Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 52
Đúng lúc này, người giúp việc lại bê một đĩa cua ngâm rượu lên.
“Món này cũng dọn xuống đi.” Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng: !
Cua yêu của tôi!
Chết tiệt.
Đúng là con người không thể nói quàng nói xiên…
Người giúp việc lúng túng nhìn Trữ Sơn và Lăng Sâm Viễn: “Đây là… Món cậu Lăng thích ăn…”
Lăng Sâm Viễn lạnh lùng đảo mắt sang Úc Tưởng.
Bây giờ anh cũng không phân biệt được câu nào Úc Tưởng nói thật, câu nào nói dối. Nếu không có chuyện mang thai này thì Trữ Lễ Hàn đang có ý gì vậy?
Chỉ vì muốn làm anh mất mặt thôi sao?
Lăng Sâm Viễn suy nghĩ rồi nói: “Dọn xuống đi.”
Người giúp việc như được đại xá rồi vội vàng mang đi.
Trữ Sơn lại sững sờ.
Ông ta đưa tay lên ôm ngực, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin này…
Hướng dẫn chuẩn bị mang thai?
Cô Úc mang thai ư? Tôm cũng không thể ăn được? Chẳng trách Trữ Lễ Hàn lại dẫn cô về trước bằng trực thăng. Còn bày một bàn đầy đồ ăn này nữa…
Vậy Lăng Sâm Viễn thì sao?
Tại sao nó không tức giận? Thậm chí còn gật đầu để người giúp việc bê món mình thích ăn xuống. Không phải nó đang đấu với anh trai mình sao?
Trữ Sơn không cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bởi vì chuyện này quá bất thường!
Vừa rồi Lăng Sâm Viễn còn nói chuyện rất trả treo với anh trai mình…
Không thể vừa mới quay đầu đã thay đổi được.
Mặc dù Trữ Sơn hy vọng hai anh em họ có thể đoàn kết với nhau nhưng ông ta không mù quáng đến mức bỏ qua logic thông thường.
Để giải thích được tất cả chuyện này thì chỉ có một khả năng.
Trong đầu ông ta bỗng dưng không nhịn được mà hiện lên một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ…
Cô Úc này đúng là không chỉ quen Trữ Lễ Hàn mà còn quen Lăng Sâm Viễn.
Quan hệ giữa bọn họ còn lộn xộn hơn trong tưởng tượng của ông ta.
Bọn họ nhường nhịn cô là vì…
Có lẽ, có lẽ là vì ngay cả hai anh em bọn họ cũng không biết được đứa con trong bụng cô đến cùng là của ai!
“Chủ tịch Trữ, chủ tịch Trữ, ngài làm sao vậy?” Người giúp việc đỡ lấy Trữ Sơn đang xanh mặt.
Hệ thống: [Cô xem cô làm người ta tức mới mức nào kìa!]
Úc Tưởng: Sao cậu biết? Không phải ông ta vui mừng đến mức ngất xỉu vì anh em bọn họ đoàn kết à?
Hình như Trữ Lễ Hàn đang không có khẩu vị gì nên hắn chỉ động đũa đúng hai lần.
Thấy Trữ Sơn như sắp ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt, hắn cũng chỉ cầm lấy khăn giấy trên bàn rồi thong thả ung dung lau tay mình, nói: “Sức khỏe của ba càng ngày càng yếu rồi, sau này các cô nên khuyên ông ta nhiều vào, đừng có để ông ta hở tí là lại ra ngoài.”
Mấy người giúp việc nơm nớp lo sợ lên tiếng trả lời hắn, không dám nói thêm một câu thừa thãi nào.
Thật ra thì Trữ Sơn cũng muốn nói nhưng lồng ngực đau nhói, ông ta vội vàng thở hổn hển hai hơi, miệng lúc đóng lúc mở, không nhả ra được bất cứ chữ nào.
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới vỗ lên sau lưng ông ta.
Trữ Sơn cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ông ta biết rõ tính cách của Trữ Lễ Hàn như thế nào, là kẻ máu lạnh vô tình khắc vào tận xương tủy.
Nhưng may mà, may mà ông ta còn có một đứa con trai khác…
Sau đó ông ta lại nghe thấy Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nói: “Mấy cô dìu ông ta lên trên nghỉ ngơi đi.”
Trữ Sơn nghẹn họng lại.
Không được.
Này… này ông ta còn chưa dạy dỗ bọn họ đâu?
Nhưng có lẽ mấy cô giúp việc chỉ sợ ông ta tức đến nỗi ngất xỉu thật nên cũng đỡ ông ta đứng dậy đi ra ngoài thật.
Hệ thống: [Trữ Sơn còn chưa ăn cơm đúng không nhỉ?]
