ khí trong tay nên phía bên này cũng gấp rút tăng tốc, đến khi bình tĩnh lại thì sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tổng giám đốc Thẩm run bần bật: “Làm sao bây giờ?”
Ra biển chơi thôi mà, sao lại gặp phải chuyện như này chứ?
Lăng Sâm Viễn đã quen gặp phong ba bão táp, anh ta bình tĩnh chỉ huy: “Lái sang bên kia, có thấy đá ngầm không? Vòng sang bên đó. Tốc độ phải nhanh.”
Trên một con thuyền khác, lúc này Trữ Lễ Hàn cũng đang bình tĩnh chỉ huy.
Hai chiếc du thuyền to lớn xa hoa cồng kềnh với tốc độ cực nhanh, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng vòng qua đá ngầm.
Hai chiếc du thuyền nhỏ phía sau chỉ lo nổ súng nên không nhìn thấy mà đâm vào đó.
Du thuyền bị lật.
Đợi đến khi người vùng vẫy trồi lên mặt nước, con thuyền xa hoa đã đi xa rồi.
Ba giờ mười một phút chiều.
Sau một cuộc rượt đuổi căng thẳng và kích thích, tất cả mọi người cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết đang chạy đến nơi nào, chỉ có thể vội vàng xác định vị trí để tìm đường trên bản đồ.
“Không còn nhiều nhiên liệu nữa.” Người lái du thuyền nói.
Du thuyền tiêu thụ rất nhiều nhiên liệu.
Bởi vì nó cần nhanh chóng tăng tốc hết cỡ nên mức tiêu hao nhiên liệu không thể như bình thường.
Các đồng nghiệp của Úc Tưởng còn đang nôn mửa không ngừng.
Đoạn đường này du thuyền chạy quá nhanh, bây giờ bọn họ cảm thấy cả đầu óc lẫn tim gan phèo phổi sắp không thuộc về mình nữa.
Lòng dạ nào mà lo dầu còn nhiều hay không!
Lúc Lăng Sâm Viễn xoay người lại thì thấy Úc Tưởng còn đang ăn điểm tâm.
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn: “Cô không sợ à?”
Úc Tưởng: “Không.”
Nói thật, tay trái có nam chính, nam phụ, tay phải có trùm phản diện, nữ phản diện. Nếu mà chết được thì quyển tiểu thuyết này đừng hòng viết tiếp nữa. Thế giới nguyên tác sẽ sụp đổ luôn!
Lăng Sâm Viễn cụp mắt, suy nghĩ một lát, nói: “Lại gần du thuyền của Trữ Lễ Hàn, chúng ta đi theo bọn họ.”
Dù sao trong nước cũng là địa bàn của Trữ Lễ Hàn.
Chưa chắc người của anh ta sẽ đến cứu viện kịp thời nhưng người của Trữ Lễ Hàn thì đến rất nhanh.
Khoảng nửa tiếng sau.
Du thuyền của bọn họ đều neo tạm ở một hòn đảo xa lạ.
Bên này, người đàn ông trung niên vừa rồi còn bưng chén rượu suýt thì quỳ xuống trước mặt Trữ Lễ Hàn: “Chuyện này, chuyện này thật sự không phải tôi gây ra, tôi không biết… Cậu cả Trữ, anh phải tin tôi…”
Trữ Lễ Hàn im lặng.
Thư ký Vương hắng giọng, hỏi: “Có đón cô Úc sang đây không ạ?”
Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên: “Không cần.”
Úc Tưởng dẫn đầu đoàn người, Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn theo sát đằng sau.
Sau nữa là nhóm người giám đốc Thẩm.
Ánh mắt phức tạp của Ninh Nhạn rơi vào người Úc Tưởng.
Lúc này cô ta mới nhìn rõ, áo khoác trên vai Úc Tưởng rõ ràng là áo khoác của Hà Vân Trác. Tại sao cả Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đều ở cùng một chỗ với cô?
