Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 391
“Thả anh ta ra.” Lê Hướng Bắc thở hổn hển chạy tới.
Dù là thuộc hạ của Nguyễn Chi Vũ, nhưng người phụ nữ Lucy này rất tàn nhẫn.
Lucy nhận ra Lê Hướng Bắc, liền thẳng thắn nói: “Lên máy bay đi!” Đồng thời, cô a buông đội trưởng ra, một tay đẩy anh ta xuống đất, không chút nương tay.
Bùi Hạo Nhiên cũng vào bên trong.
“Cô không thể bỏ chúng tôi ở đây được?” Đám đông dưới mặt đất hét lên giận dữ nhìn chiếc trực thăng, nhưng vô ích. Lucy thậm chí không nhìn họ, chỉ huy phi công: “Bắt kịp máy bay phía trước.”
Chiếc trực thăng cất cánh, chậm rãi bay về phía khách sạn trên núi.
“Nguyễn Chi Vũ đâu, cậu ấy có ở trực thăng phía trước không?”
Bùi Hạo Nhiên ngồi trong máy bay, bắt đầu trấn tĩnh lại.
Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Lucy có dáng người cao gầy, đường nét tỉnh tế và xinh đẹp đậm chất phương Tây, nhưng tính cách thật sự có vấn đề.
Đôi mắt Lucy như băng tuyết nhìn màn đêm đen nguy hiểm: “Trần Tử Huyên ở đâu thì anh ấy sẽ ở đó.”
Lê Hướng Bắc trả lời: “Trần Tử Huyên đang ở khách sạn.”
Lucy quay đầu nhìn anh ta, trên gương mặt mang theo ý cười không giải thích được: “Tốt nhất là như thế.”
Con người Lucy này rất tà môn.
Nụ cười ban nãy của cô ta khiến đáy lòng Lê Hướng Bắc hơi hoảng loạn, ngồi trong trực thăng, ánh mắt nhìn về một mảng núi tuyết trắng xoá, đặc biệt là lúc trông thấy mảng sân trượt tuyết phía đông, cứ cảm thấy đáy lòng gợn sóng.
Mãi đến khi trực thăng hạ cánh trên bãi đậu của khách sạn, Lê Hướng Bắc hoàn toàn giật mình sợ hãi: “Tuyết lở…”
“Trước đó xảy ra tuyết lở, mấy người đều ở trong khách sạn đợi, những người còn lại đâu?”
Lê Hướng Bắc tức đỏ mắt chạy đến nắm lấy cổ áo của một trong số những nhân viên trong khách sạn, kích động xốc cả người anh ta lên: “Tôi hỏi anh, mấy người đi cùng tôi đâu cả rồi!”
Trần Tử Huyên, Chu Tiểu Duy, Bùi Ức, ngay cả Hạ Vân Lệ cũng không thấy đâu nữa…
Những người ở lại khách sạn có vẻ như đều không muốn bàn luận về vấn đề này, trên mặt của từng người đều mang vẻ quái dị, cố ý cúi thấp đầu, giống như đang chột dạ, tự trách.
Lê Hướng Bắc giương tay lên, đấm một cái vào mặt người đàn ông im lặng này: “Tôi hỏi anh đấy!”
Người đàn ông kêu đau một tiếng, dùng sức đẩy ngược lại anh ta.
“Rốt cuộc mấy người là ai mà lại tùy tiện đánh người như thế chứ?” Bên cạnh có hai người cũng là nhân viên công tác của khách sạn chạy qua khuyên giải.
Lucy đứng trước cửa lớn của khách sạn, có người chạy đến thì thầm bên tai cô ta vài câu.
Lucy sửng sốt ngẩng đầu nhanh chóng hét lớn một tiếng với Lê Hướng Bắc: “Mặc kệ bọn phế vật này đi, đi theo tôi!”
“Ý gì hả?” Những người du khách còn lại trong khách sạn quát lớn với Lucy.
“Mấy người muốn đi đâu?”
“Không phải mấy người đến để cứu chúng tôi xuống núi sao?”
Trước sau có hai chiếc trực thăng đến, mười phút trước có mấy người xuống trực thăng, người đàn ông dẫn đầu có ánh mắt âm lãnh đáng sợ, hình như đang tìm một người phụ nữ, sau đó anh ta không nói tiếng nào vội đến sân trượt tuyết.
Họ mang theo thiết bị trị liệu chuyên nghiệp đến và cả một số vũ khí quân dụng nữa.
Chẳng lẽ không phải nhận viên được bên cảnh sát điều đến để cứu họ sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lucy lướt quanh gương mặt lo lắng hốc hác của đám du khách trong phòng, cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi có nói là đến đây để cứu mấy người hả?”
Một câu hỏi ngược đầy châm chọc.
Đám người đang im lặng nháo nhào lên ngay tức khắc: “Mấy người không phải đến để cứu chúng tôi xuống núi sao?”
Bùi Hạo Nhiên tìm khắp trong ngoài sảnh lớn của khách sạn, anh ta sắp điên mất rồi, xông đến trước mặt Lucy, nắm lấy cô ta: “Có phải cô biết mấy người Trần Tử Huyên và Bùi Ức đang ở đâu không?”
“Sân trượt tuyết, tuyết lở, bị chôn sống rồi.”
Lucy nói ngắn gọn, lúc này trên mặt cô ta cũng không có bất cứ biểu cảm nào. Cả người Bùi Hạo Nhiên đông cứng lại, bộ não không tài nào tiêu hoá nổi tin tức đột ngột này: “Sao có thể chứ!”
