NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Tôi Nuôi Con Riêng Cho Chồng Suốt Mười Năm - Chương 1

  1. Home
  2. Tôi Nuôi Con Riêng Cho Chồng Suốt Mười Năm
  3. Chương 1
Next

01.

Tôi tên là Lâm Bình, năm nay 40 tuổi. Những ai quen biết tôi đều nói rằng họ ghen tị với cuộc sống của tôi.

Chồng tôi mở công ty kiếm ra nhiều tiền, tôi cũng tự kinh doanh một thẩm mỹ viện rất phát đạt. Gia đình có cả con trai lẫn con gái, có thể nói là mọi thứ đều thuận lợi.

Nhưng chỉ có tôi và một số ít người thân cận biết rằng, cái gọi là “con trai con gái đủ cả”—đứa “con trai” đó không phải con ruột của tôi.

Đó là con riêng của chồng tôi, Phùng Khải Quốc, do những cuộc ăn chơi bên ngoài của anh ta tạo ra mười năm trước.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày anh ta mang đứa trẻ đó về nhà.

“Cô chỉ sinh được một đứa con gái, chẳng lẽ cô muốn để tài sản của tôi rơi vào tay người ngoài sao?”

“Muốn trách thì trách cô không sinh nổi con nữa, thằng bé này nhất định tôi phải nuôi!”

“Nếu cô không chấp nhận được, vậy thì ly hôn đi! Con gái tôi để cô mang theo!”

Một đứa con riêng chỉ nhỏ hơn con gái tôi một tuổi, bảo tôi làm sao có thể chấp nhận?

Là ai đã từng thề non hẹn biển trước hôn nhân, nói rằng yêu tôi, muốn cùng tôi đi đến cuối đời?

Hơn nữa, lý do tôi không thể sinh thêm con nữa là vì tôi đã giúp Phùng Khải Quốc quán xuyến công việc làm ăn đến mức kiệt sức, sinh non và băng huyết, cuối cùng mất đi khả năng sinh nở mãi mãi.

Đứa trẻ 10 tuổi mà anh ta dẫn về chẳng khác nào một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt tôi, làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ hoang đường rằng mình đã hy sinh vì một người đáng giá.

Trong lúc tôi còn nằm trên giường không thể nhúc nhích vì băng huyết, anh ta đã bận rộn đi tìm người khác sinh con trai cho mình!

Vì đứa trẻ đó, tôi đã cãi nhau với anh ta, làm loạn lên, thậm chí không màng đến lòng tự trọng mà khóc lóc cầu xin anh ta đừng giữ đứa bé lại.

Nhưng Phùng Khải Quốc đã quyết tâm như đinh đóng cột. Cuối cùng, thứ anh ta đưa cho tôi là một tờ đơn ly hôn.

Những điều khoản trong đó khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng—vì một đứa con trai, anh ta muốn đuổi tôi ra khỏi nhà trắng tay, còn con gái thì giao cho tôi tự lo, từ nay về sau không dính dáng gì đến anh ta nữa.

Không ai biết, ngày cầm tờ đơn ly hôn đó, tôi đã một mình lái xe đến bờ biển trong thành phố này.

Tôi ngồi trên mỏm đá rất lâu, lắng nghe tiếng sóng vỗ, nhìn màn đêm dần buông xuống.

Đêm hôm đó, đã rất nhiều lần tôi muốn mặc kệ tất cả, cứ thế nhảy xuống biển để dòng nước cuốn trôi mình đi, để tôi vĩnh viễn rời xa cuộc hôn nhân bẩn thỉu và đáng buồn cười này.

Nhưng tôi đã không nhảy.

Trời sáng, tôi lái xe về nhà, bình thản chấp nhận đứa con riêng đó.

Tôi hứa với Phùng Khải Quốc rằng tôi sẽ coi nó như con ruột mà yêu thương, mọi thứ con gái tôi có, nó cũng sẽ có.

 

02.

Mười năm trôi qua trong chớp mắt. Nếu không phải là những người đã quen biết vợ chồng tôi từ trước, chẳng ai có thể ngờ rằng cậu bé Phùng Thiên Vũ thực chất không phải là con ruột của tôi.

Suốt những năm qua, tôi đã thực hiện đúng lời hứa với chồng mình.

Những gì con gái tôi có, cậu bé đó cũng có.

Trường quốc tế, gia sư riêng, lớp học nghệ thuật, golf, cưỡi ngựa…

Những tài nguyên tôi dồn vào đứa trẻ đó đủ để khiến bất cứ đứa trẻ nào trong một gia đình bình thường phải ghen tị.

Chồng tôi rất hài lòng với sự “thấu tình đạt lý” của tôi, thỉnh thoảng còn giả vờ áy náy, nói rằng năm đó đã làm tôi chịu thiệt thòi, sau này nhất định sẽ chuẩn bị một khoản hồi môn hậu hĩnh cho con gái, để con bé có thể nở mày nở mặt khi lấy chồng.

