Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 395
Gương mặt của người có chòm râu lớn tỏ vẻ hung hăng, dáng người vạm vỡ đứng dậy làm bóng người to lớn chiếu xuống mặt đất, anh ta đưa cánh tay to lớn về phía cô, rống lên: “Lập tức đưa bánh mì cho con gái tôi ngay!”
Tay phải của Trần Tử Huyên nắm chặt dao, không thể nén giận, chuẩn bị dạy anh ta cách làm người. Bùi Ức đang ở trong lòng cô đột nhiên lấy bánh mì trứng cuộn ra, cậu bé không nói gì, rất rõ ràng, cậu đồng ý cho cái bánh mì trứng cuộn của mình cho cô bé.
Người có chòm râu lớn hừ một tiếng, cầm lấy bánh mì trứng cuộn của Bùi Ức, bước lớn về bên đối diện đống lửa rồi ngồi xuống.
Bùi Ức quay người ôm chặt lấy cô, đầu nép vào vai cô, đột nhiên cậu bé hơi bám người. Lòng Trần Tử Huyên chứa đầy lửa giận, mặc dù sức lực của Bùi Ức không đủ lớn, nhưng cô có thể cảm nhận được cậu bé nép chặt vào vai cô, động tác này như đang ngăn cản cô đánh nhau với người có chòm râu lớn, nhân nhượng bỏ phiền, có lẽ là sợ cô sẽ bị người đó ức hiếp.
Con gái cưng của người có chòm râu lớn lấy được bánh mì nhưng lại rất không vui: “Con không cần nữa!” Dáng vẻ như mình là người ở tầng lớp cao hơn vậy, lấy bánh mì mà người có chòm râu lớn đưa cho vứt vào đống lửa. Có vẻ bệnh công chúa đã trỗi dậy.
Trần Tử Huyên vô cùng tức tối.
“Anh ra ngoài nhặt cành cây với tôi!” Cô mạnh mẽ đứng dậy, đi đến trước mặt người có chòm râu lớn, cất giọng điệu mạnh mẽ.
Người có chòm râu lớn ngay lập tức nói kháy: “Cô tưởng cô là ai chứ, cô dựa vào đâu mà ra lệnh…” Trần Tử Huyên nhanh chóng lấy con dao bên tay phải ra, lưỡi dao sắc bén ngay lập tức kê ngay động mạch cổ của anh ta: “Đi hay không?” Cô cắn răng nghiến lợi nói.
Người có chòm râu lớn sợ cổ mình sẽ bị thương, dáng người vạm vỡ cương cứng căng thẳng: “Đừng, đừng làm bậy…”
“Cô không được, cô không được làm hại chúng tôi.” Vợ của người có chòm râu lớn cũng căng thẳng hét lớn.
Sắc mặt Trần Tử Huyên rất khó coi, không hề nói chuyện tình cảm với những người này, dao của cô áp vào cổ người có chòm râu lớn, lưỡi dao kim loại sắc bén, trong chốc lát vạch ra một vệt máu có thể nhìn thấy rõ ràng, tia máu nhỏ chậm rãi trượt xuống…
“Khốn khiếp, tôi sẽ ra ngoài nhặt cành cây ngay!” Người có chòm râu lớn khinh thiện sợ ác, hoảng hồn vội vàng đồng ý một tiếng.
Trần Tử Huyên mặc kệ bọn họ, mà dưới chân cô, Bùi Ức bất an ôm lấy ống quần cô.
“Trông chừng thằng bé giúp tôi.” Trần Tử Huyên nói một tiếng với nam nhiếp ảnh gia.
Người nhiếp ảnh gia kia có vẻ rất bất ngờ với lời ủy thác này, con ngươi sâu thẳng của anh ta nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.
Trần Tử Huyên cũng không biết tại sao lại tin tưởng người xa lạ này, nhưng trong tình hình như thế này, bắt buộc phải có người ra ngoài kiếm củi, một người ra ngoài không an toàn, bắt buộc phải có hai người lớn cùng ra ngoài.
Nếu để người có chòm râu lớn ở lại, cô không yên tâm.
Chi bằng để nam nhiếp ảnh gia ở lại trông coi những người đang yếu ớt như Bùi Ức và Hạ Vân Lệ vậy.
Tin tưởng sao?
Cô cũng không biết tại sao lại tin người đàn ông lạ này, nghiêm túc mà nói, có lẽ trực giác bảo rằng con người lạnh lùng kiêu ngạo như anh ta sẽ không ra tay với những người yếu ớt này đâu.
Hơn nữa bây giờ không có lựa chọn nào khác, bắt buộc phải có người ra ngoài nhặt củi.
“Dì ra ngoài nhặt củi, nửa tiếng, trễ nhất là một tiếng, bên ngoài trời tối rất lạnh, ra ngoài dễ lạc đường lắm.” Trần Tử Huyên ngồi xổm xuống: “Bùi Ức, cháu ở trong nhà đá này chờ dì, có biết không?”
Bùi Ức vùng vẫy, bàn tay nhỏ của cậu không chịu buông ra.
“Dì nhất định sẽ trở về.” Trần Tử Huyên nhỏ giọng hứa với cậu bé.
Hốc mắt Bùi Ức ươn ướt, quyến luyến không nỡ: “Dì Nguyễn, dì phải trở lại đó, dì không được lừa cháu đâu.”
“Được…” Trần Tử Huyên cũng không chậm trễ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, trước khi đi liếc mắt nhìn nam nhiếp ảnh gia một cái, bước lớn vào trong màn tuyết lất phất ngoài trời tối đen.
