NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 399

  1. Home
  2. Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời
  3. Chương 399
Prev
Next

Lê Hướng Bắc biết rõ tình cách của cô luôn không được tự nhiên trong mấy trường hợp như vậy, cách mà Nguyễn Chi Vũ đang làm với cô quá sai rồi. Người như Trần Tử Huyên, anh chỉ cần nói rõ tất cả mọi việc là tốt nhất, mọi chuyện mà cứ luôn giấu giấu diếm diếm cô như vậy sẽ chỉ khiến cô tức giận thôi.

Về vết thương phía sau vai của Nguyễn Chi Vũ, mọi người rất thông minh mà không đề cập đến, không cần hỏi thì ai cũng biết đây chắc chắn có liên quan tới Trần Tử Huyên, nếu không thì một người bình thường sao có thể làm Nguyễn Chi Vũ bị thương được cơ chứ.

Vừa nãy Lucy đang giải quyết nốt chuyện hậu cần phía sau, lúc ấy có một người đến hỏi cô ta nguyên nhân vết dao trên vai Nguyễn Chi Vũ, Lucy đã nói vô cùng chuẩn xác và xúc tích gói gọn trong một câu, tự mình hại mình.

Lê Hướng Bắc thấy Trần Tử Huyên dường như đang không muốn nói chuyện nên cũng trầm mặc lúng túng một hồi.

Dù sao chuyện tình cảm của hai người vô cùng phức tạp, huống chi chuyện tình cảm cũng chỉ người trong cuộc rõ ràng nhất thôi, người ngoài cuộc như anh ta nói gì cũng chỉ đến vậy thôi. Haiz, Nguyễn Chi Vũ à, tự cầu phúc cho mình đi.

Nghĩ đến đây anh ta cũng nói: “Nếu như cô kiểm tra không có vấn đề gì thì nên đi nghỉ ngơi sớm đi, phòng đã sắp xếp xong xuôi rồi, trong đó cũng có sẵn nước ấm và quần áo mới, nếu không có chuyện gì có thể tìm Chu Tiểu Duy và Bùi Ức…”

Đúng lúc này có một người thủ hạ đi tới và báo cáo Lê Hướng Bắc mấy việc, mấy người bọn họ đang tính mang một thiết bị điện tử công suất cao lên núi tuyết để tìm kiếm chiếc đồng hồ kia.

“Trần Tử Huyên, tôi còn có chuyện gấp, đi trước đây…” Lê Hướng Bắc nói xong thì định vội vàng rời đi.

Vừa mới nhấc chân lên thì đã nghe thấy tiếng Trần Tử Huyên: “Chờ chút.”

Trần Tử Huyên bỗng nhiên gọi anh ta lại.

“Bây giờ anh muốn quay lại núi tuyết kia tìm chiếc đồng hồ sao?” Trong giọng nói của cô có chút do dự.

“Đúng vậy, bây giờ bão tuyết cũng ngừng rồi, dù buổi tối nhưng chúng tôi có thể mang theo đèn cao áp, thêm một vài thiết bị điện từ, chiếc đồng hồ kia làm bằng kim loại, bây giờ đi tìm ngay mới có thể dùng dụng cụ tìm được, chứ đợi càng lâu tuyết đọng sẽ càng dày, lúc đó ngay cả dùng tới thiết bị cũng chưa chắc tìm được…”

Trần Tử Huyên thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm trọng, nhịn không được mà ngắt lời anh ta: “Không cần phải đi đâu, anh cứ đi nghỉ ngơi đi.”

“Mấy người đàn ông chúng tôi dù có thức mấy đêm nữa cũng không vấn đề gì, cũng không phải quá mệt mỏi.” Trên mặt Lê Hướng Bắc vẫn còn thấm chút mệt mỏi nói những lời này: “Nếu bây giờ mà không đi tìm ngay thì sau đó Chi Vũ có lẽ sẽ phải phái rất nhiều nhân lực lẫn vật lực để san bằng ngọn núi này mất… Cô cùng biết mà, lần trước vì tìm chiếc đồng hồ kia mà cậu ta lật tung hơn 30 tầng quán bar Civilize lên, để công nhân tìm ba ngày tới khi tìm được mới thôi. Thứ đó đối với cậu ta, rất quan trọng.”

