NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 49

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 49
Prev
Next

Người đó hiểu ra, vừa run rẩy sợ sệt, vừa lên tiếng khen ngợi: “Lúc trước cậu cả Trữ thật sự có mắt nhìn, cũng rất là cơ trí. Kỹ thuật của Thụy Từ bây giờ ở nước ngoài đang rất nổi tiếng…”
Trữ Lễ Hàn không quay đầu lại đáp lời bọn họ.
Các nhân viên cứu hộ trên chiếc trực thăng nhảy xuống, trong tay còn mang theo hai mũ bảo hiểm.
“Cậu cả Trữ.” Đối phương đưa mũ bảo hiểm tới.
Mọi người đều nhìn sang.
Ai cũng biết ngồi trực thăng trở về chắc chắn là nhanh nhất, lúc này tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, tinh thần mệt mỏi, còn cả sự sợ hãi chưa tiêu tán. Nhìn vào mũ bảo hiểm trực thăng, bọn họ trầm trồ đầy ao ước.
Trữ Lễ Hàn cầm lấy một cái mũ bảo hiểm, nhét vào trong ngực Úc Tưởng.
“Lên máy bay.” Anh nói.
Úc Tưởng kinh ngạc chớp mắt.
Nhưng cô nhanh chóng thản nhiên tiếp nhận.
Được rồi!
Quay về tắm nước nóng!
Úc Tưởng vội vàng cài mũ bảo hiểm, đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn.
Úc Định vừa đi vừa hỏi: “Thư ký Vương đâu?”
Trữ Lễ Hàn dừng một chút rồi đáp: “Cậu ta ngồi trên du thuyền.” Nói xong, Trữ Lễ Hàn xoay người lấy ô từ trong tay thư ký Vương.
Thư ký Vương cũng mặc cho mình chịu bao nhiêu vất vả, chỉ nghĩ đến việc lên du thuyền trở về.
Lấy tiền lương của người ta thì phải làm cho đúng cương vị của mình.
Vì thế tất cả mọi người cứ trơ mắt nhìn hai người bọn họ leo lên máy bay trực thăng. Trực thăng không đáp xuống đất, cứ như vậy lơ lửng trên không trung, nhanh chóng đi xa.
Ninh Nhạn nhìn bóng dáng trực thăng mà tức cái lồng ngực.
Cô ta vốn là con gái cưng của trời thế nên dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng tất nhiên cũng sẽ hy vọng bản thân có thể dẫn đầu trong mọi việc. Còn chưa nói đến việc bị một đứa con gái như Úc Tưởng giành mất vị trí đầu tiên.
Ninh Nhạn thầm nghĩ, Úc Tưởng còn chẳng bằng đứa em gái kia của cô ta nữa.
Cuối cùng thì nhân viên cứu hộ trên du thuyền cũng xuống và chịu trách nhiệm đưa bọn họ lên thuyền.
Còn lý do tại sao lại sử dụng du thuyền ấy hả? Chủ yếu là do du thuyền có thể chịu được tải trọng lớn và gần như sẽ không bị ảnh hưởng khi gặp sóng to gió lớn.
Ninh Nhạn và những người khác lần lượt lên du thuyền, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi cô ta quay lại nhìn Lăng Sâm Viễn…
Lăng Sâm Viễn đã nhảy lên ca-nô của nhân viên cứu hộ, anh ta mặc đồ giữ nhiệt và áo pháo rồi lao ra ngoài, trông còn nhanh hơn cả du thuyền.
Ninh Nhạn nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ và liều lĩnh rời đi của Lăng Sâm Viễn, trong lòng cô ta lại dấy lên nỗi ước ao, nhất thời càng cảm thấy chua xót.
Trên chiếc trực thăng.
Nhân viên cứu hộ đưa khăn khô cho bọn họ rồi hô to: “Có nước gừng ở trong bình giữ nhiệt!!!”
Cũng không còn cách nào, bởi vì cánh quạt phát ra tiếng ồn quá lớn.
Úc Tưởng nhìn khuôn miệng của đối phương cũng đoán được ý của người nọ, sau đó cô cúi người sờ soạng, thế mà tìm được một bình giữ nhiệt thật.
Cô vừa vặn nắp bình thì mùi gừng nồng nặc lập tức lan tỏa ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn sang rồi giơ tay ấn đóng nắp, sau đó anh quay sang nói gì đó với cô.
Anh nói gì?
Úc Tưởng chỉ vào lỗ tai mình rồi lại chỉ vào miệng anh sau đó dang hai tay ra.