Anh ta gần như điên loạn mà hét lên: “Sao Trần Tử Huyên và Bùi Ức có thể chạy ra ngoài được! Không thể nào!”
Lê Hướng Bắc chen qua đám người đi về phía Lucy, nghe thấy đoạn đối thoại của họ, khoảnh khắc ấy trong đầu nghĩ đến trận tuyết lở long trời lở đất trước đó, trái tim anh ta như bị bóp nghẹn lại…
Sau lưng lại có một người đàn ông mặc quần áo màu đen được chế tạo đặc biệt chạy đến bên cạnh Lucy nhỏ giọng nói: “Cậu Chi Vũ đã ở chỗ sân trượt tuyết rồi, trước mắt tìm thấy ba cỗ thi thể nam… cậu Chi Vũ bảo cô lập tức liên hệ những chiếc trực thăng còn lại đến đây, xe bọc thép cũng phải bắt buộc được đưa đến trong vòng ba mươi phút.”
Sắc mặt Lucy cũng rất khó coi: “Lỡ như đào được thi thể…”
Cô ta quay đầu, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhạt chứa đầy châm chọc nhìn thẳng vào đám du khách trước mặt, gằn giọng, hung hăng cảnh cáo: “Tất cả những người trẻ mạnh khoẻ ra khỏi hàng, lập tức đến sân trượt tuyết đào người.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Nhiệt độ bên ngoài thấp như thế, cô muốn chúng tôi lạnh chết à!”
Đám du khách xì xào ầm ĩ, đời này Lucy ghét nhất là nói chuyện với những người ngu ngốc, cô ta mạnh mẽ vứt lại một câu: “Tìm thấy người, thì các người sống. Tìm không thấy, đều chết ở đây cả.”
Những người đứng phía trước đám du khách im miệng không nói gì nữa, nhìn bóng lưng âm lãnh của Lucy gấp gáp chạy về phía trong trực thăng giao phó nhiệm vụ, có vẻ như không dám chậm trễ dù là nửa giây.
Trước mắt là một mảng tuyết lạnh băng.
Trận tuyết lở đột ngột vừa qua đã phá hủy chôn vùi tất cả, Trần Tử Huyên cảm giác được có người vẫn luôn khóc thút thít bên tai mình, gắng sức gọi cô, lắc lư cơ thể cô.
Lúc cô nhịn đau chầm chậm mở mắt ra, ý thức vẫn còn mơ hồ, cảm giác đầu tiên là lạnh.
Đêm tối như vậy, lại ở bên ngoài núi tuyết như thế này, nhiệt độ dưới 0°C, ngay cả hô hấp cũng khiến phổi có cảm giác đau, trán cô có máu chảy xuống, mùi máu tanh bên mép môi cô.
“Dì Nguyễn, dì Nguyễn ơi…” Bùi Ức trong lòng cô khóc lóc hoảng loạn, đôi tay nhỏ lạnh đến sưng đỏ lên, sợ hãi lúng túng không ngừng lắc lư cơ thể cô, khóc la thành tiếng.
Trần Tử Huyên theo quán tính đưa tay động vào vết thương trên trán, lúc nhìn rõ Bùi Ức trước mặt, não cô trong chốc lát cũng tỉnh táo lại được.
“Cháu có bị thương không?” Cô lo lắng đưa hai tay nâng mặt cậu bé lên, kiểm tra xem trên người cậu có vết thương nào không, lúc mở miệng cô phát hiện giọng mình khô khốc, có lẽ là do thời tiết quá lạnh, làm tổn thương đến cổ họng.
Bùi Ức thấy cuối cùng cô cũng mở mắt, khóc lóc vô cùng thảm thiết, ôm lấy cổ cô, không ngừng khóc: “Dì Nguyễn, cháu sợ dì chết rồi…”
“Không sao.” Khoé mắt Trần Tử Huyên hơi đỏ ửng.
Trận tuyết lở rất hung hãn, ào ào ập đến, tiếng kêu sợ hãi thảm thiết truyền đến bên tai.
Trần Tử Huyên khá mừng vì khi ấy cô bị ép trượt tuyết xuống núi cho nên trên người có mặc áo chống lạnh, lúc cô lao người đến ôm lấy Bùi Ức, phản ứng đầu tiên là kéo dây kéo áo khoác chống lạnh trên người xuống sau đó ôm chặt lấy cậu bé.
Bị tuyết lớn ập vào khiến cô lăn liên tục xuống núi.
Cô cảm giác như có thể sẽ thật sự phải chết trên mảnh núi tuyết này rồi, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ thêm gì khác nữa, lúc trán cô đập thật mạnh vào tảng đá cứng, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút, khó khăn bò đến sau tảng đá to này nấp.
Trán Trần Tử Huyên đau nhức, ở nơi trời băng đất tuyết này mở miệng thở ra một ngụm khói trắng, cả người đều lạnh đến mức cứng lại. Ít ra cô vẫn còn sống.
Dựa vào tảng đá chầm chậm đứng thẳng dậy, Bùi Ức khóc đến mệt rồi sợ hãi ôm chặt lấy cổ cô, không dám nhúc nhích chút nào, Trần Tử Huyên đứng thẳng người, nhìn vào mảng tuyết trắng xóa trước mắt.
Không biết trận tuyết lở này đã vùi lấp biết bao nhiêu sinh mạng đây.