Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 396
“Mày dám làm hại tao, mày dám làm hại tao!” Anta gầm gừ mất khống chế, trước đó anh ta có xung đột với một du khách, ngã xuống núi, cả người đầy vết thương, bây giờ anh ta đã bùng phát hết nỗi tức giận trong lòng.
Sức anh ta bóp lấy cổ Trần Tử Huyên quá mạnh, dưới thời tiết lạnh băng này, gương mặt trắng bệch của cô dần chuyển thành màu xanh tím, hô hấp khó chịu, hai tay hai chân không ngừng đánh đá anh ta.
Tay phải của Trần Tử Huyên không ngừng tìm kiếm bên hông, ngón tay chạm vào con dao lạnh băng.
Sắc mặt cô trở nên độc ác, dùng hết sức lực đâm thẳng vào đùi anh ta.
Anta đột ngột bị đau, ôm chặt chân phải bị thương, ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện của cơ thể, đúng vào lúc này, Trần Tử Huyên nhanh chóng đẩy anh ta ra, sau đó lật người bò dậy.
Cô thở gấp, cả người như được giải thoát, liều mạng hít lấy hít để không khí, cổ họng nơi bị anh ta bóp vẫn còn cảm giác đau đớn.
“Cái thứ đê tiện này!” Cô cho rằng đâm anh ta thật mạnh một cái, cho dù Anta không chết thì ít nhất cũng không còn sức để tấn công cô nữa.
Nhưng bây giờ anh ta đã điên rồi, bàn tay to lớn của Anta rút hẳn con dao đang cắm vào đùi mình ra, dòng máu tươi bắn ra, anh ta có vẻ như không có cảm giác đau, cứ như hoàn toàn bị chọc giận mà lao đến: “Tao muốn mày phải chết!”
Trần Tử Huyên vẫn chưa kịp khôi phục lại nhịp thở đã bị dọa đến mức liều mạng lao thẳng đi không kịp để tâm đến phương hướng.
Anta ở phía sau kéo theo chân bị thương, máu tươi rơi xuống nền tuyết trắng xóa, mùi máu tanh lan ra trên nền tuyết tĩnh mịch, cơ thể to lớn của anh ta cứ lê lết đuổi theo…
Trần Tử Huyên vừa điên cuồng chạy vừa la lớn, nhịp tim đập loạn xạ, tầm mắt của cô không ngừng nhìn về tứ phía, dù chỉ là một mảng âm u tối đen: “Có người không!” Tận sâu trong lòng cô vẫn hy vọng người có chòm râu lớn kia vẫn ở gần đây.
Cô chạy vào một khu rừng nhỏ, nền tuyết bên này rõ ràng là dày hơn, có lẽ ngày thường chỗ này có ít người lui tới, cây lá trong rừng che phủ rậm rạp, cô không ngừng lao nhanh xuyên qua nó.
Phía sau là Anta đang kéo theo cái chân tàn của anh ta, bước chân rối loạn, anh ta điên cuồng gầm gừ: “Tao nhất định sẽ bắt được mày, tao nhất định sẽ bắt được mày thôi!”
Trần Tử Huyên chạy đứt cả hơi, cô liên tục quay đầu, trong đầu không ngừng nghĩ làm sao để thoát được.
Cô có thể leo cây. Chân Anta bị thương rồi, cô leo lên cây là có thể tránh được một lúc…
“A!!!” Ngay lúc cô đang hoảng loạn suy nghĩ, chân Trần Tử Huyên đạp vào khoảng không, bùn đất dưới lớp tuyết dày lỏng khiến cả người cô ngã xuống đó. Phía dưới là một mảng tối đen, giống như vực sâu đáng sợ vậy.
Bên trái có một cái bóng ập đến với tốc độ cực nhanh…
Ngay bên bờ vực, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay phải của cô trong giây phút nguy hiểm. Trái tim đang sợ hãi của Trần Tử Huyên trong chốc lát đã bình tĩnh trở lại. Cô treo lơ lửng trong không trung, cổ tay phải được người khác nắm lấy, ngước đầu lên, tầm mắt tối đen mơ hồ, khoảng cách nửa mét, gương mặt lạnh lùng quen thuộc đang áp bên bờ vực.
Con ngươi của Trần Tử Huyên ngây ngốc ngay tức khắc, đột nhiên trong lòng rất chắc chắn, là anh, Nguyễn Chi Vũ.
Ở nơi đỉnh núi hoang vu trời băng đất tuyết này, đêm tối tĩnh mịch, hai người lại gặp nhau trong tình cảnh đáng thương như thế này, có lúc cô cảm thấy người trước mặt chỉ là ảo giác thôi.
“Đừng động đậy…” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ truyền đến từ đỉnh đầu, trầm thấp quen thuộc như thường ngày vậy.
Trần Tử Huyên nhìn người trước mặt, có cảm giác như bừng tỉnh sau nghìn năm, nghe thấy giọng nói của anh khiến tâm trạng cô đầy phức tạp, cảm thấy bất ngờ vì anh đột nhiên xuất hiện, nhưng có vẻ như cũng đã biết anh nhất định sẽ đến từ lâu rồi.