Ý nói mình không nghe thấy.
Trữ Lễ Hàn kéo bịt tai của cô ra xong lại cúi đầu xuống, gần như kề sát vào tai cô rồi lạnh lùng cất tiếng: “Uống bậy uống bạ, chẳng lẽ cô không muốn… Nữa à?”
Không muốn gì mới được chứ?
Một lúc sau Úc Tưởng mới hiểu ra… Hửm? Có phải ý anh là, không muốn… Mang thai nữa à?
Úc Tưởng thầm nói, đó chẳng phải chỉ là mấy lời ba hoa thôi sao?
Nếu mà uống nước gừng có thể làm chết phôi thai thật.
Thì cô lập tức nốc hết nửa bình luôn.
Úc Tưởng ngẫm nghĩ, cuối cùng cô vẫn chưa thể uống nước gừng được bởi vì trực thăng đã nhanh chóng đáp xuống bờ biển.
Tiếng ồn từ cánh quạt dần không còn nữa, Úc Tưởng giơ tay xoa lấy tai, sau đó đậy nắp bình giữ nhiệt rồi để về chỗ cũ.
Đến khi xuống trực thăng, cô lập tức bị vô số ánh đèn nhấp nháy làm cho lóa cả mắt.
“Cậu cả Trữ! Xin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì trên biển vậy? Có phải công kích này là nhằm vào một mình anh không?”
“Anh nghi chuyện này có liên quan đến điều gì? Liệu nó có liên quan đến động thái mới của anh ở nước ngoài vào tháng trước hay không?”
“Nghe nói cùng lúc đó, cậu Lăng Sâm Viễn và anh đều gặp phải công kích?”
Giọng nói của các phóng viên liên tục vang lên.
Có điều bọn họ cũng khá nề nếp, chắc do sợ Trữ Lễ Hàn, nên mặc dù miệng vẫn hoạt động hết công suất nhưng lại đứng cách thật xa, ít nhất cũng tầm một mét rưỡi.
Úc Tưởng tiến về phía trước.
Chủ đề của nhóm phóng viên bỗng thay đổi trong nháy mắt: “… Xin hỏi, cô gái ngồi trực thăng về chung với anh là ai thế?”
Bọn họ mừng như bắt được vàng.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ chộp được tin đồn của cậu cả Trữ… Nghe nói lần trước có một tuần san chuyên săn tin sắp nắm được tin tức độc quyền trong tay nhưng sau đó không biết sao mà lại bị đưa đến đồn cảnh sát, phải ở trong trại tạm giam một thời gian mới được thả ra.
Lần này họ bắt được tại trận luôn nha!
Nghe nói có rất nhiều người cùng bị truy đuổi dẫn đến mất tích… Vậy thì tại sao cậu cả Trữ lại mang mỗi một mình cô ấy trở lại? Hơn nữa vẻ ngoài của cô gái này khá xinh đẹp.
Nếu như anh nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì chẳng có ma nào tin đâu.
Ngay lúc bọn họ còn đang phấn khích và thấp thỏm không yên vì sợ Trữ Lễ Hàn sẽ lặng lẽ ngăn chặn quyền được phỏng vấn của bọn họ.
Thì lại gặp ngay một cô gái trẻ đẹp ngoắc tay với bọn họ.
Ý gì đây?
Kêu bọn họ… Qua đó phỏng vấn hả?
Nhóm phóng viên càng phấn khích hơn.
Cô gái này quá là thấu tình đạt lý!
Có người mạnh dạn từ từ đến gần Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn ngoảnh mặt làm thinh, không nhúc nhích, có điều nhân viên cứu hộ cách đó không xa lặng lẽ đứng sau lưng anh, đảm đương trách nhiệm của một người vệ sĩ.
“Xin chào.” Phóng viên cất lời.
Úc Tưởng giật lấy micro trong tay anh ta: “Xin chào. Tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô danh, được cậu cả Trữ cứu giúp. Sức khỏe tôi không tốt lắm, lúc còn ở trên đảo chờ đợi cứu viện tôi đã ngất ba lần. Cậu cả Trữ không thể nhắm mắt làm ngơ nên đành đưa tôi trở về bằng trực thăng luôn. Cậu cả Trữ quả thật là một người tốt, tôi đề nghị hãy trao bằng khen Công dân ba tốt cấp Thành phố cho anh ấy.”
Nhóm phóng viên: ???
Trước giờ chưa có ai nói phải trao bằng khen ba tốt cho cậu cả Trữ cả.
