Tổng tài câm sủng vợ - Chương 103
“Làm phiền trưởng làng quá, đây là tiền để mua xe nước dự trữ khác”.
“Ấy quá nhiều rồi.” Lỗ Tư nhìn xấp tiền dày có chút ngại ngần. Người dân ở đây vốn chất phát, thật thà tuy nghèo nhưng họ không tham lam.
“Không nhiều, sau này chúng tôi còn tới đây làm phiền trưởng làng nhiều lần nữa” Trương Tú Anh dúi tập tiền vào tay ông..
“Nhiêu đây là đủ rồi.” Lỗ tự rút mấy tờ trong xấp tiền trên tay Trương Tú Anh.
“KHông sao, chỗ còn lại nhờ ông mua ít quần áo và đồ dùng học tập cho bọn trẻ trong xóm nói là của Trưởng lão gia gửi tặng bọn chúng” Trương Tú Anh dải tập tiền còn lại vào tủi Lỗ Tư.
Nghe thấy tên Trưởng lão gia, đôi mắt bé tí của Lỗ Tư bỗng sáng lên. Ông nhìn lại Trương Tú Anh lần nữa, chợt ồ lên hai tay nắm lấy tay cô.
“Ô cô chính là có cả nhà họ Trương sao? Thương lão gia có khỏe không? Lâu lắm rồi.” Ông ta bỏ dở câu nói.
“Là tôi đây, ông nội tôi vẫn khỏe, lần này trở lại đây chính là ông nội muốn tôi thay ông thay đổi bộ mặt của sa mạc Nam Thành, giúp mọi người có cuộc sống tốt hơn.
Giúp bạn trẻ có cơ hội được học hành tử tế.” Trương Tú Anh nhìn người đàn ông chất phác trước mặt thành thật trả lời.
LỖ Tư không ngừng lắc tay Trương Tú Anh, trong trí nhớ của ông, ông nội cố Trưởng lão gia luôn là người vô cùng tốt bụng, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho những người dân trên sa mạc, hằng năm ông vẫn luôn đứng ra cấp học bổng cho những đứa trẻ ở đây.
Còn về phần Trương Tú Anh, ông gặp cô từ khi cô là một cô bé gái xinh xắn, luôn đi theo Trương Lão gia mỗi lần ông tới sa mạc.
Nam Thành. Tuy là tiểu thư quyền quý xinh đẹp nhưng có bé lại rất hòa đồng, vẫn luôn chơi đùa cùng bọn trẻ trong xóm, ăn uống sinh hoạt cũng không kén chọn.
KHông ngờ sau sáu năm không gặp cô đã trở nên chững chạc và xinh đẹp, lại còn nhân hậu.
“Tú Anh! Nhanh lên mọi người lên xe cả rồi!” Nguyễn Anh chạy vào sân giục Trương Tú Anh.
Lỗ Tư thấy cô phải đi liền luống cuống lấy tập tiền đưa lại cho cô. Trương Tú Anh dứt khoát nhét tập tiền vào tay ông lần nữa.
“Đây là của ông nội gửi cho bọn trẻ, ông cứ cầm lấy cho ông nội tôi vui” Không để Lỗ Tư từ chối Trường Tú Anh đã quay người chạy ra xe.
Một cơn gió lớn thổi qua khiến cát bay mù mịt, mọi người đều lấy khăn che mũi miệng. Tú Anh lên xe đưa tay phủi sạch cát bám trên quần áo rồi mới ngồi xuống chỗ của mình.
“Cậu với ông chủ nhà nói chuyện gì mà lâu thế?” Nguyễn Anh tò mò hỏi Trương Tú ANh.
“Tôi đưa cho ông ấy chút đồ của người quen gửi cho ông ấy” Trương Tú Anh cởi áo khoác ngoài để lộ chiếc áo ba lỗ rằn ri bên trong. KHông khí đã dịu bớt, ngồi trong xe cũng không bị mặt trời chiếu vào, Trương Tú Anh muốn thoải mái một chút.
“Cậu với ông chủ nhà có quen nhau từ trước à? Sao cậu quen biết ông ta?” Nguyễn Anh khá ngạc nhiên về Trương Tú Anh.
“Trước đây tôi thường theo ông nội đi dã ngoại ở đây, cũng từng qua xin nước nhà trưởng làng” Trương Tú Anh trả lời qua loa. Cô không muốn mọi người quá tò mò về thân phận của mình.
“Ra vậy, thảo nào cô có nhiều kinh nghiệm về sa mạc thế.” Nguyễn Anh đã được giải đáp thắc mắc, thấy Trương Tú Anh có vẻ mệt cô cũng không hỏi thêm gì mà quay ra cửa sổ bắt đầu ngắm cảnh.
Vẫn như lúc trước, Thịnh Thiên Vĩ ngồi trên xe rất yên tĩnh, anh cúi mặt tập trung vào màn hình máy tính, trên đó chằng chịt những chỉ số, thỉnh thoảng đôi lông mày anh khẽ nhíu lại.
Sau khi bị phân gà dính vào quần thì Trường Tú Linh cũng không tự tin để sáp lại gần Thịnh Thiên Vĩ trên xe như lúc trước nữa. Cô ta nhìn sang thấy Thịnh Thiên Vĩ đang tập trung vào xử lý công việc, ánh hoàng hôn xuyên qua kính xe chiếu xiên trên gương mặt anh tuấn của anh tạo thành hai mảng sáng tối đối lập càng làm nổi bật những đường nét cương nghị trên gương mặt anh. Mái tóc anh bị ánh sáng phủ lên một lớp màu vàng ánh.
Trường Tú Linh – ngây ngốc nhìn Thịnh Thiên Vĩ trong lòng càng quyết tâm có được người đàn ông này cho bằng được.
Chuông tin nhắn điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của Trường Tú Linh, cô ta lấy điện thoại ra nhìn vào nội dung tin nhắn mặt đột nhiên biến sắc.
“Trường Tiểu thư còn nhớ tôi chứ, Chu Tài.” Tin nhắn ngắn gọn, bên dưới còn không quên ký tên Chu Tài.
“Anh là ai? Nhắn tin cho tôi có việc gì?” Trương Tủ Linh lấy lại bình tĩnh nhắn tin trả lời người đàn ông tên Chu Tài kia.
“Trường Tiểu thư nhanh quên thế” Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh. Trương Tú Linh xem ảnh xong gương mặt
càng trở nên nhợt nhạt. Bàn tay run lên đánh rơi cả điện thoại xuống sàn xe. Cô ta vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại.
Thấy vẻ hớt hải của cô ta Thịnh Thiên Vĩ dừng tay hỏi cho có lệ.
“Giám đốc Trương không sao chứ?”
“Tôi, không sao, anh cứ bận việc của mình đi.” Trương Tú Linh vỡ lại điện thoại rất nhanh, như chỉ sợ ai đó nhìn thấy nội dung trên màn hình.
Vừa lúc Thịnh Thiên Vĩ liếc sang thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại, anh khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lấy lại trạng thái bình thường, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tỉnh.
Trương Tú Linh thở phào, chắc anh chưa nhìn thấy gì, cô ta nhắn lại cho người đàn ông kia.