Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 383
“Mọi người cần rời khỏi đây nhanh chóng, vì vậy, chúng ta phải đoàn kết và hợp tác với nhau.”
“Những người đàn ông có sức khỏe, vui lòng đứng lên. Chúng tôi hiện giờ cần một số người gia cố cửa sổ và cửa ra vào để ngăn gió và tuyết xâm nhập. Chúng tôi cần tìm tất cả các đồ gỗ và đốt cháy tại chỗ…”
Giọng nói của người đàn ông rất đặc biệt, có hơi nghẹn lại, mặc dù anh ta nói tiếng Anh nhưng có lẽ tiếng mẹ đẻ của anh ta là ngôn ngữ khác.
Có một sức hút vô hình trong giọng nói của anh ta, giống như bẩm sinh có uy, mọi người dễ dàng tuân theo lời nói của anh ta.
Mong muốn duy nhất của khách hàng ở sảnh tầng một là rời khỏi đây an toàn, họ dường như thấy người đàn ông này nói có lý nên nhanh chóng phối hợp, bắt đầu đi kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào xung quanh.
Bàn ghế phụ trong khách sạn được dùng làm nguyên liệu đốt, một ngọn lửa lớn chiếu giữa đại sảnh mờ ảo, mang lại cảm giác an toàn cho mọi người. Đốt lửa trong nhà không hề an toàn, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ mất điện thì chỉ còn cách giữ ấm theo cách sơ khai này thôi.
Trần Tử Huyên nhìn ngọn lửa đang tỏa hơi ấm, lại nheo mắt quan sát người đàn ông, cảm thấy hơi quen mắt.
Trần Tử Huyên chợt nhớ ra người đàn ông này đã chụp cô bằng máy SLR vào ngày đầu tiên cô đến khu nghỉ dưỡng này.
Nhiếp ảnh gia cũng phản ứng rất nhanh nhạy, quay đầu nhìn thẳng Trần Tử Huyên. Ngọn lửa bập bùng, Trần Tử Huyên không thể nhìn rõ vẻ mặt người đàn ông, nhưng cô chắc chắn anh ta đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén, không hề thân thiện, môi mỏng khẽ nhếch lên như chờ đợi một vở kịch phía trước.
Anh ta nhẹ giọng với cô: “Cô sợ à?”
Trần Tử Huyên sừng sỡ một lúc, tự hỏi mình có nhầm lẫn không.
“Đừng ném nhựa vào, sẽ sinh ra khí độc.” Có người hô hoán.
Có người đẹp ngoài 30 tuổi, bất ngờ bật khóc: “Đến bao giờ mới có người đến cứu chúng ta đây?”
Cô ta kéo chiếc bàn gỗ lớn, không kìm được nước mắt mà hỏi: “Những người dưới chân núi không biết ở đây cúp điện. Họ có thể đến muộn, có thể muộn đến một tuần. Chúng ta không cầm cự lâu như vậy được, không có nhiều đồ đạc để giữ ấm cho chúng ta.”
Không ai trả lời cô ta cả. Mọi người đều rất căng thẳng.
Hầu hết các du khách đều tỏ ra hợp tác, như muốn trút giật lên khách sạn này, họ kéo rèm cửa dày cộp, lấy đồ gỗ quý ném vào đống lửa.
Vì khách sạn xây trên núi cao nên không sử dụng đường ống dẫn khí đốt tự nhiên, mà sử dụng khí đốt hóa lỏng. Vì không có điện, nên một số khi đốt hóa lỏng có thể dùng để nấu ăn.