Úc Tưởng: Chẳng lẽ không phải à? Đúng là lòng hiếu thảo nực cười mà.
Hệ thống: [Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trữ Sơn quản đám người quái gở các cô chắc phải mất mười năm tuổi thọ.]
Úc Tưởng: Đám quái gở bọn tôi? Đấy là nam chính và trùm phản diện của cậu mà.
Hệ thống nghẹn họng, chật vật lên tiếng: [Không phải của tôi, cũng không phải của truyện gốc, bây giờ là của cô rồi.]
Úc Tưởng: ?
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Người giúp việc vừa mới bê cua ngâm rượu đi, cuối cùng lúc này cô ta cũng bê lên một món mới.
Món rau cải ngồng xào.
Rất giản dị.
Trữ Lễ Hàn ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc này hắn mới không nói thêm mấy lời như Úc Tưởng có thể ăn được hay không.
Sau đó món này được đặt trước mặt Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn cười mỉa mai trong lòng, anh liếc mắt một vòng.
Đồ ăn được bày trước mặt ba người có ranh giới rất rõ ràng. Nếu chỉ nhìn lướt qua… Ai không biết có khi còn tưởng Úc Tưởng mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Dù sao thì cũng chỉ có món ăn bày trước mặt cô là xa xỉ nhất.
“Hương vị của món thịt nạm bò hầm cách thủy với rượu vang đỏ này thế nào?” Bỗng dưng Lăng Sâm Viễn hỏi.
Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng nhìn sang.
Úc Tưởng gật đầu rất thoải mái: “Rất ngon.”
Vào lúc Lăng Sâm Viễn chuẩn bị cầm bát để đẩy sang thì Úc Tưởng gắp một miếng cuối cùng lên bỏ vào trong miệng, cũng nhấn mạnh thêm lần thứ hai: “Ăn ngon quá.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Trong lòng Úc Tưởng thầm nghĩ, ha, chỉ có thế thôi à? Chỉ thế thôi ư?
Hai người có đánh đến nỗi trời đất mịt mù thì cũng đừng mơ mà giận cá chém thớt lên người tôi nhé!
Úc Tưởng ăn hết mấy món ngon, còn mấy món không ngon thì để lại tất.
Sau đó cô vui vẻ xoa bụng: “Tôi ăn no rồi.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Tự dưng anh thấy rất tò mò, người phụ nữ như Úc Tưởng thì khi thích một người thật lòng thì sẽ trông như thế nào. Dù sao có lẽ sẽ không phải là kiểu người để lại món khó ăn nhất cho đối phương.
Trữ Lễ Hàn ngồi bên cạnh từ từ chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xoa bụng của cô, khẽ nói: “Vậy cô đi dạo trong vườn hoa một lúc đi.”
Úc Tưởng: “Tôi muốn về nhà…”
Trữ Lễ Hàn ngắt lời cô: “Nhà họ Úc có bác sĩ gia đình à?”
Úc Tưởng cẩn thận nhớ lại: “Lúc trước thì có đó nhưng sau khi nghèo thì không có nữa.”
Trữ Lễ Hàn gật đầu, nói: “Ở chỗ này có, cô ở lại đây quan sát một đêm rồi hẵng đi.”
Chẳng phải chỉ chịu chút gió lạnh thôi sao?
Úc Tưởng chớp mắt nhưng cũng không cãi lại hắn mà chỉ quay đầu lại hỏi: “Vệ sĩ đẹp trai nhất của nhà họ Trữ là ai thế?”
Trữ Lễ Hàn: ?
Lăng Sâm Viễn: ?
Úc Tưởng: “Chẳng phải tôi sẽ đi dạo trong vườn hoa một lúc sao? Trời tối thế này rồi rất không an toàn nha. Chắc chắn phải có một vệ sĩ đi cùng.”
Trữ Lễ Hàn: “Đẹp trai?”
Úc Tưởng tặc lưỡi: “Đêm hôm khuya khoắt, nếu như vừa quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh mình có người xấu kỳ lạ thì anh nói xem có đáng sợ không?”
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào cô mấy giây.
Hắn nhìn đến nỗi hệ thống nổi da gà.
Cuối cùng Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng lần nữa, hắn nói: “Có vệ sĩ nữ.” Sau đó hắn quay đầu bảo người giúp việc mang điện thoại nội bộ đến, hắn gọi một cuộc điện thoại.
Chỉ một lúc sau, nữ vệ sĩ mà Trữ Lễ Hàn nói đã đến.
Người đối diện có chiều cao một mét bảy mươi lăm, đôi chân thon dài đi giày da, vừa nhìn đã biết là người đá rất đau.
Mái tóc dài của cô ấy buộc kiểu đuôi ngựa, trên trán không có sợi tóc rối nào, nhìn xuống dưới là một đôi mắt sáng long lanh.
