Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 386
muốn cho tôi chết cóng, vì vậy anh ta đã lôi tôi ra ngoài. Chúng tôi đánh nhau, tôi túm lấy anh ta, muốn cướp lại chùm chìa khóa… Tôi không cố ý, thực sự không cố ý, là do Anta xoay người, trượt chân, rơi xuống vách núi.”
Anta đã chết.
Sau khi mọi người biết tin, vẻ mặt đều rất ngạc nhiên.
“Rồi anh có lấy được chìa khóa không?” Một người lo lắng hỏi.
Lòng trắc ẩn trong thời điểm khủng hoảng này là điều xa xỉ, họ không quan tâm Anta có rơi xuống vực hay không, sống chết thế nào, điều cấp bách nhất bây giờ là chìa khóa phòng chứa đồ ăn.
Người đàn ông khóc lóc, suy sụp tinh thần: “Tôi không cố ý, tôi không cố ý giết anh ta.” Anh ta thực sự sợ hãi, ngã gục xuống đất, lặp lại những lời đó.
Một người đàn ông sốt ruột đi tới xem có chìa khóc không, giây tiếp theo, anh ta kinh hoàng chửi rủa: “Đồ khốn này, không lấy được chìa khóa!”
Một nhóm ba đến năm người chạy vào bếp sau với vẻ mặt nghiêm túc, Trần Tử Huyên cũng chạy theo.
Phòng chứa thức ăn ở bếp sau được khóa bằng một chiếc khóa thép lớn.
Loại thép này chỉ có thể mở bằng tia laze hoặc cưa máy, dùng rìu để phá khóa cũng vô dụng.
Không có nguồn cung cấp thực phẩm.
Mọi người xôn xao mà mất ngủ, khuôn mặt của Chu Tiểu Duy tái mét, ôm Bùi Ức vào lòng, cả hai đều cứng đờ bất lực, Bùi Hạo Nhiên bước đến vỗ vai an ủi, nhưng lúc này trông anh ta căng thẳng ra mặt.
Tình hình nghiêm trọng như thế này, anh ta cũng khó mà lạc quan được.
“Chúng ta không còn thức ăn nữa…” Một vài người phụ nữ không khỏi kêu lên: “Tại sao ông trời lại làm vậy với chúng ta chứ? Đồ đạc gần cháy hết, lương thực không còn, chắc chắn nhóm cứu hộ sẽ không đến kịp.”
Một người phụ nữ trung tuổi dường như hóa điên, chạy vào đống lửa, cầm một ngọn đuốc lớn, rồi giơ lên lung tung: “Sẽ không ai đến cứu chúng ta…”
“Tất cả chúng ta sẽ chết.”
“Tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!” Cô ta gào lên trong tuyệt vọng, ném ngọn đuốc trên tay về phía tấm rèm trên cửa sổ.
“Chúng ta phải đốt khách sạn này ra tro. Là họ đã lừa chúng ta ở lại nơi quỷ quái này, đây là địa ngục!”
Mọi người trong sảnh dường như bị bao trùm bởi hơi thở tuyệt vọng của cái chết, không còn hi vọng sống sót, cũng không ai thay đổi được số phận. Ngọn đuốc nhanh chóng bén vào tấm màn khiến ngọn lửa lớn bùng lên.
Trần Tử Huyên chen ra khỏi đám đông, giận dữ mắng: “Đồ điên, tôi không muốn chết cháy.”
Hai từ “chết cháy” của cô đã đánh thức một số người trong đám đông hỗn loạn. Nếu khách sạn hỏa hoạn, họ sẽ chết cháy trước chết cóng và chẳng còn nơi nào để trốn bão tuyết.
Trần Tử Huyên cảm thấy có phải do cửa nẻo đều bị đóng lại nên bên trong thiếu ô xi, nên những người này hành xử như thể mất não hay không.
Cô tức giận, bất chấp ngọn lửa, liều lĩnh vươn tay kéo tầm màn đang cháy vào ngọn lửa trung tâm để nó không lan ra những nơi khác.