Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 53
“Ba mẹ thấy tin tức…” Đầu bên kia nói xong thì ngừng lại, dường như đang băn khoăn gì đó nên mới không nói tiếp, sau đó đổi giọng hỏi: “Bây giờ con đang ở đâu thế? Ba lái xe đến đón con có được không?”
“Không cần đâu ạ, ngày nào ba cũng vất vả rồi, ba ở nhà nghỉ ngơi thêm đi.” Úc Tưởng từ chối, thầm nghĩ trong lòng nhà họ Trữ không thiếu xe với tài xế.
Có của hời mà không biết chiếm là đồ ngu.
Úc Thành Tân ở đầu bên kia không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Được rồi, vậy lúc nào con lên xe thì nhớ gửi tin nhắn về nhà đấy nhé.”
Bên này Úc Tưởng cúp điện thoại xong thì lại lướt danh sách các cuộc gọi nhỡ.
Tổng giám đốc Thẩm, Liễu Giai Phỉ… Hả?
Úc Tưởng sững sờ, cô phát hiện ra một cái tên mình không ngờ đến.
Ninh Ninh.
Nữ chính lại gọi điện thoại cho cô à?
Úc Tưởng kinh ngạc nhướng mày, cô không định gọi lại mà mở giao diện WeChat lên.
Tổng giám đốc Thẩm lập một nhóm WeChat cho những người được ăn tiệc mừng lần này của công ty, cô vừa mở ra đã thấy có không ít hình ảnh nhảy lên.
[Bữa sáng tự chọn của Michelin hạng ba sao! Lần đầu tiên tôi được ăn đấy! Quá tuyệt!]
[Chất lượng giường của khách sạn này không đùa được đâu, tôi ngủ mà suýt chút nữa không muốn dậy.]
[Vừa nãy khách sạn còn nói với tôi là tôi có thể mang rượu về nhà…]
Cả đám người đang phấn khích phát biểu cảm nghĩ.
Úc Tưởng gõ mấy chữ gửi đi: [Hôm nay có đi làm không vậy?]
Trong nhóm bỗng dưng yên lặng.
Úc Tưởng: [?]
Úc Tưởng: [Sao không ai nói gì thế?]
Vốn dĩ mọi khi Liễu Giai Phỉ ghét Úc Tưởng nhất nhưng hôm nay người đầu tiên trả lời tin nhắn của cô lại là cô ta.
Liễu Giai Phỉ: [Thật ra mọi người khá xấu hổ. Ngày hôm qua sau khi lên bờ, giám đốc Lăng đã sắp xếp cho chúng tôi đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, sau đó lại cho chúng tôi ở khách sạn năm sao, còn có cả bữa ăn ba sao Michelin, còn tặng không ít rượu…]
Mọi người hiểu rõ trong lòng rằng tất cả bọn họ được hưởng sái từ Úc Tưởng.
Có lẽ Úc Tưởng sẽ không vui nhỉ?
Dù sao thì cô cũng chưa chọn được ai là bạn trai, giữa Hà Vân Trác với Lăng Sâm Viễn. À không đúng, hình như bây giờ còn có thêm một người khác nữa… Cậu, cậu cả Trữ? Giờ mọi người nhớ lại chuyện xảy ra trên đảo thì còn hoảng hốt không thể nào tin nổi.
Ngay vào lúc mọi người nín thở trong vô thức thì bầu không khí trong nhóm trở nên rất căng thẳng.
Úc Tưởng: [À, tôi kiến nghị mọi người tăng cường độ lên đi.]
Liễu Giai Phỉ: [?]
Úc Tưởng: [Nghĩa là Lăng Sâm Viễn muốn cho cái gì thì mọi người cứ nhận là được, không cần phải khách sáo. Ai ai cũng có trách nhiệm nhổ lông dê của chủ nghĩa tư bản.]
Sau đó trong nhóm kinh hãi gửi đi một loạt dấu chấm hỏi.
Thế này không đúng.
Nói như vậy thì chẳng phải cô nên trở mặt ngay tại chỗ, nhấn mạnh bản thân rất ghét hành vi lấy tiền đập người này. Như vậy là đang dẫm đạp lên lòng tự tôn của cô, có ý muốn lấy tiền để mua chuộc linh hồn của cô, sau đó chửi lại một câu buồn nôn sao?
Đúng lúc này tổng giám đốc Thẩm chen vào.
Tổng giám đốc Thẩm: [Úc Tưởng, bây giờ cô đang ở đâu thế? Nếu hôm nay cô có thể đến làm thì tốt quá, có mấy người mới sắp vào công ty rồi, tôi muốn sắp xếp cho cô hướng dẫn bọn họ.]