Mỗi khi nghe vậy, tôi chưa bao giờ giả bộ từ chối.

Tại sao tôi phải từ chối?

Lý do tôi giữ lại đứa trẻ này, nuôi dưỡng nó suốt từng ấy năm, chẳng phải chỉ để giành lấy nhiều lợi ích nhất cho con gái mình sao?

Bây giờ con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học, đã có công ty, nhà hàng, trung tâm chăm sóc sức khỏe đứng tên.

Trong khi những cô gái cùng trang lứa đang lo lắng về việc tiếp tục học lên cao vì gia đình không đủ điều kiện, thì con bé có thể chọn du học mà không cần đắn đo.

Dù sao thì con bé cũng không thiếu tiền, có thể tự lo mọi thứ.

Nhưng khi con gái tôi quyết định du học, chồng tôi đã cãi nhau với tôi một trận.

Bởi vì con bé có học lực xuất sắc, có thể dễ dàng được nhận vào trường danh tiếng, nhưng Phùng Thiên Vũ thì không. Nếu nó muốn đi du học, chỉ có cách để chồng tôi bỏ tiền mua suất, mà dù có mua cũng chỉ có thể vào những trường kém chất lượng.

 

03.

Bữa cơm hôm đó, con gái tôi cầm thư trúng tuyển từ một trường danh tiếng về nhà, định mang đến cho chúng tôi một bất ngờ.

Lúc đầu, chồng tôi rất vui, nhưng khi liếc sang thằng con trai đang im lặng, vẻ mặt anh ta lập tức xám xịt.

“Con nhìn chị con xem, rồi nhìn lại con đi!”

“Thì con thế đấy! Con không có đầu óc như chị, bố không thích thì cứ vứt con đi là xong!”

Phùng Thiên Vũ lườm một cái, bực bội ném đũa xuống bàn, làm nước canh bắn lên chiếc khăn trải bàn trắng tinh, trông vô cùng chướng mắt.

Tôi và con gái nhìn nhau, con bé đi dỗ bố, còn tôi thì dịu giọng dỗ dành Phùng Thiên Vũ tiếp tục ăn cơm.

Con gái nói sẽ để lại toàn bộ tài liệu học tập cho em trai, còn đề nghị thuê gia sư giúp nó học tốt hơn.

Cộng thêm vài câu như “Em trai đâu có ngốc, chỉ là lười học thôi” hay “Con trai mà, hiểu chuyện muộn một chút cũng bình thường”, cuối cùng cũng dỗ được chồng tôi nguôi giận.

Về phần Phùng Thiên Vũ, sau khi tôi lén chuyển vào tài khoản nó 50.000 tệ, nó cũng ngoan ngoãn không làm loạn nữa.

Cuối cùng, Phùng Khải Quốc cười, chỉ tay vào ba mẹ con tôi:

“Biết ngay là ba mẹ con cô mới là thân thiết nhất, tôi đúng là người ngoài trong cái nhà này!”

Giọng anh ta có chút ghen tị, nhưng nhìn vẻ mặt thì rõ ràng rất hài lòng với “khung cảnh gia đình hòa thuận” này.

Tôi cúi đầu múc cho anh ta một bát canh, trong lòng thầm nghĩ—

Tôi cũng rất hài lòng.

….

 

4.

Tháng Tám, con gái tôi kéo vali lên máy bay, chính thức sang nước ngoài du học.

Tiễn con xong, chồng tôi lập tức bận bịu chạy đi tỉnh khác mở rộng làm ăn.
Không có ông bố nghiêm khắc ở nhà, Phùng Thiên Vũ gần như 29 ngày trong tháng là không thấy bóng dáng về nhà ngủ.

Tôi cũng mặc kệ nó. Muốn tiền thì tôi cho. Có lúc còn giúp nó che giấu mọi chuyện.

Vậy nên, khi chồng tôi trở về, thứ anh ta nhìn thấy là một đứa con trai ngoan ngoãn đang chăm chỉ học hành cùng gia sư.

Tối đến, anh ta cảm động ôm chặt lấy tôi.

“Vợ à, may mà có em hậu thuẫn phía sau, anh đúng là người đàn ông hạnh phúc nhất đời.”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, nói rằng đây là điều em nên làm, dù sao con trai của anh cũng chính là con trai của em.

Chồng tôi càng thêm vui mừng, ôm hôn tôi không ngừng.

Tôi cảm nhận được cái bụng bia mềm nhũn của anh ta dán lên lưng mình—cái cảm giác phập phồng ấy chẳng khác nào có một con heo đang thở dốc bám chặt lấy tôi.

Tôi nhét quần áo ngủ vào tay anh ta, giục đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm.

Đợi anh ta tắm xong, cơn hứng thú cũng theo nước trôi sạch, chỉ còn lại tiếng ngáy đều đều vang lên khắp phòng.

Tôi cầm điện thoại, nhìn ảnh con gái vừa đăng trên trang cá nhân ở trường bên kia bán cầu, không kìm được mà nở một nụ cười.

