Tổng tài câm sủng vợ - Chương 104
“Ông muốn gì?”
“Bạn cũ hỏi thăm nhau không được sao?”
“Ai là bạn của ông? Tôi với ông không quen không biết ông đừng vợ quàng vơ xiên”
“Trường tiểu thư vô tình thật, nhưng không sao, chỉ là thời gian đó làm xong việc của Trương Tiểu thư giao xong không hiểu sao tôi lại bị bắt vào tù. Hiện tại đã ra tù, trong tay không có phương tiện làm ăn. Chợt nhớ tình bạn năm xưa với Trường tiểu thư, muốn Trường tiểu thư giúp cho chút ít.”
“Hiện tôi không ở Ninh Thành, khi nào về sẽ liên lạc với ông sau” Trương Tú Linh giận run người. Tên khốn kiếp này còn muốn tống tiền cô. Sao hắn không chết quách trong từ đi.
“Được! tôi cần một cái hẹn chắc chắn.” Cô ta không vội Chu Tài hắn càng không vội. Muốn chơi hắn à, con nhóc con như cô ta không có cửa.
“Ba ngày sau sẽ liên lạc với ông” Trương Tú Linh nhắn lại, trong đầu cô ta chợt lóe lên một ý nghĩ, có thể cô ta sẽ cần hắn ta cho việc tiếp theo.
“Tốt nhất là cô nên giữ lời” Chu Tài không quên kèm theo tin nhắn một tấm ảnh.
Trương Tú Linh ôm chặt điện thoại, mặt thất thần.
Chu Tài chính là tên đại ca sáu năm trước cô ta đã thuê để hãm hại Trương Tú ANh, sau đó hắn ta lẽo đẽo theo cố vòi thêm tiền chính vì thế cô ta đã lợi dụng quyền lực của nhà họ Trương báo cảnh sát bắt Chu Tài trong một vụ ẩu đả.Với quan hệ trong giới xã hội đen như Chu Tài việc ẩu đả là thường xuyên bị bắt vào đồn rồi cũng chỉ thấm vấn qua loa rồi sẽ được bảo lãnh ra.
Nhưng dưới sức ép nhà họ Trương cảnh sát đã lấy vụ án Chu Tài làm án điềm. Chu Tài không những được bảo lãnh mà còn chịu mức án sáu năm tù. Hắn ở trong tù đủ sáu năm, tìm mọi cách mọi quan hệ mới dò ra được nguyên nhân thật sự mình bj bắt chính là có bàn tay của Trương Tú Linh.
Sáu năm vật đổi sao rời, hắn không còn trên giang hồ sẽ có băng mới mọc lên, hắn chẳng còn gì. Hắn ngồi trong căn nhà trọ tồi tàn, tấm ván gỗ làm chỗ ngủ trong phòng không có vật dụng gì đáng giá, mấy vỏ lon bia rỗng chồng trợ dưới đất. Mùi thuốc lá rẻ tiền nồng nặc trong không khí.
Hắn nhìn những vết sẹo trên tay, kết quả của những cuộc ẩu đả trong tù. Tất cả đều là vì con ranh con khốn. kiếp Trường Tú Linh.
Trước đây tuy không phải là dạng anh chị lớn gì nhưng trong tay hắn cũng có mấy chục đàn em, chiếm cứ cả một vùng.
Hô mưa gọi gió, tiền bạc, gái đẹp không thiếu còn bây giờ thì sao?
Chui nhủi trong cái xó xinh bẩn thỉu này, thon thót khi tới tháng nộp tiền nhà.
Lũ đàn em của hắn cũng không khá hơn, đứa thức thời thì đã theo chủ khác, đứa thì bỏ nghề lang bạt kiếm ăn qua ngày.
Càng nghĩ càng hận. Trong lòng Chu Tài sớm đã muốn bóp chết Trương Tú Linh đi cho rồi.