Ninh Nhạn vẫn còn nhớ Úc Tưởng.
Cái người đáng chết này, phá hoại kế hoạch hoàn mỹ của cô ta…
Ninh Nhạn siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.
Rốt cuộc đêm đó cậu cả Trữ có phát sinh quan hệ với Úc Tưởng không? Vì kế hoạch hôm đó hoàn toàn thất bại nên cô ta cũng không dám chắc.
Ninh Nhạn quan sát một hồi lâu cũng chỉ thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Trữ Lễ Hàn.
Đến khi Úc Tưởng đi đến trước mặt.
Thư ký Vương định giơ tay ra đỡ nhưng chợt khựng lại, cuối cùng chỉ dám hỏi một câu: “Cô Úc có bị dọa sợ không?”
Úc Tưởng lắc đầu: “Không sao.”
Thậm chí còn nấc cụt một cái.
Mọi người: ???
Úc Tưởng cười nói: “Xin lỗi, bánh gato trên du thuyền ngon quá.”
Trữ Lễ Hàn phớt lờ Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác, anh nhìn áo khoác trên người Úc Tưởng, giọng nói trầm xuống: “Bất kể rơi vào hoàn cảnh nào cô Úc cũng không quên bổ sung dinh dưỡng nhỉ.”
Úc Tưởng gật gù, đáp: “Đương nhiên.”
Sắc mặt Hà Vân Trác hơi thay đổi, ngay cả Ninh Nhạn đứng gần đó anh ta cũng không liếc mắt lấy một cái.
Bởi anh ta đã nhận ra… Người đứng trên cầu thang gọi Úc Tưởng hôm đó chính là Trữ Lễ Hàn!
Hà Vân Trác mới về nước, không biết nhiều về Trữ Lễ Hàn nên lúc này mới phát hiện ra chuyện này.
Anh ta nhìn Úc Tưởng với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến Ninh Nhạn vô cùng khó chịu.
Cô ta biết trước giờ Hà Vân Trác rất thích mình, còn bằng lòng vì cô ta mà trả giá tất cả.
Hầu như mỗi lần gặp mặt Hà Vân Trác đều không che giấu ánh mắt nóng bỏng rực lửa khi nhìn cô ta.
Nhưng hôm nay… Hà Vân Trác chưa từng liếc mắt nhìn cô ta một cái nào!
Anh ta đang nhìn Úc Tưởng!
Cả Lăng Sâm Viễn cũng đang nhìn Úc Tưởng!
Đột nhiên, Úc Tưởng hắt xì một cái, lại thêm hai cái liên tiếp nữa.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Không phải tôi bị gió biển thổi đến mức bị cảm rồi chứ?
Hệ thống: [Nếu gió to thì khả năng cao sẽ bị thế.]
Úc Tưởng: … Cục cưng lạnh lùng vô cảm quá đi!
Trong khoảnh khắc đó, hệ thống cũng dành một giây tự kiểm điểm lại mình, liệu có phải nó quá cứng nhắc không?
Úc Tưởng quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn.
Vẫn mặc quần sooc và đeo kính râm.
Úc Tưởng đành quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn, nói: “Tôi mượn áo khoác của anh được không?”
Trữ Lễ Hàn im lặng nhìn cô hai giây.
Thư ký Vương định nói ‘hay để tôi’ nhưng lại không dám.
Đôi khi, dục vọng chiếm hữu của đàn ông là một thứ rất huyền diệu, cho dù cậu cả Trữ và cô Úc còn chưa chính thức xác nhận quan hệ cũng không ngoại lệ.
Đương lúc mọi người vô thức nín thở, chỉ thấy Trữ Lễ Hàn thong thả cởi áo khoác ra, đưa cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhận lấy, quây quanh eo.
Cô nói với hệ thống: Cái này làm lót mông được đấy, tí ngồi xuống không lo lạnh mông.
