NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 51

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 51
Prev
Next

Tất cả những chiếc logo in trên đó đến từ những thương hiệu nổi tiếng, bên trong những chiếc túi là áo thun, quần dài và giày.
Không cần thiết nữa.
Bốn chữ này sắp bật ra từ miệng Trữ Lễ Hàn nhưng cuối cùng hắn lại không nói.
Úc Tưởng không biết rằng, từ lúc hắn đang lái xe đã nhờ trợ lý chuẩn bị áo quần để cô tắm rửa.
Nhưng Úc Tưởng lại nhắc đến quần áo của người giúp việc.
Ngay lúc đó, Trữ Lễ Hàn đúng là đã nghĩ cô sẽ trông như thế nào nếu mặc bộ đồ này lên. Nhưng Trữ Lễ Hàn không những mắc bệnh sạch sẽ mà thậm chí hắn còn muốn áp bệnh sạch sẽ này của mình lên người khác.
Vì thế hắn không định để Úc Tưởng mặc quần áo của người khác.
Trữ Lễ Hàn quay đầu lại nói: “Lấy ra rồi giặt sạch đi, sau đó sấy khô.”
“Dạ vâng, thưa cậu cả!”
Úc Tưởng bước vào phòng của Trữ Lễ Hàn.
Căn phòng rất lớn, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều nhìn khá trống trải và quạnh quẽ, không có chút hơi người nào.
Người giúp việc cho rằng Úc Tưởng sẽ nhân cơ hội đánh giá căn phòng này một cách tỉ mỉ để hiểu rõ hơn về cậu cả.
Ai ngờ Úc Tưởng lại quay đầu hỏi: “Ở đây có dây sạc không? Tốt nhất là cáp sạc nhanh, cảm ơn. Điện thoại của tôi hết pin rồi.”
Người giúp việc: ?
Cô ta vội gọi điện thoại nội bộ bảo người mang cáp sạc lên.
Chờ đến khi cô ta xoay người lại thì Úc Tưởng đã vào trong phòng tắm.
Cô Úc này đúng là không có tò mò chút nào với nơi này cả…
Người giúp việc thầm nghĩ.
Úc Tưởng tắm rửa nửa tiếng mới xong.
Đến khi cô xoay người muốn đẩy cửa ra thì lại phát hiện không đẩy được.
Úc Tưởng: ?
Không phải chứ? Ở đây đâu có nữ chính, tại sao mình lại xui xẻo đến thế?
Úc Tưởng ngước mắt, sau đó nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên ở ngoài cửa: “Từ từ.”
Là giọng của Trữ Lễ Hàn.
Không biết bao nhiêu phút trôi qua.
“Được rồi.” Giọng của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên thảm dần dần đi xa, cuối cùng là một tiếng khoá cửa khẽ khàng, cửa phòng ngủ đã được khóa lại.
Lúc này Úc Tưởng mới đẩy được cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Quần áo và khăn tắm đã được đặt sẵn ở trên giường, dưới chân giường còn để một đôi Clunky Sneaker mới toanh.
Úc Tưởng hơi nghiêng đầu.
Hóa ra Trữ Lễ Hàn đã chuẩn bị cho cô rồi…
Úc Tưởng: Thật ra đây không phải là truyện tổng giám đốc bá đạo.
Úc Tưởng nhanh chóng thay quần áo.
Trên quần áo có thoang thoảng mùi khử trùng và mùi sấy khô, hòa lẫn trong đó còn có chút ấm áp, chúng cùng lúc xông vào khoang mũi của Úc Tưởng.
Bây giờ Úc Tưởng rất khoan khoái, cô xoay người đi ra ngoài rồi suy nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi Trữ Lễ Hàn bảo cô từ từ là vì đang đưa quần áo cho cô sao? Hừm? Để nữ giúp việc kia làm thì không đáng tin sao?
Úc Tưởng vặn tay nắm cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy bóng người của Trữ Lễ Hàn.
Hắn đang đứng trước lan can ở hành lang và đưa lưng về phía cô.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trữ Lễ Hàn mới từ từ xoay người lại.
Hắn cũng đã thay một bộ quần áo khác.
Áo sơ mi trắng cùng với áo gile màu nâu nhạt, chúng làm cho khuôn mặt của hắn giảm đi sự lạnh lùng và xa cách.