Một mảng đen mù, không thấy rõ biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ, anh đang dùng sức kéo cô lên…
“Cẩn thận.” Cả người Trần Tử Huyên căng thẳng la lên một tiếng.
Anta kéo theo cái chân bị thương, điên cuồng như một con thú hoang, cơ thể to lớn của anh ta, bước chân nặng nề cùng với tiếng gầm của anh ta đủ để thấy anh ta điên cuồng bao nhiêu.
Nguyễn Chi Vũ bên bờ vực đang bò phủ phục, cúi thấp đầu, hai tay dùng sức muốn kéo cô lên. Trần Tử Huyên gấp rút ngước đầu lên: “Cẩn thận phía trên.”
Ngay lúc cô vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Anta đang cầm lấy con dao nhuốm máu, giống như đang báo thù mà đâm vào cơ thể của Nguyễn Chi Vũ, phập, tiếng kim loại sắc bén găm vào da thịt.
Sắc mặt của Trần Tử Huyên trắng bệch đi. Mà bên trên bờ vực, Anta có vẻ như vẫn chưa hả giận, tiếp tục chân đá tay đấm vào cơ thể đang nằm phủ phục của Nguyễn Chi Vũ…
Trần Tử Huyên sợ đến mức hốc mắt cũng đỏ hoe cả lên, cô lập tức lắc lư cánh tay: “Buông em ra.”
“Nguyễn Chi Vũ, buông tay!”
Chỉ cần anh buông tay cô ra, vậy thì có thể đứng dậy, không cần phải bị Anta đánh đập nữa. Ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp, rống lớn: “Anh buông tay đi mà!”
“Em ngã xuống dưới không sao đâu, phía dưới đều là tuyết thôi…” Cô dùng tay còn lại để tách ngón tay đang níu lấy cổ tay cô, nước mắt trượt xuống từ hốc mắt của cô, mà anh vẫn cứ khăng khăng nắm rất chặt, cứ như dùng hết sức lực của anh vậy.
“Nguyễn Chi Vũ, em bảo anh buông tay ra mà!”
Anta điên cuồng đấm đá vào người Nguyễn Chi Vũ đang nhoài người bên mép vực, từ đầu đến cuối anh không hề buông tay, cũng không nói một lời, thậm chí không một tiếng kêu đau.
Cho đến khi tìm được cơ hội, anh nhanh chóng lật người và dùng chân phải đánh trúng chân bị thương của Anta, cơ thể khổng lồ của Anta rơi xuống nền tuyết. Anta mấy lần cố gắng gượng dậy, nhưng sức cùng lực kiệt, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Phía trên vách đá, Nguyễn Chi Vũ ngay lập tức dùng hết sức kéo cô lên.
Trần Tử Huyên cũng rất im lặng, không nhúc nhích, cũng không kêu anh buông tay.
Tại nơi núi tuyết hoang vắng và lạnh lẽo lúc này vô cùng im lặng.
Cô đang bị treo trên mép vực, không tìm được điểm tựa, xung quanh tất cả đều là tuyết. Chỉ có thể dựa vào anh. Nhưng Trần Tử Huyên biết rằng con dao thép đang cắm trên người anh…
Một giọt máu từ trên rơi xuống, dòng máu sền sệt chảy dọc theo cánh tay anh, lướt qua những đầu ngón tay lạnh ngắt, chảy vào tay cô.
Cơ thể cứng ngắc của Trần Tử Huyên đang treo lơ lửng trong không trung gần như nín thở, cô không dám hít không khí có mùi máu tanh này.
Cho đến khi anh kiên trì, dùng hết sức, cố gắng kéo cả người cô lên từng chút một. Trần Tử Huyên nhanh chóng đứng dậy, con dao đâm vào vai phải của anh, cô ngồi xổm, tay phải cầm cán dao mà lòng run lên.
Nửa đầu của lưỡi dao cứa vào da thịt và đâm sâu vào vai anh. Cô biết con dao này sắc như thế nào, bởi vì chính cô đã mang nó đến.
“Em đã bảo anh buông tay ra mà!” Cô vừa cầm dao vừa run rẩy, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, Trần Tử Huyên vừa khóc vừa chửi rủa như thể cô sắp gục ngã.
“Nguyễn Chi Vũ, anh nghĩ rằng anh rất vĩ đại sao… Tại sao bất cứ điều gì anh cũng không thảo luận với tôi? Anh luôn quen với việc tự mình quyết định. Bên dưới có rất nhiều tuyết. Cho dù có rơi xuống thì cũng sẽ không sao cả.”
“Anh cho rằng anh là loại anh hùng gì, tôi không cần anh cứu, không cần anh bảo vệ tôi.”
“Tôi không cần anh!”
Trần Tử Huyên không dám chạm vào con dao, lưỡi dao quá sâu, nếu cưỡng ép rút nó ra sẽ rất nguy hiểm. Những giọt nước mắt trên gương mặt cô không ngừng rơi xuống.
