Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 397
Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía cô ta, ánh mắt có chút kinh ngạc, Hạ Vân Lệ cũng ở trong hang đá này ư, nhưng anh không nói gì cả.
“Dao, cây dao vì sao…” Bùi Ức kinh ngạc chỉ vào con dao sắc nhọn trên vai của Nguyễn Chi Vũ, máu vẫn còn chảy ra ngoài quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé bị doạ trở nên trắng bệch.
“Không sao đâu.” Trần Tử Huyên nhìn về phía anh, nói với giọng điệu bình thản, giống như đang an ủi.
Vốn dĩ cô muốn Nguyễn Chi Vũ ngồi trên mặt đất: “Anh sao rồi?” Cô muốn nương theo ánh sáng của lửa để nhìn vết thương trên lưng anh: “Để tôi xem vết thương trên lưng anh…”
Nhưng Nguyễn Chi Vũ đã đưa tay ôm cô, đầu trực tiếp nằm lên cánh tay cô, Trần Tử Huyên buộc phải ôm anh, theo bản năng cô đẩy anh ra, nhưng nhìn thoáng thấy khuôn mặt ốm yếu và hốc hác của anh. Cô đã thỏa hiệp, thôi kệ đi. Sau lưng anh có một con dao thép, tựa vào tường thật bất tiện, cô chỉ có thể dùng mình làm gối cho anh dựa vào.
“Nguyễn Chi Vũ, đừng ngủ.” Cô nghiêng đầu, thấy anh đang từ từ nhắm mắt. Trông dáng vẻ anh rất mệt mỏi, thân thể nặng nề không chút sức lực dựa vào người cô.
“Để tôi xem vết thương của anh, bây giờ anh đừng ngủ…” Trong thời tiết cực kỳ lạnh giá như vậy, ngủ thiếp đi khác nào không thể tỉnh lại.
“Bộ quần áo đặc biệt trên người anh ta dày cộp, lưỡi dao cũng không sâu như tưởng tượng, nếu bây giờ rút dao ra chắc chắn sẽ máu chảy không ngừng. Bây giờ tốt nhất đừng đụng vào…” Người đàn ông là nhiếp ảnh gia trong hang đá đột nhiên nói.
Người đàn ông nhìn tuyết bên ngoài hang đá: “Có vẻ như cuộc phiêu lưu của chúng ta sắp kết thúc rồi. Hai giờ nữa họ sẽ đến.”
“Ý của anh là sao?” Tên râu ria thốt lên.
“Hai giờ nữa có ai tới cứu chúng ta sao?”
Nam nhiếp ảnh gia mỉm cười tỉnh nghịch với đôi môi mỏng, không trả lời tên râu ria kia.
Trần Tử Huyên theo bản năng nhìn về người nhiếp ảnh gia đó, mà vào lúc này, Nguyễn Chi Vũ đang nép vào vai cô, cũng mở mắt ra và nhìn người đàn ông xa lạ kia.
Thực ra, sự xuất hiện đột ngột của Nguyễn Chi Vũ không khó đoán, nhất định là có nhân viên hậu cần cứu viện. Chỉ là nam nhiếp ảnh gia này có một giọng điệu kiên quyết, như thể anh ta hiểu cách Nguyễn Chi Vũ làm mọi việc.
“Có phải là bố già nhà cháu tới cứu chúng ta không?” Bùi Ức cũng có thể hiểu được cuộc trò chuyện của người lớn, tiến đến chỗ đám người Trần Tử Huyên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé không khỏi kích động.
Trần Tử Huyên đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của cậu, cười nhẹ với cậu: “Có thể là vậy.”
“Tuyệt quá.”
“Cháu biết ngay mà, bố già nhà cháu nhất định sẽ đến cứu cháu.” Bùi Ức đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Cả gia đình ba người của tên râu ria cũng rất kích động, cứ không ngừng bước ra khỏi hang đá và nhìn xung quanh xem có ai đi qua không. Nhưng Nguyễn Chi Vũ rất im lặng, thậm chí Bùi Ức gọi anh mấy lần mà không thấy hồi âm, Trần Tử Huyên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô có chút lo lắng.
Anh thường thức khuya để xem xét tài liệu, đi công tác để nắm bắt thời cơ, luôn tràn đầy năng lượng, ít khi ủ rũ như vậy.
“Bùi Ức, mang cho dì nửa bát nước.” Cô chỉ vào một chiếc bát sắt cũ.
Bùi Ức rất nghe lời và hỏi cô có muốn nước nóng không, trước đó Trần Tử Huyên đã đặt một cái xô sắt trên lửa để đun tuyết thành nước nóng cho họ uống để giữ ấm, nhưng nước tuyết trong xô sắt lúc này quá nóng nên không thể cho trẻ con đi múc nước sôi được.
