Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 384
Các đầu bếp trong khách sạn cũng biết rằng họ không thể chạy đi đâu trong thời tiết hiện tại, thấy mọi người đoàn kết như vậy, nên rất hợp tác chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Khác với những bữa ăn tươm tất và trang nhã thường ngày ở nhà hàng, đêm nay, mọi người đều ngượng ngùng ngồi xổm trên thảm, vây quanh ngọn lửa lớn. Trên tay mỗi người đều cầm một bát canh nóng, chậm rãi nhấp từng ngụm.
“Cố gắng ăn nhiều vào.”
“Đừng quá lo lắng về thức ăn. Tôi vào bếp và thấy họ có rất nhiều nguyên liệu.” Mọi người yên lặng ăn uống, bụng ấm hơn, thấy vơi bớt chút căng thẳng. Đúng lúc này, có tiếng đánh nhau vang lên từ phòng quản lý khách sạn.
Mọi người nhìn nhau, Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc lập tức đứng dậy.
Có hai người ẩu đả trong phòng quản lý, hết đấm rồi lại đá: “Đồ khốn!” Một người giận dữ hét lên.
Một lúc sau, một người đàn ông mạnh mẽ lại lao vào, người chiến thắng nhanh chóng được xác định. Anta bị hai người kéo ra, với cái mặt sưng, chỗ xanh chỗ tím.
Khi những người ở khách sạn nghe tiếng tranh cãi, họ bắt đầu hét lên.
Các vị khách biết rằng Anta và Hạ Vân Lệ muốn đi trước, ai nấy đều tức giận. Anta dường như không hề xấu hổ khi đối mặt với những lời mắng nhiếc của mọi người, thay vào đó, anh ta thẳng thừng chửi rủa: “Lũ hèn hạ.”
Anta khiến dư luận phẫn nộ, nhiều người cảm thấy ức chế nên lao vào đánh anh ta. Vẻ mặt của Lê Hướng Bắc rất khó chịu: “Biết thế tôi để anh chết cóng ở cáp treo.”
Anta vừa hoảng vừa sợ, liền chạy vào bếp, trốn mất.
“Anh không thể khóa phòng chứa thức ăn được.”
“Tôi là người phụ trách khách sạn này, tôi là người có tiếng nói nhất. Những tên khốn này dám đánh tôi, muốn ăn cơm thì phải đến cầu xin tôi. Tôi muốn chúng quỳ xuống, nếu không còn lâu tôi mới phát đồ ăn cho chúng.”
Anta vô cùng tức giận, khóa kho chứa thức ăn ở bếp sau. Đó là khóa thép lớn, trừ khi nó được mở bằng tia laze hoặc cưa máy, nếu không sức người thường không mở được. Anh ta lại đang giữ chiếc chìa khóa duy nhất.
Các đầu biết bếp chuyện này đều rất kinh hãi, bất an nhìn nhau, không dám nói chuyện này với người bên ngoài, nếu không nhất định sẽ gây náo loạn.
Kim giây ở đồng hồ chuyển động với tốc đồ đều đặn. Bây giờ là tám giờ tối, nếu bình thường thì đây là lúc mọi người hăng hái nhất, nhưng bây giờ bị kẹt lại trong gió tuyết, chen chúc ở nơi thiếu thốn này, lại còn vì các cửa sổ đều đóng chặt, có một đám lửa lớn đang bốc cháy ở đại sảnh, khí cacbonic thải ra khiến não bộ có hơi choáng váng.
Ai cũng không còn sức lực, vẻ mặt đều lo lắng, mệt mỏi.
Họ tựa vào nhau, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau, chỉ biết hy vọng và chờ đợi.