Chị gái ngầu quá đi.
Úc Tưởng đứng lên và rất vui vẻ đi theo nữ vệ sĩ ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn: “?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Trong đầu hai người bọn họ gần như cùng lúc xuất hiện một suy nghĩ… Sao lại có cảm giác dù đổi thành vệ sĩ nữ thì vẫn có chỗ không nào đấy không ổn nhỉ?
Úc Tưởng vừa rời đi thì chẳng mấy chốc cũng chỉ còn lại hai người bọn họ đối mặt nhau.
Không ai cất lời trước.
Dù sao thì khi ngồi trên cùng một bàn, có nói thêm mấy câu tàn nhẫn dư thừa thì trông có vẻ low thêm thì cũng không có bất cứ tác dụng nào khác.
Khi so chiêu thật thì mãi mãi diễn ra trong âm thầm.
Người giúp việc đứng bên cạnh cảm thấy hình như bầu không khí dần trở nên căng thẳng theo sự rời đi của cô Úc kia.
Nửa tiếng sau.
Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung đứng dậy, hắn lau miệng và tay xong rồi rời khỏi phòng ăn.
Hắn hoàn toàn bơ đẹp Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn ngồi trên ghế, buông đôi đũa xuống rồi anh cười lạnh.
Bên phía Úc Tưởng, sau khi cô đi bộ trong vườn hoa nhà họ Úc khoảng chừng gần một tiếng, thậm chí cô còn ra ngoài xem mấy bà cụ nhảy trên quảng trường công viên một lúc.
Xong xuôi thì cô mới từ từ quay về nhà.
Vừa vào cửa, Trữ Lễ Hàn đã phát hiện ra trên người cô khoác một cái áo khoác da không phải của cô.
Mà người cất lời hỏi đầu tiên lại là Lăng Sâm Viễn vừa mới ra ngoài gọi điện thoại xong quay lại.
“Cô Úc, áo khoác trên người cô ở đâu ra thế?” Lăng Sâm Viễn sẵng giọng hỏi.
Úc Tưởng chỉ nữ vệ sĩ ở bên cạnh: “Của cô ấy.”
Mặt nữ vệ sĩ lạnh lùng như tảng băng nhưng cô ấy vẫn gật đầu trả lời: “Lúc cô Úc đi dạo dọc bờ hồ thấy hơi lạnh.”
Khóe miệng Lăng Sâm Viễn giật giật.
Úc Tưởng ở đâu cũng tự nhiên thế à?
Sao anh lại cảm thấy, dù là nam hay nữ thì ở trước mặt cô dường như cũng chỉ có chung một kết cục nhỉ?
Úc Tưởng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cô lười biếng ngáp dài một cái rồi kéo áo khoác trên người. Cô vừa đi lên tầng vừa quay đầu lại nói với nữ vệ sĩ: “Cảm ơn, ngày mai tôi trả lại cho cô nhé.”
Cô vốn đã trông giống một yêu tinh nhỏ tinh nghịch, một khi cô nhỏ giọng xuống thì cứ như được bôi mật vậy, giống như cô đang làm nũng.
Nữ vệ sĩ kia còn gật đầu nói với cô: “Không có gì, cô Úc.”
Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn: “…”
Phải nói thế nào nhỉ, tâm trạng đúng là khá phức tạp.
Úc Tưởng lên tầng rồi vội hỏi người giúp việc với giọng ấm áp: “Tối nay tôi ngủ ở đâu nhỉ?”
Bọn họ vốn chưa từng thấy được sự dịu dàng và ngọt ngào này của cô.
Trữ Lễ Hàn xoay đồng hồ đeo tay một cách vô thức.
Là hắn nghĩ sai rồi…
Với tính cách của Úc Tưởng, dù có để cô ở đây thì cô cũng sẽ không hề hoảng loạn bối rối chút nào, thậm chí cô còn như cá gặp nước.
Úc Tưởng cứ thế ở lại nhà họ Trữ một đêm.
Cô ăn uống no đủ, lại có lò sưởi ấm tuyệt vời. Một tối bình an trôi qua, đừng nói đến bị sốt, đến cả nhức đầu thôi cô cũng không bị.
Nhưng điện thoại di động của cô sắp bị mấy cuộc gọi đến liên tục làm cho nổ tung.
Có tất cả 48 cuộc gọi nhỡ!
Trong đó có 31 cuộc gọi nhỡ đến từ người nhà họ Úc.
Úc Tưởng nhanh chóng gọi điện lại cho ba mẹ trước, cô vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài: “Không sao đâu ạ, không có chuyện gì thật mà. Dù sao cảnh sát cũng sẽ xử lý mấy chuyện còn lại.”