Trữ Lệ Hàn: “…”
Anh đảo mắt một vòng rồi nhìn Úc Tưởng.
Một đằng thì giãy nãy muốn kết hôn với anh, đằng khác thì lại đứng giữa chốn đông người phủi sạch quan hệ với anh.
Cô muốn làm gì?
Trữ Lễ Hàn quay đầu lại thì thầm vài lời với nhân viên cứu hộ.
Nhân viên cứu hộ gật đầu liên tục, sau đó đi đến bên cạnh Úc Tưởng.
“Cô Úc à, cậu cả Trữ – công dân ba tốt nói là đã đến lúc cô phải lên xe với cậu ấy rồi, chẳng phải cô đang đói hay sao?” Nhân viên cứu hộ nói.
Úc Tưởng : ?
Nhóm phóng viên: !!!
Thế nên giữa họ vẫn có quan hệ gì đó đúng chứ? Đây có phải là thú vui mới của những người lắm tiền nhiều của hay không?
“Chủ tịch Trữ… Chủ tịch Trữ đến!” Đột nhiên có tiếng ai đó từ trong đám đông vang lên.
Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt nhướng mi lên, thấy ba anh là Trữ Sơn đang chống gậy, chậm rãi bước về phía bên này.
Trữ Sơn nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía mặt biển, rõ ràng đang muốn hỏi rằng Lăng Sâm Viễn đang ở đâu.
Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi: “Ba đến đón tôi à?”
Tay Trữ Sơn run lẩy bẩy, ông ta nói: “… Đúng vậy, tất nhiên là đến đón con. Nhưng mà ba nghe nói còn có rất nhiều người bị mắc kẹt lại chung với con, ba muốn đợi mọi người cùng trở về hết để xác nhận tất cả đều đã an toàn, như vậy mới phải đạo.”
Trữ Lễ Hàn nhìn Úc Tưởng: “Cô Úc yếu đến mức sắp không đứng nổi rồi đúng không?”
Úc Tưởng : ?
Giờ cô nên nói đúng hay không đúng? Cô không đoán được ý của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng liếm môi dưới: “Đúng vậy, sắp phải đặt máy thở đến nơi rồi.”
Trữ Lệ Hàn gật đầu với nơi cách đó không xa, ngay lập tức có một chiếc xe chạy đến. Sau đó Trữ Lễ Hàn mở cửa xe cho cô.
Nhóm phóng viên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, vẻ kinh ngạc trong mắt bọn họ hiện rõ mồn một.
Úc Tưởng nghẹn lời.
Thôi được rồi, nếu như anh đã không sợ tin đồn thì tôi sợ gì chứ?
Úc Tưởng vừa mở cửa xe ngồi vào trong, Trữ Lễ Hàn cũng lập tức lên xe theo.
“Đến biệt thự riêng của tôi.” Trữ Lễ Hàn nói.
Cuối cùng, sau khi đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ trong gió biển ở bến cảng thì Trữ Sơn cũng đợi được Lăng Sâm Viễn.
Trữ Sơn vô cùng kiềm chế bản thân trước giới truyền thông.
Nhưng giới truyền thông thì lại không kìm nén được như vậy, bọn họ liên tục đặt câu hỏi: “Cậu Lăng, anh có cho rằng chuyện ngoài ý muốn này có liên quan đến anh hay không?”
Lăng Sâm Viễn đẩy lùi hết máy ảnh rồi nhìn xung quanh.
Anh ta hỏi: “Cô gái xuống từ trực thăng đâu rồi?”
Nhóm phóng viên lập tức xốc lại tinh thần.
Vãi!
Sao đến Lăng Sâm Viễn cũng hỏi về cô ấy?
“Cô ấy nói cô ấy yếu đến mức sắp đặt ống thở…”
“Lên xe của cậu cả Trữ đi rồi.”
“Cậu Lăng cũng biết cô ấy sao?”
Lăng Sâm Viễn: “Không chỉ quen biết.” Chỉ có bốn từ nhưng lại hàm ý sâu xa.
Trữ Sơn run cầm cập ở phía sau, suýt nữa là đánh rơi cả gậy chống.
Có ý gì? Hai… Hai anh em đều có ý với cô gái lúc nãy sao?
“Vậy anh Lăng đây và cô ấy có quan hệ như thế nào?” Phóng viên hào hứng đưa ra câu hỏi.
Lăng Sâm Viễn không có ý định sẽ trả lời câu hỏi này của phóng viên, anh nhìn Trữ Sơn rồi hỏi: “Thư ký Lưu có ở đây không?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 49"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com