Mấy ngày nay gặp đủ thứ chuyện không mong muốn, những du khách đó nào là la hét, khóc lóc sợ hãi, thực ra cô cũng sợ nhưng cố chịu đựng. Cô không thể hoảng sợ và sợ hãi, cô phải bảo vệ Tiểu Duy và những người khác.
Cô luôn rất kiên trì mạnh mẽ hơn nhiều người phụ nữ và thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, nhưng bây giờ không biết vì sao mà nước mắt cô như sông vỡ bờ, cô cũng không kìm được mà khóc.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi không cần anh…” Cô như mắc chứng cuồng loạn mà mắng anh: “Anh không nên ở đây, tôi không kêu anh đến cứu tôi…”
“Tôi kêu anh buông tay ra, anh không nghe được sao, tôi đã nói anh buông ra, tại sao anh không…”
Nguyễn Chi Vũ nghe rõ tiếng khóc tức giận của cô, cơ thể anh cứng đờ trong giây lát. Anh chậm rãi xoay người, tay phải chống xuống tuyết, nửa ngồi dậy nhìn cô. Trần Tử Huyên đã khóc đến mức thảm hại.
Anh không biết phải nói gì nên chỉ lặng lẽ mà nhìn cô.
Cô khóc như là bị uất ức rất nhiều, cô vẫn không ngừng khóc.
“Em, em… em sợ anh ngã xuống.” Nguyễn Chi Vũ muốn đưa cơ thể của mình đến gần cô hơn, giọng anh trầm xuống: “Tử Huyên, anh sợ em lại đi nữa.”
Đôi mắt cô mơ hồ ngấn lệ, cô quay đầu ngơ ngác nhìn anh, Nguyễn Chi Vũ cử động cơ thể, động đến vết thương trên lưng, khiến anh hít một hơi đầy đau đớn. Anh trước giờ không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc với phụ nữ, nên anh chỉ nhìn vào đồng tử của cô và không nói thêm câu nào nữa.
Trần Tử Huyên đột nhiên đưa tay lên lấy tay áo lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt quật cường như trước đó cô chưa từng khóc.
“Phía trước có một hang đá, Bùi Ức đang ở đó, em đã hứa với thằng bé sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
Cô đỡ anh, nói vội, Nguyễn Chi Vũ để mặc cho cô bước tới đỡ mình từng bước đi về phía trước, anh biết cô không yếu đuối và hay khóc như những người phụ nữ khác, vừa rồi cô đột nhiên khóc, thực sự khiến anh rất hoảng sợ.
Nguyễn Chi Vũ mặc quần áo chống lạnh đặc biệt, đeo nhiều dụng cụ dã chiến trên thắt lưng. Anh bật đèn pin ở thắt lưng lên.
Trần Tử Huyên liếc mắt nhìn con đường phía trước, trong lòng cẩn thận nhớ lại hướng quay về hang đá, đồng thời cũng cảm thấy bình tĩnh khi nhìn ánh sáng chói lọi của đèn pin.
Đó có thể là do ánh sáng trong đêm, hoặc cũng có thể là do bên cạnh có anh.
Xung quanh toàn là băng và tuyết, bông tuyết trắng tích tụ trên vai hai người, hai thân thể tựa vào nhau tiến về phía trước.
Mất khoảng một giờ để trở lại hang đá. Bùi Ức vừa thấy cô quay lại lập tức lo lắng chạy ra ngoài, khi nhìn thấy có một người khác bên cạnh Trần Tử Huyên, cậu bé vui mừng hét lên: “Chú Nguyễn!”
Một đống củi đang cháy trước cửa hang đá, ánh lửa phản chiếu gương mặt khôi ngô của anh, lúc này mới thấy rõ được sự mệt mỏi, phờ phạc giữa hai hàng lông mày của Nguyễn Chi Vũ.
“Vào trong đi.” Trần Tử Huyên thúc giục Bùi Ức trở lại đống lửa để giữ ấm, tránh bị tê cóng.
Vừa nói cô vừa đỡ Nguyễn Chi Vũ sải bước vào hang đá, khi tên râu ria nhìn thấy Trần Tử Huyên sống mà quay lại, mắt anh ta mở to: “Cô, không phải cô bị một con gấu đen tấn công sao?” Lúc anh ta chạy trốn, có nghe được tiếng đánh nhau từ xa truyền đến.
Trần Tử Huyên tức giận, đều do tên râu ria này vong ân phụ nghĩa mà bỏ chạy một mình, nếu không thì cả hai người cùng nhau thì sao có thể không giải quyết Anta được! Lại còn bị tên Anta mất trí đó làm hại.
“Chi Vũ?” Bên trong hang đá, Hạ Vân Lệ nửa mê nửa tỉnh, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào của họ, cô ta mở mắt ra nhìn, kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt thân quen. “Chi Vũ, anh đến đây để cứu chúng em sao?” Nói xong, cô ta không khỏi phấn khích.