“Nước lạnh là được rồi.”
Trần Tử Huyên cầm lấy nửa bát nước, Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn cô: “Anh, anh có muốn uống nước không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Anh không nói, nhưng Trần Tử Huyên biết rằng anh muốn uống nước.
Cô đưa bát lên môi anh, anh chậm rãi nhấp vài ngụm.
Bùi Ức nhìn chú Nguyễn và dì Nguyễn của mình, sau đó cậu bé cẩn thận nhặt những viên đá nóng bên cạnh đống lửa, so với cái lạnh của băng tuyết thì những viên đá này có thể sưởi ấm.
“Chú Nguyễn, chú có lạnh không? Chú cầm hòn đá này đi, ấm lắm ạ.” Cậu bé đặt hòn đá bên cạnh Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ cất giọng nói có chút khàn khàn: “Không cần đâu.”
Bùi Ức nghe thấy chú Nguyễn cuối cùng cũng đã nói chuyện với cậu bé, cậu rất vui: “Chú Nguyễn, lưng chú có bị đau không? Chú bị bệnh, không thoải mái ạ?” “Dì Nguyễn nói nếu cháu cảm thấy không thoải mái thì phải nói cho dì ấy biết.” “Dì Nguyễn rất lợi hại. Dì ấy đã cứu cháu và dì Hạ. Dì ấy cõng dì Hạ trên lưng và còn bế cháu… Dì ấy dùng tuyết đun nước cho chúng cháu uống, còn dạy cháu nướng đá giữ ấm…”
Ngay cả trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, Trần Tử Huyên vẫn sẽ cố gắng chăm sóc người khác. Nguyễn Chi Vũ biết rõ tính tình của cô, cô mạnh mẽ, dũng cảm, có trách nhiệm và đôi khi tuỳ hứng mà phô trương thanh thế nữa.
Như cô đã nói trước đây, cô không cần anh.
Đúng như dự đoán của nhiếp ảnh gia, hai giờ sau, lực lượng cứu hộ mới thực sự tìm thấy hang đá này và giải cứu họ khỏi ngọn núi tuyết lạnh như băng đáng sợ này. Tên râu ria nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi đường liền chạy ra ngoài tri hô cầu cứu.
Bùi Ức cũng hào hứng đứng ở cửa hang đá nhìn quanh, Trần Tử Huyên đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô ra và thì thầm: “Nguyễn Chi Vũ…”
Nguyễn Chi Vũ dường như không còn tinh thần nữa, từ khi quay trở lại hang đá, anh vẫn nằm trong lòng cô.
Trần Tử Huyên cũng không nghĩ nhiều, cứ để anh ôm như thế này, chờ người đến, lo lắng vết thương của anh sẽ bị viêm nếu kéo dài quá lâu.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô gọi anh một lần nữa. Thật ra Nguyễn Chi Vũ không hề ngủ. Cô không biết rằng đã lâu rồi anh không được bình yên như vậy, thậm chí cô còn gọi tên anh với giọng điệu quan tâm.
Lực lượng cứu hộ tìm thấy hang đá và đám lửa, mọi người chạy đến, người đứng đầu là Bùi Hạo Nhiên: “Tiểu Ức!” Giọng nói rất lo lắng và kích động.
“Bố!!!” Bùi Ức tung tăng cái chân ngắn của cậu bé, giẫm lên nền tuyết dày, hưng phấn bổ nhào đến trước mặt bố: “Con biết ngay bố nhất định sẽ đến tìm con mà.” Đôi mắt và cái mũi của cậu chủ nhỏ Bùi Ức đã trở nên đỏ hoe, cậu nói một cách ngượng ngùng bằng một giọng ngây thơ và trẻ con.
“Con có sao không?”
“Có chỗ nào khó chịu không?” Bùi Hạo Nhiên tràn đầy lo lắng ôm chặt con trai vào lòng, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Bị dọa rồi phải không, đừng sợ.”
Sinh tử chia lìa, sau trận tuyết lở, bọn họ đào lên mấy cái xác, trong lòng Bùi Hạo Nhiên thật sự sợ hãi, một loại sợ hãi đối với cái chết, nếu con trai xảy ra chuyện gì, anh ta thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
Trần Tử Huyên nhìn bố con Bùi Hạo Nhiên gặp lại nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên những cảm xúc kì lạ.