Người có chòm râu lớn bị Trần Tử Huyên ép đi về phía trước, anh ta cực kỳ không tình nguyện: “Thời tiết như thế này, ra ngoài là để tìm cái chết thôi.”
“Tuyết lở ập xuống đây khiến cây bị vùi lấp cả rồi, ở đâu ra cành cây chứ… Cho dù có tìm được cũng khó mà đốt…”
Trần Tử Huyên mặc kệ anh ta, trên tay cầm điện thoại chỉ còn lại mười lăm phần trăm pin bật chế độ đèn pin lên, ánh sáng rất yếu ớt.
Vùng trời tối mịt trông đầy nặng nề, bầu trời lác đác những bông tuyết bay, bốn phía quá trống trải khiến nó trở nên âm u, tiếng chửi mát của người có chòm râu lớn dội lại trong núi ít nhất cũng có chút tác dụng giúp tăng thêm dũng khí.
Cả mảng cây bên phía tay phải đều bị tuyết lở chôn vùi cả rồi, Trần Tử Huyên đi về phía ngược lại, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một ít cây củi có thể đốt được mang về nhà đá.
“Chúng ta không thể đi xa như vậy, lỡ lạc đường không về lại được nhà đá nữa thì sao đây!” Người có chòm râu lớn đi càng lúc càng chậm, nhìn không gian núi rộng lớn tĩnh mịch này, cả người đầy tuyết lạnh cóng khiến đáy lòng càng hoảng sợ hơn, quay đầu mạnh mẽ quát mắng.
Trần Tử Huyên cầm hẳn dao kê ngay sau lưng anh ta, đanh mặt lại, thúc giục: “Tiếp tục đi về phía trước.”
“Người phụ nữ điên này!” Người có chòm râu lớn mặt mày dữ tợn nhưng lại không dám làm gì khác, tiếp tục mắng: “Người đàn ông lúc nãy có nói là ngọn núi này có gấu đen… Cô muốn hại chết tôi à!”
Trần Tử Huyên đen mặt, cảm thấy người này thật sự rất vô dụng, tức giận trả lời một câu: “Gấu đen ngủ đông rồi!”
Nhưng đúng lúc này, họ đều nghe thấy từ mảnh vườn nhỏ trước mặt truyền đến tiếng động kì lạ.
Có vẻ như có động vật nào đó đang đi qua rừng, làm phát ra âm thanh soạt soạt. Trần Tử Huyên lập tức dừng chân lại, sống lưng căng cứng, trên tay cầm đèn pin điện thoại, ánh sáng thật sự quá yếu, không nhìn rõ là thứ gì, nhưng có thể đoán được nó ở khoảng ba mươi mét về phía trước, có một đám bóng đèn xông về phía họ.
Người có chòm râu lớn bị dọa đến hét to một tiếng: “Thật sự có gấu đen kìa!” Anh ta hoảng loạn quay phắt người chạy đi mất.
Lúc người có chòm râu lớn quay người chạy nhanh đi, va vào người Trần Tử Huyên một cái khiến cô nghiêng người làm rơi đèn pin điện thoại xuống nền tuyết, mất đi ánh sáng một lúc, mọi thứ tối đen giơ tay không thấy năm ngón.
Núi tuyết lạnh đến mức khiến cho cả xương cốt trên người cũng cứng lại, hít thở không khí lạnh buốt này khiến cho cả vùng phổi cũng hơi đau đớn.
Trần Tử Huyên nhìn về phía trước, hai chân cô cũng bị lạnh đến phát cóng, đáy lòng rất loạn, cô đang nghĩ rằng cô có nên chạy ngay từ bây giờ không, nhưng cô biết rõ không thể nào có gấu đen được, gấu đã ngủ đông lâu rồi.
Nghe âm thanh không giống với bước đi của động vật tứ chi. Tốc độ chạy đến đây không được xem là quá nhanh, hơn nữa nghe tiếng bước chân có chút nặng nề, giống với tiếng chân người đang chạy hơn.
Quả nhiên, cô đoán không hề sai. Có người chạy về phía cô.
Trần Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt điện thoại lên, ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại chiếu lên mặt người đàn ông có dáng người cao to trước mặt. Là Anta.
Trong lòng Trần Tử Huyên cảm thấy hơi bất ngờ, Anta không phải bị tuyết lở đẩy xuống núi, mà nghe nói là đánh nhau với một du khách khác ngã xuống núi, không ngờ là anh ta vẫn còn sống.
Trên người anh ta bị thương khắp nơi, phần trước trán có một vết thương lớn, thậm chí bị máu dính vào kết thành một cục máu đông cứng, dáng vẻ rất dữ tợn.
“Anh sao rồi?” Cô theo phép lịch sự hỏi một câu.
Nhưng sau khi Anta nhìn vào cô, anh ta trừng to mắt, con ngươi trống rỗng không hồn, nhe răng ra để lộ vệt máu ở kẽ răng, dáng vẻ như đang nói với kẻ thù, điên cuồng hét lên: “Đám người thấp kém như các người dám làm tổn hại đến tôi sao!” Anta cứ như bị điên mà ập về phía trước, anh ta đột nhiên tấn công cô.
Trần Tử Huyên không kịp đề phòng bị anh ta đẩy xuống nền tuyết, hoàn toàn không kịp phản ứng lại, bàn tay to lớn của anh ta bóp lấy cổ họng cô.
Sức mạnh điên cuồng của anh ta khiến Trần Tử Huyên không thể dùng sức dưới nền tuyết được, hô hấp của cô ngày càng khó khăn, trên mặt nén nhịn nỗi kinh hoàng, không ngừng vùng vẫy, anh ta đè ép cơ thể nặng nề xuống, không thể lay động được, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.