Hệ thống: […]
Trữ Lễ Hàn chỉ còn lại áo sơ mi và áo gi-lê, dáng người anh cao ráo, trông lại càng kiêu ngạo, cao sang.
Anh hạ thấp giọng: “Áo khoác lần trước tôi cho cô đâu?”
Lần trước?
Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn vào hai từ này.
Úc Tưởng vốn định vứt đi nhưng nghĩ lại thì thấy phí quá. Nước nhà mới thoát khỏi đói nghèo được mấy năm, sao có thể lãng phí tài nguyên như vậy được?
Thế là cô cho vào máy giặt giặt sạch… Ừm…
Úc Tưởng: “… Tối chơi game dùng để đắp lên chân.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Anh hỏi: “Lần này lại định dùng làm gì nữa?”
Úc Tưởng: “Che đầu.”
Ninh Nhạn chợt hắt xì một cái.
Chẳng ai ngờ phải ra biển lâu như vậy nên đều ăn mặc mỏng manh. Ninh Nhạn siết chặt nắm đấm, mỗi lần hít vào thở ra cũng thấy lạnh run.
Mọi người chỉ ngoảnh sang nhìn cô ta một cái rồi lại quay đi.
Lâm Sâm Viễn không có áo khoác, áo khoác của Hà Vân Trác thì ở trên người Úc Tưởng, ngay cả áo khoác của Trữ Lễ Hàn cũng ở trên người Úc Tưởng luôn.
Lúc này, đằng sau có người ân cần quan tâm: “Cô Ninh, hay cô khoác tạm áo khoác của tôi chống lạnh một lúc đi?”
Ninh Nhạn quay đầu liếc nhìn người nọ.
Người vừa nói là một người đàn ông trung niên, Ninh Nhạn khẽ nhíu mày, từ chối: “Không cần, cơ thể tôi vẫn chịu được.”
Câu này ngầm ám chỉ Úc Tưởng quá yếu ớt.
Úc Tưởng ngồi xuống một cái ghế trống, cuộn người như một quả bóng, biểu diễn một màn cơ thể yếu ớt vô cùng sống động.
Hầy.
Nữ chính thật khờ khạo, lại xem Ninh Nhạn như chị gái ruột.
Nhưng liên quan quái gì đến cô?
Úc Tưởng hỏi: “Chúng ta phải chờ ở đây bao lâu?”
Người đáp lại cô là Trữ Lễ Hàn, anh lạnh nhạt nói: “Vừa nãy, lúc đang đi đã báo cảnh sát rồi, phải chờ tối đa bốn tiếng nữa, họ mới tìm ra chúng ta.”
Úc Tưởng rút di động ra nhìn.
“Ở đây không có tín hiệu…” Thư ký Vương nói.
Úc Tưởng gật gù, cũng chẳng mấy quan tâm đáp: “May mà tôi có tải game offline.”
Thư ký Vương dở khóc dở cười.
Nói là tối đa bốn tiếng.
Nhưng kỳ thật chờ đợi là một việc rất khó chịu.
Lúc đầu bọn họ còn có thể ngồi chờ trong du thuyền.
Nhưng bóng tối nhanh chóng buông xuống, bầu trời bắt đầu có dấu hiệu nổi bão.
Lúc này, du thuyền không thể cố định trên biển lại thành một thứ không an toàn.
Mọi người chỉ đành đi xuống lần nữa, tìm một nơi an toàn trên đảo để trú tạm.
Chợt, hai mắt Lăng Sâm Viễn hơi lóe lên, anh ta lập tức xoay người, không chút khách khí trấn lột áo khoác của một quản lý cấp cao xui xẻo nào đó, mặc vào người.
Ninh Nhạn sắp không chịu nổi nữa.
Nhưng cô ta không thể xuống nước bảo người khác nhường áo khoác cho mình được.
Bên này, Úc Tưởng lại hắt xì một cái.
Lăng Sâm Viễn hỏi: “Vẫn lạnh à?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 47"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com