Trần Tử Huyên nghe vậy, càng siết chặt thứ cầm trong tay.

Cô như có điều do dự, ngẩng đầu nhìn Lê Hướng Bắc, bỗng nhiên hỏi sang một vấn đề dường như chẳng liên quan chút nào: “Anh có biết trước kia tại sao Nguyễn Chi Vũ tại sao lại tới thành phố C làm trợ giảng không?”

Lê Hướng Bắc không biết tại sao cô đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này. Anh ta cười đầy mờ ám nói: “Cô thật sự không biết vì cái gì sao?”

Cô có biết một chút, nhưng… Nói thật, cô cũng thật sự không quá hiểu được hành động của Nguyễn Chi Vũ, cũng vì thế mà cảm thấy có gì đó mông lung, không chân thực.

Lê Hướng Bắc nói tất cả những gì mình biết cho cô: “Tôi cũng cảm thấy điều này quả thực khó tin, mãi đến gần đây tôi hỏi ông cụ Nguyễn thì mới biết được mọi chuyện là thế nào. Từ bé Nguyễn Chi Vũ không biết có bệnh gì mà đã vô cùng ghét con gái rồi, tế bào lãng mạn, yêu đương của cậu ta cứ như bị thoái hóa hết rồi vậy, thế mà cậu ta đã chạy đến tận trường học của cô làm trợ giảng những nửa năm trời, dù không làm nên trò chống gì nhưng ngẫm lại, thời thanh xuân ai chẳng có một lần ngu ngơ như vậy.”

“Nhưng mà, cũng không kỳ lạ khi cô không biết cậu ta, dù Nguyễn Chi Vũ rất nổi tiếng trong trường học nhưng cậu ta là trợ giảng môn tự chọn của cô, còn cô thì vẫn luôn vắng mặt trong giờ của cậu ta, trong mắt cô lúc đó không hề có cậu ta, nên dù hai người có cùng trường, khi gặp mặt nhau lại chẳng khác nào người xa lạ.”

Thật ra Trần Tử Huyên đã từng có mặt trong một tiết học của anh. Ngày đó, cô vì vừa làm vừa học nên quá mệt mỏi mà gục lên bàn ngủ mất. Cô còn hơi mang máng nhớ hôm đó khi cô điểm danh thì vị giáo viên đứng trên bục giảng hình như đã rất tức giận. Lúc đó cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ của trợ giảng đó, cô còn cho rằng mình sẽ bị mắng rất thảm, nhưng không ngờ cô bị anh gọi lên văn phòng và cho cô ngủ trên bàn làm việc của anh, khi cô tỉnh dậy thì cả văn phòng đã chẳng còn ai, trên người lại có một chiếc áo khoác của nam.

Dù thế nào cô cũng không ngờ được, trợ giảng ngày hôm đó lại chính là Nguyễn Chi Vũ.

Lê Hướng Bắc thấy gương mặt cô vô cùng mơ hồ, hẳn còn ngạc nhiên vì mọi chuyện, chỉ là anh ta rất tò mò một việc: “Trần Tử Huyên, Nguyễn Chi Vũ tới trường của cô làm trợ giảng suốt nửa năm, việc tốn sức như vậy mà cậu ta cũng làm… cậu ta thực sự chưa từng nói gì với cô sao?”

Ví dụ như thổ lộ các kiểu này. Bên trong chiếc đồng hồ quả quýt là gương mặt say ngủ của cô cùng một dòng chữ tiếng Anh. Như vậy chẳng phải dù anh không định dùng miệng nói ra nhưng từ đó thì anh cũng muốn đem nó khắc sâu vào, dùng rất nhiều tâm huyết, từng chữ, từng chữ tận tay khắc lên đó.

I want to tell you that how much I love you.