Tổng giám đốc Thẩm: [Tất nhiên, nếu cô vẫn thấy khó chịu không đi làm được thì cũng không sao đâu.]
Mọi người nhìn thấy mấy đoạn tin nhắn này thì cũng không thấy ghen ghét với đãi ngộ đặc biệt của Úc Tưởng, ba ngày xin nghỉ đến hai lần.
Được rồi, Úc Tưởng đã hào phóng đến thế rồi mà bọn họ còn ghen ghét nữa thì có còn là người không?
Lúc này Úc Tưởng mới đi xuống tầng.
Người giúp việc nói nhỏ: “Cô Úc, cậu cả Trữ và cậu Lăng đã có việc phải đi trước rồi.”
Úc Tưởng trả lời tin nhắn trước: [Ở biệt thự của Trữ thị.]
Mọi người trong nhóm: [!]
[Đậu má, đưa cô về nhà họ Trữ luôn á?]
[Thế này là gặp phụ huynh rồi à?]
Úc Tưởng tự nhủ trong lòng, đúng là đã gặp nhưng người thì suýt chút nữa tức chết.
Cô tắt màn hình điện thoại di động, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trữ Sơn đang lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha và nhìn cô chằm chằm.
Úc Tưởng cũng nhìn lại ông ta.
Một sự im lặng rất đáng sợ bao trùm bầu không khí, ngay cả người giúp việc cũng cảm nhận được áp lực thầm lặng này.
Nhưng Úc Tưởng vẫn bình tĩnh quay đầu lại hỏi cô ta: “Nữ vệ sĩ tối hôm qua đâu rồi?”
Người giúp việc lắp bắp trả lời: “Cô ấy, hôm nay cô ấy nghỉ phép.”
Úc Tưởng thầm nghĩ trong lòng, nghỉ phép nhanh như vậy sao?
Cô thở dài: “Ồ, thế thì tiếc thật đấy, tôi còn tưởng cô ấy sẽ lái xe đưa tôi về chứ.”
Trữ Sơn vốn đang chờ Úc Tưởng sẽ không chịu được bầu không khí như vậy mà để lộ ra điểm yếu của mình trước, như vậy thì ông ta càng dễ ra tay hơn.
Ai ngờ rằng Úc Tưởng còn rảnh rỗi đến mức nghĩ đến vấn đề ai đưa cô về nhà nữa.
Trữ Sơn đành phải mở miệng trước.
Ông ta lạnh giọng nói: “Tôi có mấy câu muốn nói với cô Úc.”
Úc Tưởng cũng không do dự, thoải mái đi đến chỗ ông ta ngồi xuống.
Thật ra hệ thống lại thấy hơi căng thẳng thay cô: [Cô đừng coi thường Trữ Sơn này quá đấy, tuy ông ta già rồi nhưng mà vẫn còn xấu xa lắm!]
Úc Tưởng: Ồ.
Hệ thống: [Sao cô không căng thẳng chút nào thế?]
Thậm chí… trông cô còn có vẻ khá phấn khởi?
Úc Tưởng không trả lời nó vì lúc này Trữ Sơn lại lên tiếng.
Trữ Sơn giống như vô số bà mẹ chồng nhà giàu kiêu ngạo độc ác trong truyện tổng giám đốc bá đạo, ông ta nói: “Nói đi, phải bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”
Ông ta nhìn chằm chằm Úc Tưởng.
Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là trên gương mặt Úc Tưởng không hề có vẻ tức giận do bị sỉ nhục, cũng không hề hoảng loạn khi con vịt sắp đến miệng lại bay mất.
Úc Tưởng hỏi ông ta: “Ông ra giá trước đi rồi tôi sẽ ra giá sau.”
Người giúp việc: ?
Trữ Sơn: ?
Trong thoáng chốc ấy, suýt chút nữa ông ta tưởng mình đã nghe nhầm.
Ông ta ra giá trước rồi cô mới đưa ra giá sau? Tưởng chỗ này đang bán đấu giá đấy à?
Tay Trữ Sơn che ngực, đè nén lại cơn tức trong lồng ngực, ông ta nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng cố gắng khiêu chiến uy nghiêm của tôi.”
“Vậy ông nói một cái giá cũng được.”
Úc Tưởng phối hợp lại khiên Trữ Sơn không diễn nổi nữa, như thể ông ta phí công đấm thật mạnh vào bông vậy.
Trữ Sơn cố gắng đè nén lại cơn tức, thầm nghĩ vậy cũng tốt, cô rất phối hợp, vậy chẳng phải chuyện tranh giành giữa hai anh em có thể giải quyết được rồi sao?
