Tổng tài câm sủng vợ - Chương 102
Ở sa mạc này chưa có điện nên mọi thiết bị điện đều chạy bằng ắc quy, mỗi nhà dân tùy điều kiện kinh tế thường có dự trữ rất nhiều ắc quy, thường họ sẽ vào thị trấn để nạp điện một tuần một lần.
Vợ của Lỗ Tư một người đàn bà dân tộc thiểu số chừng hơn bốn mươi tuổi, chị ta đang cho gà ăn trong sân.
Thấy đoàn người tới chị ta vội vã lau tay vào quần rồi đi chuẩn bị nước. Sau màn chào hỏi sơ bộ đó là người nhanh chóng bắt tay vào việc. Đội khoan khảo sát thấy người tới liền nhanh chóng mang các tài liệu có được ra, không khí làm việc khẩn trương không thừa một giây. Trương Tú Anh chăm chú nhìn vào bản báo cáo địa chất, cảm thấy mọi thứ đúng như cô dự đoán, vô cùng thuận lợi. Trương Tú Linh không biết gì về những thứ này, trời thì nóng nực, không có tới một cái quạt máy. Cô ta nhìn vào chiếc ghế gỗ cáu bẩn không biết ngồi vào đâu. Nhìn cốc trà được VỢ Lỗ Tự rót vào chiếc cấu cũ mèm đưa cho cô ta Trương Tú Linh không thèm để ý. Quay người đi ra sân gọi Linh Nga.
“Còn không ra xe lấy nước cho tôi.”
Linh Nga đang bận rộn ghi chép các ý kiến, vội vàng xin lỗi mọi người rồi lật đật chạy ra xe. Trong lòng không khỏi thầm than cho số phận đen đủi mới gặp phải bà cô này.
Sau một hồi nghe báo cáo và quan sát tình hình thực tế, mọi người đều thấm mệt. Trương Tú Anh cầm cốc trà uống ngon lành trước ánh mắt ngạc nhiên của cả Lisa và mấy người đi cùng. Đa số bọn họ đều không mấy thiện cảm với thứ nước nhờ nhờ lại đựng trong chiếc Cốc nhìn không được sạch sẽ cho lắm. Nguyễn Anh còn khẽ huých tay cô, ra hiệu cho cô thấy thái độ của mọi người xung quanh.
Trương Tú Anh thản nhiên, rốt cho Nguyễn Anh một cốc nước rồi không quên giải thích với Nguyễn Anh, giọng cô vừa phải nhưng cũng đủ để cho những người khác có thể nghe được.
“Cô uống đi, đây là loại nước uống đặc biệt của người dân trên sa mạc đỏ, nó có tác dụng giải nhiệt, tránh mất nước. Uống vào rất sảng khoái. Phải là người chủ nhà rất trân trọng mới được mời uống loại nước đặc biệt này đấy”
Nguyễn Anh nửa tin nửa ngờ đỡ lấy cốc nước từ tay Tú Anh uống một ngụm, quả thật vị rất thanh mát, uống vào tới đâu cảm giác có thể mát lạnh tới đó. Nguyễn Anh nhanh chóng uống một hơi hết sạch. Còn giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng với trường Tú Anh. Mọi người thấy vậy cũng thi nhau uống, tất cả đều gật gù.
Đối lập với sự thoải mái của mọi người, Trường Tú Linh lót hai tờ giấy trên mặt ghế tay cầm chiếc quạt làm bằng lá cọ ra sức phẩy lên phầy xuống. Cô ta bắt đầu hối hận khi tới nơi khi họ cò gáy này. Nơi quái quỷ gì mà tới quật điện cũng không có làm cô ta nóng chết
Trương Tú Linh liếc vào căn phòng bé tỉ nhung nhúc người, Trương Tú Anh đang cắm cúi bên bản vẽ tay cầm bút gạch vào một số điểm trên bản đồ Thịnh Thiên Vĩ đứng ngay sát sau Trường Tú Anh, một tay anh chống xuống bàn, chiều cao của hai người chênh lệch khá rõ khiến ở góc độ này giống như Thịnh Thiên Vĩ đang cúi xuống ôm. Trương Tú Anh vào trong lòng. Trương Tú Linh nhin không nổi cảnh này.