Trong tù mỗi lần nhìn về phía bầu trời tự do ngoài kia, nhớ lại quá khứ ngang tàng của mình gã chỉ muốn mau
chống trả thù Trương Tú Linh. Nhưng khi ra tù tiền không, đàn em không hắn chợt nhận ra để cô ta sống không bằng chết sẽ tốt hơn. Thay vì biến cô ta thành một cái xác nát bét vô dụng thì hãy biến cô ta thành cây tiền của hắn.
Lăn lộn dưới đáy xã hội cả một đời, Chu Tải hiểu rõ hơn ai hết cái gọi là càng ở trên cao càng lo được lo mất, còn những loại không có gì để mất như hắn về căn bản không có giá trị. Đối với những kẻ ngồi trên cao kia chỉ cần nắm được sở hở của chúng thì đó chính là mỏ vàng đạo mãi không hết.
Cũng may trong điện thoại cũ của gã vẫn lưu lại tất cả hình ảnh của Trương Tú Linh khi đó, cả đoạn ghi âm những cuộc gọi trao đổi giữa hai người. Thói quen của những kẻ như hắn là luôn giữ lại bằng chứng làm đường lui cho mình, đề phòng mọi bất trắc.
Con nhóc thối tha này vậy mà làm mất sáu năm tự do của hắn. Hắn sẽ lấy lại tất cả sau đó cho nó về chầu diêm vương cũng chưa muộn.
Buổi chiều trên sa mạc mang một vẻ đẹp tráng lệ, ánh mặt trời đỏ rực phía Tây. Đường chân trời thẳng tắp như một đường kẻ cắt ngang mảng màu vàng rực của cát và mảng xanh thẫm của bầu trời, điểm xuyết quanh mặt trời là một vài đám mây nhuộm đỏ ối.
Những cồn cát nhấp nhô được dát một lớp màng mỏng một bên sáng một bên tối tạo nên những lớp sóng vô tận. Thỉnh thoảng một cơn gió nổi lên, cát bay lên dưới ánh chiều chiếu vào như những vẩy vàng sáng lấp lánh.
Trương Tú Anh thả hồn mình vào khung cảnh tráng lệ trước mắt. Hôm nay là một ngày làm việc hiệu quả của cô. Giờ đây cô chỉ muốn tắm rửa thật sạch, nhét đầy bụng những món ăn dân dã đặc trưng của sa mạc sau đó nằm ngửa mặt ngắm trời sao cho tới khi cơn buồn ngủ kéo tới.
Khi tâm trạng vui vẻ đường đi cũng trở nên gần hơn. Đoàn người về tới MET mặt trời cũng vừa lặn. Tất cả cùng muốn về phòng tắm rửa chuẩn bị cho bữa tối. Lisa thông báo giờ ăn tối và lịch trình của ngày mai để mọi người chủ động sắp xếp.
Ngày mai bọn họ sẽ tới một nơi xa hơn, đó là một ngôi làng đã bị bỏ hoang nhiều năm, theo như khảo sát, rất có thể sau khi tới nơi, đây sẽ là địa điểm được chọn để đặt tồng hành dinh của dự án.
Nếu suôn sẻ hết ngày mai họ có thể kết thúc công việc sớm.
Ngày mai họ sẽ đi từ sớm tới chiều vì thế mọi người phải tự chuẩn bị tư trang cho mình để đủ sử dụng trong một ngày, đặc biệt là nước uống.
Trương Tú Anh đã quen Với những chuyến đi như thế này vì thế có không hề thấy lúng túng, ngược lại cố đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo từ trước. Sạc dự phòng, điện thoại di động, điện thoại vệ tinh cho trường hợp cần kíp… tất cả đều ngay ngắn trong ba lô.
Trước khi tới phòng ăn, Trương Tú Anh nhận được điện thoại của Lăng Quốc Thiên hỏi chuyện trong ngày của cô. Hai người nói qua nói lại mấy câu đa số là nói chuyện thời tiết, chuyện ăn uống, anh nhắc cô giữ sức khỏe, tự chăm lo cho bản thân mình.
Nếu Thịnh Thiên Vũ có chăm sóc có một chút thì cũng không sao, anh không ghen.