Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 419
“Chuyện cỏn con này cô đừng làm to thêm nữa, sau này Tiểu Duy sẽ càng lúng túng hơn đấy. Trần Tử Huyên, cô rốt cuộc có hiểu không hả? Không phải mỗi người phụ nữ khi kết hôn đều được như ý như cô đâu, người khác có rất nhiều chuyện mà phải nhẫn nhịn và bao dung.” Lê Hướng Bắc nghiêm khắc giáo huấn cô.
“Có rất nhiều phụ nữ khi kết hôn, ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều dần trở thành người ngoài hết, ở nhà mẹ đẻ là người con gái đã rời đi, ở nhà mẹ chồng là người ngoài, phụ nữ đều phải cẩn thận từng tí một trong gia đình mới. Hôm nay cho dù Tiểu Duy phải chịu oan ức một chút, nhưng sau này người nhà họ Bùi cũng sẽ hổ thẹn mà bồi thường cho cô ấy, bọn họ đều phải nhường nhịn lẫn nhau mà sống… Cô đừng quên khi cô vừa gả vào nhà họ Nguyễn cũng rất thận trọng.”
Trần Tử Huyên nghe mấy lời đao to búa lớn của anh ta, cô dần dần cũng bình tĩnh lại, thế nhưng cô vẫn khó chịu như cũ, bướng bỉnh phản bác lại một câu.
“Cho dù khi tôi vừa gả vào nhà họ Nguyễn cũng phải thận trọng này nọ, nhưng Nguyễn Chi Vũ cũng không khiến tôi khó xử như vậy, mấy người nhà họ Bùi bao dung quá đà với vợ trước Quan Lôi kia rồi.”
“Mặc dù Tiểu Duy gả vào nhà họ Bùi được coi là gả vào nhà danh giá rồi, nhưng từ trước tới giờ cô ấy cũng chẳng có ham muốn gì, ngay cả trước đó, khi đi làm giấy đăng ký kết hôn cô ấy cũng không dám nói cho mẹ biết. Cô ấy sợ bố dượng và người anh kế kia sẽ đến làm khó nhà họ Bùi. Rõ ràng cô ấy còn trẻ như vậy nhưng đã phải làm mẹ kế của người ta, dốc lòng dốc sức đi phục vụ một nhà bọn họ, đối với Tiểu Duy mà nói, nhà họ Bùi là tất cả của cô ấy, bọn họ lại đi tìm Quan Lôi tới, cô ấy có thể không đau lòng sao?”
Lê Hướng Bắc thấy cô lòng đầy căm phẫn như vậy, anh ta cũng chẳng vui gì mà than thở: “Tôi thấy bình thường cô cũng đâu quan tâm đến chuyện của mình như vậy, bây giờ lại vì chuyện của Tiểu Duy mà không kích động đến mức này, hoàng đế còn chưa vội mà thái dám đã vội rồi.”
“Mặc dù vừa nãy thái độ nhà họ Bùi đúng là có chút không phải, nhưng tôi cũng quen biết với Bùi Hạo Nhiên mười mấy năm rồi, cậu ấy thật sự muốn sống với Tiểu Duy, bạn cô vẫn sẽ sống tốt thôi, cô Trần, cô đừng lo lắng nữa.” Lê Hướng Bắc suy cho cùng vẫn khuyên cô.
Thế nhưng, khi Trần Tử Huyên quay trở lại bàn ăn lần nữa, sắc mặt cô chẳng dễ nhìn chút nào.
Nguyễn Chi Vũ và bác trai Bùi cũng đã quay trở lại bàn ăn, Nguyễn Chi Vũ nhìn một cái liền thấy Quan Lôi. Quan Lôi nở nụ cười chào hỏi anh, Nguyễn Chi Vũ vẫn không có biểu cảm gì như bình thường, anh quay về chỗ ngồi liền nhận ra Trần Tử Huyên rõ ràng không có tâm trạng nữa.
Nguyễn Chi Vũ hỏi một câu: “Sao thế?”