Cô ta bấm móng tay vào lòng bàn tay đau nhói, môi mím lại, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Đàn gà đang ăn trong sân bị Trương Tú Linh dọa sợ chạy tán loạn, bụi và lông gà bay mù mịt vài cọng lông gà vướng vào tóc Trương Tú Linh khiến cô ta nổi đóa.
“Cái nơi quỷ quái này”.
Trương Tú Linh lẩm bẩm, hình tượng thục nữ đoan trang mất sạch, thay vào đó là hách dịch vốn có, rất tiếc với lũ gà thì chúng không phân biệt được người nào có quyền
lực người nào không để mà kiêng dè, chúng vẫn tiếp tục làm loạn, chạy qua chạy lại lông gà bay càng nhiều, mùi phân gà thấm vào đất bị xới lên hôi nồng nặc. Trường Tú Linh. bực dọc không thôi đưa chân lên sát một con gà gần đó cho hả giận không ngờ sút không trung còn bị trượt chân, cả người ngã phịch xuống đất, quần còn dính cả phân gà.
“Linh Nga!!!!!!!”, nhìn thấy phân gà dính trên quần mình, mọi sự bình tĩnh ít ỏi còn sót lại của Trương Tú Linh mất sạch sẽ, cô ta thét lên gọi trợ lý của mình,
Nghe thấy tiếng thét mọi người trong phòng dừng động tác làm việc, tất cả đều tập trung sự chú ý về phía phát ra âm thanh chói tai vừa rồi.
Trước mặt họ là cảnh Trường tiểu thư cao cao tại thượng đang ngồi dưới đất, đầu tóc bù xù dính đầy lông gà, tay cầm chiếc quạt lá cọ khua loạn xạ trong không trung, xung quanh đàn gà vẫn không ngừng náo loạn.
Linh Nga sợ tới nỗi mặt tái xanh, chạy vội tới đỡ Trương Tú Linh. Khó khăn lắm Linh Nga mới đuổi được bọn gà đi xã, đỡ Trương Tú Linh lên.
“Cô làm cái gì mà lâu la như vậy. Cứ liệu đấy, tôi sẽ cho cô nghỉ việc Trương Tú Linh vừa phải quần vừa trút mọi sự giận dữ lên đầu Linh Nga.
Thịnh Thiên Vĩ cố nén cười trước cảnh tượng trước mắt, dù sao cũng phải làm một đối tác lịch sự.
‘’Giám đốc Trường không sao chứ?’’
‘’Anh Thịnh, anh nhìn xem nơi này đã biến tôi thành cái gì? Tôi muốn về khách sạn tăm rửa Thịnh Tổng đưa tôi về nhé. Để mấy nhân viên ở đây làm nốt việc rồi về sau.’’
Thấy Thịnh Thiên Vĩ tới hỏi han, Trương Tú Linh liền tận dụng cơ hội.
“Công việc hôm nay cũng sắp xong rồi, giám đốc Trương chờ một chút rồi cùng về với chúng tôi.” Thịnh Thiên Vĩ khách sáo, anh bịt bịt mũi chỉ vào vết chân gà trên quần Trương Tú Linh “Trong lúc chờ giám đốc Trường có thể đi rửa chân tay hoặc lau sạch mấy vết bẩn trên quần đi.”
Trương Tú Linh nhìn xuống vết chân trên quần mình vừa thẹn vừa tức, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống, cô ta quay sang Linh Nga lớn giọng quát.
“Cô còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đưa tôi đi rửa chân.”
Linh Nga hớt hải mượn chiếc chậu nhỏ của chủ nhà
đưa Trương Tú Linh đi rửa chân. Ở giữa sa mạc, sử dụng nước phải rất tiết kiệm. Trương Tú Linh rửa ráy một lúc hết hơn nửa số nước dự trữ của nhà Lỗ Tư, khiến vợ Lỗ Tự đứng ngồi không yên. PHải luôn nhớ nước đối với người dân sa mạc là một thứ cực kỳ xa xỉ.
Trương Tú Linh sửa soạn xong thì công việc của đoàn người ở đây cũng xong. Trước khi ra về Trường Tú Anh liếc về phía bể nước dự trữ nhà Lỗ Tư, cô biết với tài phá hoại của Trương Tú Linh thì bể nước của nhà trường làng không biết thành cái dạng gì rồi. Trương Tú ANh nản lại sau đoàn người một chút, dúi vào tay Lỗ Tư một xấp tiền nói với ông ấy.