Khi cô nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lúc đó, thực sự cô rất cảm động trong lòng… Bùi Hạo Nhiên ôm con trai bước vào hang đá đơn sơ và bẩn thỉu, cùng lúc này Trần Tử Huyên đang đỡ Nguyễn Chi Vũ đứng dậy, Bùi Hạo Nhiên đưa tay nắm chặt tay cô, giọng anh ta rất kích động.
“Trần Tử Huyên, thực sự cảm ơn cô vì đã cứu Bùi Ức. Tôi thực sự hoảng sợ khi nghe tin tuyết lở. Tôi đã bị dọa đến mức hoảng loạn… Sau đó, Tiểu Duy nói rằng Bùi Ức ở cùng cô, trong tim tôi dâng lên một tia hy vọng, cô đã cứu mạng Bùi Ức, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này. ”
Những người gặp qua thảm họa sẽ bị mắc kẹt trong sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết, và những người tìm kiếm đồng thời cũng sẽ lạc lõng và bơ vơ trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng.
Trần Tử Huyên có vẻ hơi xấu hổ với sự thịnh tình của người khác: “Không có gì đâu, tôi nên bảo vệ cậu bé mà.”
“Anh vừa nói Tiểu Duy, Tiểu Duy bây giờ thế nào? Anh tìm thấy cô ấy rồi à, cứu cô ấy rồi đúng không?”
“Tiểu Duy đã được người của chúng tôi tìm thấy ở trên đỉnh núi. Cô ấy bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, không có vấn đề gì lớn cả. Sau khi kịp thời được cứu, cô ấy đã sớm tỉnh lại. Cô ấy luôn tự trách mình, lo lắng cho sự an toàn của các cô.”
Giọng điệu của Trần Tử Huyên rất nghiêm túc: “Là tôi kêu cô ấy chạy trước. Nếu Tiểu Duy không chạy, tôi không thể lo được hết hai người họ, anh đừng trách cô ấy.”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút áy náy: “Tôi không trách cô ấy.”
Thành thật mà nói, lúc ban đầu khi tìm thấy Chu Tiểu Duy, giây phút đó, từ trong đáy lòng anh ta thật sự trách Chu Tiểu Duy, cô ấy là một người lớn sao lại không chăm sóc cho Bùi Ức, tại sao cô ấy còn sống mà Bùi Ức lại sống chết không rõ.
Lực lượng cứu hộ đã chạy vài chiếc xe địa hình đến, trong xe có trang bị thiết bị y tế, hai nhân viên y tế đi về phía trước và kiểm tra nhanh vết đâm trên vai của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên buông anh ra và quay lại nhìn Hạ Vân Lệ ở phía cuối hang.
Và ngay khi cô quay người đi về phía hang đá, bên phía Nguyễn Chi Vũ, nam nhiếp ảnh gia tiến lại gần và nói nhỏ: “Vết thương ở lưng của anh đã đau một cách uổng phí hai tiếng đồng hồ rồi.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn vào khuôn mặt kỳ lạ này: “Anh là ai?”
Đối phương chỉ cười khẩy, không muốn để ý tới anh, xoay người rời đi, đột nhiên nói ra một câu: “Nguyễn Chi Vũ, trên người anh rõ ràng có pháo hiệu. Anh lại phải đợi đến hai tiếng đồng hồ chờ những người đó đến. Nếu không phải đích thân tôi nhìn thấy, tôi thực sự không tin anh sẽ làm một điều ngu ngốc như vậy.”
Nguyễn Chi Vũ nhìn bóng dáng cao gầy kia dần dần rời đi, cụp mắt suy nghĩ điều gì đó, đúng lúc này, một bóng người quen thuộc nhảy ra khỏi chiếc xe địa hình cứu hộ cuối cùng, Lê Hướng Bắc vội vàng chạy tới: “Chi Vũ, Trần Tử Huyên đâu rồi?”
Lê Hướng Bắc nghe được tin tức, nóng lòng chạy tới: “Tôi nói rồi mà, cô ấy mạng lớn, cô ấy sẽ không sao đâu…”
“Không thấy đâu cả.” Nguyễn Chi Vũ theo thói quen đưa tay vào túi tìm kiếm, hành động càng lúc càng gấp: “…Mất rồi.”
“Cái gì?” Lê Hướng Bắc khó hiểu hỏi.
“Chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng của tôi biến mất rồi!” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
Vẻ mặt của anh ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, anh vội vàng quạy lại và chạy về phía hang đá…
Nhân viên y tế phía trước nhìn thấy vậy, lập tức lo lắng chạy theo: “Cậu Nguyễn, vết thương của cậu, đừng chạy…” Bùi Hạo Nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, vội vàng chạy theo.
“Sao vậy?”