“Không có.” Cô cố đè nén con tim đang rung lên của mình.

Bỗng Trần Tử Huyên đột nhiên chìa chiếc đồng hồ quả quýt trong tay mình ra: “Tôi không tin vào cái gọi là tình yêu, thứ tôi tin chỉ có những người bạn đồng hành.”

Lê Hướng Bắc nghe cô nói, sau lại nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt trong tay cô, trong lòng không khỏi giật mình kinh ngạc.

“Chiếc đồng hồ này tại sao lại ở trong tay cô?”

Trần Tử Huyên không trả lời anh ta, chỉ nhét chiếc đồng hồ vào tay Lê Hướng Bắc: “Đừng nói cho Nguyễn Chi Vũ biết là tôi, anh cứ nói là anh tìm thấy.”

“Tử Huyên, may mà cậu không có chuyện gì, cậu không biết mình sợ hãi tới mức nào đâu, nếu như cậu và Bùi Ức mà có chuyện gì, nếu như không tìm được hai người…” Chu Tiểu Duy tính ra cũng rất may mắn, cô ấy nằm trong nhóm người đầu tiên được người ta cứu viện, lúc ấy cô ấy còn hôn mê, khi tỉnh lại thì đầu óc cuống cuồng lên hết, sợ tới mức nói chuyện cũng lộn xộn hết cả.

Bùi Hạo Nhiên cũng đỏ ngầu hết cả mắt mà hỏi cô ấy Bùi Ức ở đâu, nếu như sau chuyện này chỉ có một mình cô ấy còn sống, vậy thì cô ấy sẽ rất đau khổ, sau tất cả người còn sống cuối cùng nhìn những người khác ra đi mới là đau khổ ám ảnh nhất.

Cô ấy là người tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu người bị tuyết lở đè ập xuống, chôn vùi hàng chục sinh mạng, những tiếng la hét thất thanh, những tiếng bước chân dồn dập, tình cảnh ranh giới giữa sự sống với cái chết quá mong manh khiến bất kì người nào cũng không có đủ can đảm để đối diện.

“Trần Tử Huyên, lúc ấy cậu bảo mình chạy đi, mình chạy mà cảm thấy bản thân mình thực sự… thực sự quá nhu nhược, mình quá ích kỷ, mình xin lỗi, sao mình có thể bỏ chạy, bỏ lại cậu và Bùi Ức cơ chứ…” Chu Tiểu Duy òa khóc như một đứa trẻ, Trần Tử Huyên biết cô ấy đang tự trách bản thân rất nhiều.

Bùi Ức đứng gần đó, cậu bé thấy dì Duy khóc đau thương như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hiện vẻ khó chịu, thấp giọng nói: “Chúng ta đều không sao rồi. Dì Nguyễn rất giỏi, dì ấy vẫn luôn ôm lấy con không rời, chúng con đều ổn.”

Bùi Ức cầm lấy khăn tay, bàn tay nhỏ bé không được tự nhiên mà lau cho cô ấy, giọng nói của một đứa trẻ nhưng bộ dạng như ông cụ non an ủi cô ấy: “Đừng khóc nữa.”

Trần Tử Huyên cũng thở dài một hơi: “Tiểu Duy à, cậu còn khóc nữa thì quần áo mình ướt nhẹp mất thôi.”

Chu Tiểu Duy nín khóc, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẫn còn đẫm nước nhìn hai người một lớn một nhỏ ở trước mắt.

Trần Tử Huyên và Bùi Ức bây giờ nhìn rất có tinh thần, rõ ràng hai người mới là người vừa mới tai qua nạn khỏi, thế mà lại an ủi người an toàn như mình, nghĩ vậy, Chu Tiểu Duy lập tức cảm thấy thật hổ thẹn.

“Nếu như lúc đó cậu không chạy thoát trước thì khả năng ba người chúng ta sẽ cùng chôn thây trong trận lở tuyết rồi.” Trần Tử Huyên lại vỗ vỗ vào vai an ủi cô ấy: “Tiểu Duy, cậu đã làm rất tốt.”