Chuyện quan trọng nhất là giải quyết được việc này chứ không phải là tức giận với một cô nhóc.
Vì thế Trữ Sơn suy nghĩ rồi nói: “Mười triệu.”
Úc Tưởng: “Cũng không dám giấu, tổng giá trị của số đá quý cậu cả Trữ đưa cho tôi có giá trị hơn hai mươi triệu.”
Tất nhiên cô sẽ không nói rằng viên đá quý thứ hai là do cô chủ động yêu cầu lấy khuy áo của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Sơn: “…”
Lòng ông ta nặng trĩu, ông ta thầm nghĩ, xem ra sức hấp dẫn của cô với hai anh em bọn họ đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta. Vậy ông ta lại càng phải xử lý mối nguy là cô càng sớm càng tốt.
Nếu có thể dùng tiền để đuổi cổ được thì chẳng có gì đáng lo ngại.
Bây giờ không cần thiết phải ra tay tàn nhẫn, nếu ép đến cùng thì hai anh em kia sẽ vật cực tất phản, nảy sinh bất mãn với ông ta, vậy thì không ổn.
Bây giờ ông ta cũng chỉ có hai đứa con trai này thôi!
Trữ Sơn suy đi tính lại trong lòng một phen, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm nói: “Tôi cho cô tám mươi triệu.”
Úc Tưởng: “Được thôi, không thành vấn đề!” Cô đồng ý ngay.
Không đợi Trữ Sơn kịp thở dài một hơi.
Úc Tưởng: “Vậy tôi sẽ chiết khấu cho ông nhé, tổng cộng chỉ có một trăm năm mươi triệu tệ thôi, ông thấy thế nào?”
Trữ Sơn: ?
Trữ Sơn: “Sao lại là một trăm năm mươi triệu tệ?”
Úc Tưởng phân tích cho ông ta nghe: “Ông tính thử mà xem, tám mươi triệu đấy là giá cho con hợp pháp của ông. Còn bảy mươi triệu là giá cho con trai riêng của ông. Ông muốn tôi rời khỏi con trai ông nhưng ông muốn tôi rời khỏi con trai hợp pháp của ông? Hay là rời khỏi con trai riêng của ông nào? Hoặc là rời khỏi cả hai người luôn?”
Trữ Sơn tối sầm hai mắt.
Tất nhiên Trữ Sơn không thiếu tiền.
Ông ta già đi cũng không có nghĩa tiền tài trong tay ông ta bốc hơi sạch. Thật ra với quy mô như ngày hôm nay của Trữ thị thì ông ta có thể móc ra một trăm triệu tệ mà chẳng thèm chớp mắt.
Nhưng ông ta nghĩ đến số tiền này phải đổ hết lên người Úc Tưởng là huyết áp của ông ta lại có xu thế tăng cao.
Trữ Sơn lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã cho người điều tra cô rồi.” Ông ta điều tra suốt đêm.
“Ba cô tên Úc Thành Tân, mẹ cô tên là Quan Kim Mỹ. Mấy năm nay nhà họ Úc liên tục thiệt hại, từ thế hệ của ba cô thì nhà họ Úc đã bị đẩy ra khỏi giới thượng lưu rồi…”
Trữ Sơn nói như thế với mục đích cảnh cáo Úc Tưởng, cũng nói cho cô biết với xuất thân của cô và tình hình bất ổn của gia đình cô thì cô không xứng đáng công phu sư tử ngoạm* như vậy. Còn ông ta thì có thể dễ dàng kiểm soát cuộc đời của cô. Trong mắt ông ta thì cô và gia đình cô chẳng là cái thá gì cả.
*Sư tử đại khai khẩu: Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Úc Tưởng bỗng dưng hiểu ra.
Úc Tưởng: “Ý của ông là ông muốn giúp nhà họ Úc một tay để nhà họ Úc không chịu thiệt hại nữa sao? Một trăm triệu không đủ mà ông còn định tăng giá thêm à?”
Trữ Sơn: ?
Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sự khinh miệt và kiêu ngạo trong mắt ông ta à?
Cô không cảm thấy bị sỉ nhục hả?
“Cô tưởng cô và nhà họ Úc xứng đáng với cái giá này sao?” Trữ Sơn lên tiếng.
Úc Tưởng: “Vậy thì phải xem cậu cả Trữ với Lăng Sâm Viễn có giá trị thế nào trong lòng ông rồi.”
Trữ Sơn nghẹn họng.
Đúng lúc này người giúp việc lại bê một bát cháo cá phi lê lên.
Úc Tưởng nhận lấy: “Cảm ơn cô.”