Lê Hướng Bắc biết anh quý chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng này như thế nào, lúc nào cũng mang bên người, nó đã biến mất ue? Núi này lớn như vậy, còn nhiều tuyết nữa, khó mà tìm lại được.
Hạ Vân Lệ là người cuối cùng rời khỏi hang đá, chân cô ta bị gãy, cử động bất tiện, nghĩ lại thì cô ta bây giờ thật sự rất thảm, may mà lực lượng cứu hộ đến nhanh, cô ta nghĩ mình còn phải gắng gượng đến ngày mai, thậm chí còn lâu hơn nữa. Đến lúc đó chân của cô ta thực sự phải bị cắt mất thôi.
“Đây là nhờ vào phúc khí của Trần Tử Huyên đấy.” Trên mặt cô ta tràn đầy giễu cợt, giễu cợt cảnh ngộ hiện tại của cô ta, đồng thời dùng hai tay di chuyển thân thể, từng chút từng chút đi về phía lối ra của hang đá.
Nếu không phải cô ta may mắn gặp nạn cùng Trần Tử Huyên thì làm sao Nguyễn Chi Vũ lại có thể xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Hạ Vân Lệ tối sầm lại, cô ta nhớ tới bộ dạng vừa rồi Nguyễn Chi Vũ dựa lên người Trần Tử Huyên, cô ta đã biết anh nhiều năm như vậy, Nguyễn Chi Vũ trước giờ đều rất mạnh mẽ, cho dù anh có bị thương cũng không yếu đuối như thế… Cứ như vậy mà dựa vào vai một người phụ nữ, đột nhiên, anh trở nên như một cậu bé.
Cho dù cô ta biết tình yêu của mình sẽ không có kết quả, nhưng đêm nay cô ta được tận mắt chứng kiến khiến thể xác và tinh thần cô ta đều mệt mỏi, yêu mà không được, cho dù cô ta có cố gắng đến đâu cũng không thể thay thế vị trí của Trần Tử Huyên, cô ta thật sự không cam lòng.
Đôi mắt của Hạ Vân Lệ sáng lên nhìn nơi Nguyễn Chi Vũ nằm trước đó, ngọn lửa ở cửa hang đá vẫn chưa được dập tắt, dưới ánh sáng của ngọn lửa, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng được chế tác tinh xảo.
“Đồng hồ quả quýt màu vàng của Nguyễn Chi Vũ.” Cô ta thì thầm trong khi cầm nó trong lòng bàn tay.
“Cô đang làm gì đấy?” Trần Tử Huyên đột ngột xuất hiện, nhìn thấy Hạ Vân Lệ tay cầm vật gì đó mà phát ngốc.
Hạ Vân Lệ nắm chặt đồng hồ quả quýt màu vàng trong lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, giọng điệu thẳng thừng: “Không có gì.”
Trần Tử Huyên cũng không hỏi, đúng lúc này, có hai nhân viên y tế mang cáng đi tới, nhân viên y tế đỡ Hạ Vân Lệ đứng dậy, trực tiếp đưa đi.
Trần Tử Huyên cũng muốn rời đi, nhưng Nguyễn Chi Vũ bất ngờ lao về phía bên này.
Anh không nói lời nào, trực tiếp đi vào trong hang đá, như là muốn tìm thứ gì đó, lật tung cả hang đá lên, nhưng cuối cùng không tìm được thứ gì.
“Làm gì vậy, anh đang tìm cái gì thế?” Trần Tử Huyên đột nhiên có chút tức giận. “Đồng hồ quả quýt màu vàng của anh.” Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ có chút phức tạp nhìn cô: “Em có thấy đồng hồ quả quýt màu vàng của anh không?”
Nguyễn Chi Vũ vội vã quay về bởi vì muốn tìm một chiếc đồng hồ quả quýt. Trần Tử Huyên không hiểu hành động này của anh, ăn ngay nói thật: “Không nhìn thấy.”
“Trần Tử Huyên!” Mà lúc này, từ phía xa, Lê Hướng Bắc nhìn thấy bóng dáng của cô thì tinh thần lập tức trở nên sáng láng mà gọi lớn: “Trần Tử Huyên, tôi biết cô sẽ không dễ dàng chết đi như vậy mà!”
Vừa trải qua một trận chết đi sống lại nên lần này khi gặp lại Lê Hướng Bắc, cô cũng không hề gây sự với anh ta, trái lại trong lòng còn thấy cảm động vì người này ít nhất đã hi vọng cô còn sống: “Đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy rồi.”
“Cô chạy đến chỗ này làm gì, cũng chuẩn bị xuống núi rồi…”
“Chi Vũ nói anh ấy đánh mất chiếc đồng hồ bỏ túi.”