Chu Tiểu Duy hít một hơi ngăn lại toàn bộ nước mắt, lúc này cô ấy nghe thấy những lời trêu đùa nhẹ nhõm của Trần Tử Huyên thật là dở khóc dở cười.

“Mình biết mà, cậu đã nói thì sẽ chắc chắn làm được!” Chu Tiểu Duy nhận lấy chiếc khăn tay mà Bùi Ức đưa cho, trong vô thức nói ra những điều tận tâm can.

Chu Tiểu Duy vẫn nhớ, lúc đó Trần Tử Huyên đã nói cô ấy sẽ bảo vệ Bùi Ức thật tốt, để cho Chu Tiểu Duy có thời gian chạy thoát.

Trần Tử Huyên nghe Chu Tiểu Duy nói vậy, trong lòng vô cùng xúc động, Tiểu Duy vẫn luôn tin tưởng cô như thế.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Ức cũng cười ngây ngô, đầy sáng lạn nói: “Dì Nguyễn là người giỏi nhất.”

Nhìn bộ dạng của cậu bé trông thật giống chú cún con vẫy đuôi tít mù khi đạt được “chiến tích”.

Chu Tiểu Duy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn dáng vẻ đầy đáng yêu, hoạt bát của cậu bé. Ban đầu cô ấy còn sợ rằng Bùi Ức còn quá nhỏ, sau khi phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy sẽ tạo thành vết thương tâm lý cho cậu, khiến cậu bé thu mình lại, giấu kín “vết thương”.

Hiện giờ xem ra đứa nhỏ này kiên cường hơn những gì Chu Tiểu Duy nghĩ.

Bùi Ức lại tự hào nói rằng: “Bây giờ con đã là anh cả rồi.” Dáng người nhỏ bé đứng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, sau đó cậu lại nhìn về phía Trần Tử Huyên, dừng một chút như đang do dự gì đó, rồi lại như dùng tất cả dũng khí ngẩng đầu hỏi Trần Tử Huyên: “Dì Nguyễn, sau này con có được chơi cùng với em trai không ạ? Con rất thích chơi cùng các em ấy, con đảm bảo sẽ chăm sóc các em ấy thật tốt, sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt các em ấy đâu.”

Trần Tử Huyên nghe thấy từ “em trai” sao mà cảm thấy lạ lẫm như vậy chứ. Nói thật, cô vẫn chưa phản ứng lại đề tài cậu đang nói nên trong đầu rất mờ mịt, không biết nên đáp lại ra sao.

“Em trai” mà Bùi Ức nói là chỉ hai đứa trẻ song sinh nhà họ Nguyễn.

Đúng lúc này, Bùi Hạo Nhiên cầm theo mấy bộ quần áo sạch đi đến. Anh ta khẽ ho một tiếng rồi quay sang giải thích thêm để tránh hiểu nhầm: “Trần Tử Huyên, suy nghĩ của Bùi Ức rất đơn thuần, nó rất yêu mến hai đứa trẻ song sinh kia, không có ý gì khác đâu.”

Điều này nhất định phải giải thích rõ ràng. Bởi vì những đứa trẻ mang họ Nguyễn kia từ khi sinh ra đã định trước không phải là kẻ tầm thường, sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy thì đứa trẻ đó cũng sẽ không giống với những đứa trẻ khác. Cũng chính vì vậy mà có rất nhiều kẻ trong lòng mang ý đồ không đơn thuần, thậm chí là mưu mô xảo trá tiếp cận họ, chủ yếu đều là vì lợi ích kinh tế.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 399"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

chong-doc-tai-cu-cuong-hon-toi
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Tháng 10 25, 2021
phu-nhan-em-that-hu-hong
Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng
Tháng 10 24, 2021
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Tháng 3 21, 2022
be-con-chu-khong-the-cho-du-anh-tuyet-truyen-full
Bé Con, Chú Không Thể Chờ – Du Ánh Tuyết – Truyện Full
Tháng 10 28, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com