Có lẽ là vì không muốn cô hiểu lầm, Trữ Lễ Hàn mở miệng nói: “Vừa rồi tôi chỉ muốn kiểm tra phòng một chút thôi.”
“Kiểm tra phòng?”
“Lúc trước trong phòng tôi lúc nào cũng gắn camera.”
Úc Tưởng ngẩn ra.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Có người sẽ đặt camera trong phòng ngủ của mình sao? Là do Trữ Lễ Hàn tự đặt hay là người khác? Không phải là ba hắn, chủ tịch Trữ đấy chứ?
Bỗng dưng có tiếng động cơ ô tô vang lên bên ngoài.
Rõ ràng là có người nào đó đã về.
Dưới tầng cũng vang lên giọng nói của người giúp việc: “Chủ tịch Trữ về rồi sao?”
Sau đó có một giọng nói lúng túng đáp lời: “Cậu, cậu Lăng cũng đến.”
Lăng Sâm Viễn cũng được chủ tịch Trữ dẫn về à?
Úc Tưởng không nhịn được, quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn nhưng trên mặt người đàn ông này lại không có chút cảm xúc nào.
“Tóc khô chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng gật đầu.
“Xuống dưới nhà đi.”
Úc Tưởng lại gật đầu lần nữa, cô lười biếng đi theo sau Trữ Lễ Hàn xuống dưới.
Trữ Sơn dường như không ngờ Trữ Lễ Hàn sẽ đến đây, ông ta còn đang dặn dò người giúp việc: “Chuẩn bị chút canh gừng, hỏi nhà bếp xem đã nấu bữa tối xong chưa? Làm thêm vài món cậu Lăng thích ăn nữa…”
“Đã nấu canh gừng xong rồi ạ, còn đồ ăn, đồ ăn cũng đã nấu xong…” Người giúp việc ngại ngùng mở miệng.
Trữ Sơn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như ông ta không gọi điện thoại về bảo bọn họ chuẩn bị canh gừng và đồ ăn trước mà nhỉ?
Tiếng bước chân ở trên tầng dần dần sát gần phòng khách.
Trữ Sơn ngẩng đầu nhìn lên rồi sau đó sững người tại chỗ.
Sao Trữ Lễ Hàn lại ở đây?
Thậm chí còn dẫn cô gái kia vào nhà?
Bây giờ Trữ Sơn đã biết vì sao mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi…
Người phá vỡ bầu không khí trì trệ này là Úc Tưởng.
Úc Tưởng nói: “Tôi đói rồi.”
Lăng Sâm Viễn ngước mắt: “Tôi còn tưởng cô đến bệnh viện truyền oxy thật.”
“Vậy anh đang lo lắng cho tôi hả?” Úc Tưởng nhanh chóng tiếp lời.
Trữ Sơn nghe đến đó thì sắc mặt ông ta thoáng thay đổi.
Nhưng không có ai đi nhìn sắc mặt của ông ta cả.
Lăng Sâm Viễn đáp: “Ừm.”
Úc Tưởng đi xuống hai bậc thang cuối cùng: “Anh Lăng không chủ động chuyển tiền, cũng không chủ động đến thăm, bây giờ anh xuất hiện ở đây, sao không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi vậy?”
Trữ Sơn nghe xong huyết áp cũng hơi tăng lên.
Mở miệng ra là chuyển tiền?
Đây là con gái nhà ai thế hả?
Úc Tưởng nói với hệ thống: Bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi, Lăng Sâm Viễn không chỉ muốn dùng tôi để chắn dao hộ Ninh Ninh mà còn muốn lấy tôi để thử ba của anh ta. Không hổ là nam chính của truyện tổng giám đốc ngày xưa, lạnh lùng đến mức không phân biệt được ai mới là vai ác.
Hệ thống: [Đúng thật.]
Thế giới này tra tấn người ta quá!
Nam chính cũng không tuân theo kịch bản nữa!
Trữ Sơn không nhịn được hỏi: “Cô gái này có lẽ là bạn của anh con nhỉ? Tiểu Viễn, con quen biết cô ấy sao?”
Lăng Sâm Viễn: “Đúng vậy, quen biết như thế nào phải hỏi cô Úc…”
Úc Tưởng thầm nói trong lòng, liên quan gì đến tôi?