Mọi việc tôi cần sắp xếp… đều đã sắp xếp xong cả rồi.

Vậy nên, một số chuyện… cũng nên bắt đầu.

Sáng hôm sau, khoảng hơn mười giờ, cảnh sát gõ cửa.

Lúc đó Phùng Khải Quốc còn chưa tỉnh ngủ, còn tôi đang ngồi ở tầng dưới, thong thả đọc hồ sơ công ty trong phòng ăn.

Sau khi nghe rõ lý do cảnh sát đến, tôi lễ phép mời họ đợi một lát, sau đó hoảng hốt chạy lên lầu.

“Chồng ơi, mau dậy! Thiên Vũ gây chuyện rồi, cảnh sát đến tận nhà!”

 

5.

Lần này, chuyện của Phùng Thiên Vũ thật sự khiến chồng tôi hoảng loạn.

Dù có tìm bao nhiêu bạn bè, nhờ vả đủ mọi mối quan hệ, anh ta cũng không thể cứu nổi “cục cưng” mà mình thương yêu nhất.

Bởi vì lần này, không phải chỉ có một người đứng ra tố cáo—mà là nhiều nạn nhân cùng nhau đến đồn cảnh sát báo án.
Thậm chí vào giờ cao điểm buổi sáng, họ còn giăng băng rôn trước cổng công ty, dùng loa công khai tố cáo hành vi phạm pháp của Phùng Thiên Vũ.

Đánh người gây thương tích vĩnh viễn.
Uy hiếp con gái nhà người ta đến mức có thai.
Lái xe gây tai nạn rồi dọa nạt nạn nhân, còn thuê người đứng ra chịu tội thay…

Khi cảnh sát liệt kê từng tội danh trước mặt chồng tôi, anh ta hoàn toàn không tin nổi.
Cứ nhất mực khẳng định con trai mình bị người khác vu oan, thậm chí còn kéo tôi vào, bắt tôi làm chứng cho sự “vô tội” của nó.

Tôi chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái, rồi lặng lẽ quay người đi chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho Thiên Vũ mang vào trại tạm giam.

Bị tạm giữ tại đồn, những vật dụng cá nhân như đồ vệ sinh, chăn đệm… đều phải tự mang theo.

Những năm gần đây tôi đã quá quen với mấy việc kiểu này. Biết cái gì được mang, cái gì không. Cần thứ gì, thứ nào thừa—có thể nói là rành như lòng bàn tay.

Tôi cố tình nán lại trên lầu một lúc, mở điện thoại ra xem tin tức.

Clip do người qua đường quay lại cảnh các nạn nhân giăng biểu ngữ và tố cáo được đăng tải khắp các nền tảng.
Lượt xem tăng chóng mặt, chủ đề bàn luận sôi sục như ngọn lửa đang đổ thêm dầu.

Từng hành vi, từng tội lỗi—bất kỳ cái nào riêng lẻ cũng đủ khiến người ta phẫn nộ. Huống hồ chúng lại dồn hết lên một người?

Mà người đó… còn là một cậu ấm con nhà giàu.

Chính điều đó khiến vụ việc càng trở nên bùng nổ.

Từ lúc băng rôn được giăng lên lúc bảy giờ sáng, chưa đến ba tiếng sau, dư luận đã lan ra khắp cả nước.

Lúc này, có chạy cửa nào cũng vô dụng rồi—chồng tôi… chẳng thể cứu được nó nữa.

Không ai muốn dính vào vũng nước đục, và càng không ai sẵn lòng vì con trai nhà người khác mà tự kéo mình xuống hố.

Tôi xách túi hành lý đã chuẩn bị xong cho Phùng Thiên Vũ từ trên lầu đi xuống, vừa đến phòng khách thì nhìn thấy chồng tôi đang ngồi phịch trên ghế sofa, dáng vẻ tiều tụy, tuyệt vọng, rõ ràng đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế.

Vừa thấy tôi định đưa hành lý cho con, anh ta lập tức như một con chó điên bị giẫm trúng đuôi, nhào tới giật phắt cái túi khỏi tay tôi, hung hăng ném sang một bên.

“Cô mong thằng con tôi ngồi tù lắm phải không?!”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy oán độc, cái miệng từng khen tôi suốt mười năm là “hiền thục bao dung” giờ lại phun ra từng lời cay nghiệt, mắng tôi là đồ đàn bà rắn rết, lòng dạ độc ác, rồi nguyền rủa tôi chết không toàn thây.

Tôi ôm lấy khóe miệng đang khẽ nhếch lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào:

“Đó cũng là con em mà, sao em lại mong nó phải ngồi tù?”

“Anh Phùng, anh nói chuyện thì cũng phải có lương tâm chứ!”

Cơn giận dữ khiến Phùng Khải Quốc hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta không kiềm được nữa, trước mặt bao người, giáng thẳng cho tôi một cái tát.
Tôi bị đánh ngã nhào xuống sàn.

“Đừng nhận bừa con của người khác là con mình! Nó là do cô sinh ra chắc?!”

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com