Úc Tưởng: “Tôi ngửi thấy mùi thơm thì phải?” Có thể ăn cơm được chưa?
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới mở miệng hỏi: “Hầm canh xong chưa?”
“Cũng sắp xong rồi, tôi để nhà bếp bê đồ ăn lên ngay.” Người giúp việc nói rồi nhanh chóng chạy xuống bếp. Áp suất không khí ở đây quá thấp, cô ta không chịu nổi.
Úc Tưởng cũng không muốn xen vào trận chiến giữa nhà bọn họ.
Cô đi thẳng về phía phòng bếp.
Trữ Lễ Hàn lùi lại phía sau vài bước rồi thản nhiên nói: “Kẻ trộm luôn rất hứng thú với đồ vật của người khác.”
Lăng Sâm Viễn: “Đó là của anh sao anh cả?”
“Tiểu Viễn! Sao lại nói chuyện với anh trai con vậy?” Trữ Sơn vội vàng quát bảo dừng lại.
Ông ta sợ sẽ có một màn anh em tương tàn diễn ra vào ngày hôm nay.
Trữ Lễ Hàn không để ý, hắn giơ tay chỉnh nơ trước cổ mình rồi từ từ đi về phía trước, cũng không hề quay đầu lại: “Cậu nói xem?”
Lăng Sâm Viễn định mở miệng, chuẩn bị nói ra những lời lúc trước Úc Tưởng đã thổ lộ ở phòng họp cho Trữ Lễ Hàn nghe.
Trữ Sơn lại vội vàng đẩy Lăng Sâm Viễn sang một bên: “Con nhìn xem con mặc cái gì trên người kìa? Nhanh lên, tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác rồi nói tiếp, đừng để bị cảm!”
Bởi vì quá sốt ruột nên Trữ Sơn thậm chí còn quên luôn việc phải chống gậy batoong.
Chờ sau khi Lăng Sâm Viễn tắm rửa xong xuôi, Trữ Sơn mới dẫn anh đến nhà ăn.
Trong nhà ăn.
Người giúp việc đang bê thức ăn lên: “Đây là tôm chiên quả vải, đây là thịt kho tàu với bào ngư nấm đen, đây là lươn tuyết hầm, thịt bò hầm rượu vang đỏ…”
Trữ Sơn nhìn những món được đặt trên bàn.
Hầu hết đồ ăn được đặt trước mặt cô Úc kia, y chang bữa tiệc sang trọng này là dành cho cô vậy.
Mà cô Úc này cũng không hề khách sáo, người giúp việc còn đang đứng cạnh giới thiệu món ăn mà cô đã cầm đũa bắt đầu ăn.
Trữ Lễ Hàn còn chưa động đũa kìa.
Úc Tưởng: Tay nghề đúng là không tệ! Thịt kho tàu không ngán, bào ngư rất thơm lại không tanh, thịt bò thì rất ngon miệng…
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Ba Trữ Lễ Hàn sắp hận cô đến chết rồi kìa, vậy mà cô vẫn nuốt trôi được hả?]
Úc Tưởng: Không chỉ nuốt trôi thôi đâu, mà còn muốn ăn thêm một bát nữa. Cơm cũng rất thơm, nước canh nóng chan vào lại càng tuyệt hơn. Đây là thú vui của kẻ có tiền sao? Yêu yêu.
Trên bàn ăn lúc này chỉ còn tiếng muỗng va chạm với chén sứ vang lên.
Ngay lúc Úc Tưởng vươn đũa ra muốn gắp viên tôm kia, Trữ Lễ Hàn bỗng dưng đè đũa của cô lại: “Ăn được sao?”
Úc Tưởng câm nín.
Cô cũng không biết Trữ Lễ Hàn đang nói đùa hay là nghiêm túc thật.
Dù sao lần trước ngồi trong xe hắn, cô phát hiện không chỉ có cô biết khoe khoang mà Trữ Lễ Hàn cũng sẽ… thậm chí còn nói đáng sợ hơn.
Úc Tưởng tặc lưỡi suy nghĩ một hồi rồi đề nghị với hắn: “Nếu không ngày mai anh mua thêm mấy quyển hướng dẫn chuẩn bị mang thai nhỉ?”
Trữ Lễ Hàn đảo mắt: “Đừng ăn nữa, dọn món này đi.”
Úc Tưởng: !
Tôm yêu của tôi!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 51"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com