Một câu này khiến người nhà họ Bùi chột dạ, chỉ thấy Trần Tử Huyên không thèm quan tâm tới chồng mình luôn.
Bữa cơm đoàn tụ lần này tuy không được xem là tan rã trong không vui, nhưng không khí phần sau đúng là có hơi không bình thường.
Bởi vì vị khách không mời mà đến là Quan Lôi mà Trần Tử Huyên luôn âm trầm, Lê Hướng Bắc cố gắng điều hòa không khí, còn Chu Tiểu Duy thì gắng gượng biểu hiện thật tự nhiên, nhưng mọi người đều có tâm tư riêng nên sau khi ăn xong, tất cả uống ly trà rồi ai về nhà nấy.
Mà qua bữa cơm đoàn tụ này, hai vị trưởng bối nhà họ Bùi dường như cũng đột nhiên hiểu được, tuy con trai Bùi Hạo Nhiên của họ có quan hệ rất tốt với Nguyễn Chi Vũ, nhưng mỗi người đều có gia đình riêng, bên cạnh có thêm một người phụ nữ, khó tránh khỏi sẽ phải nghe những lời thổi gió bên tai, nhất là vị cháu dâu của nhà họ Nguyễn kia.
Bác gái Bùi và Chu Tiểu Duy đi lại sau cùng, bác gái kéo tay cô ấy nhỏ giọng dặn dò mấy câu.
“Tiểu Duy à, nhà chúng ta tuy không được coi là bạn lâu năm với nhà họ Nguyễn, quan hệ cũng không thân cận được như nhà họ Lê, chỉ vì Hạo Nhiên và Chi Vũ từ nhỏ đã quen biết với nhau nên mới trở nên gần gũi, sau này con chung sống với Tử Huyên thì nhớ cẩn thận một chút..”
Trong đầu Chu Tiểu Duy vốn đang nghĩ tới chuyện của Quan Lôi hôm nay, giờ lại nghe mẹ chồng dặn dò thế này, cô ấy có hơi không được tự nhiên mà ngẩng đầu lên: “Mẹ, thật ra Tử Huyên rất tốt.” Chắc là vì lúc nãy Trần Tử Huyên đã không chịu phối hợp với không khí bữa ăn, mà điều này đại khái đã khiến cho các vị trưởng bối không thích.
“Mẹ biết con và Tử Huyên là bạn thân, nhưng bây giờ các con đều có gia đình riêng của mình, nhất là khi mọi người không cùng lập trường, thì phương diện suy xét vấn đề cũng có rất nhiều điều không giống nhau.”
Bác gái dịu dàng chỉ bảo cô ấy: “Tử Huyên có tấm lòng lương thiện, cô ấy cũng từng cứu Bùi Ức của chúng ta, mẹ rất cảm kích cô ấy, cũng biết rằng Tử Huyên không có lòng xấu.”
“Nhưng dù gì cô ấy cũng là cháu dâu nhà họ Nguyễn, có lúc mọi người chung sống với nhau khó tránh khỏi sẽ có những tranh chấp, nếu như cô ấy nhất thời kích động nói ra điều gì, vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.” Bác gái nói chuyện tương đối hàm súc.
Lúc nãy quan sát, thái độ Nguyễn Chi Vũ đối với Trần Tử Huyên rõ ràng chính là để mặc cho cô phát giận.
Nhà họ Nguyễn không cần phải đi xã giao lấy lòng người khác, nhưng người bên ngoài khi qua lại với nhà họ Nguyễn đều luôn cẩn thận từng li từng tí, nhất là người nhà họ Nguyễn lại còn bênh vực người mình, Trần Tử Huyên lại thẳng thắn như vậy, nên người xui xẻo chắc chản chỉ có thể là người khác.
Chu Tiểu Duy nhìn mẹ chồng, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Con biết rồ.”
Trước kia bác gái Bùi có hai đứa con trai, nhưng từ khi đứa con trai lớn chết thì tất cả trách nhiệm trong nhà đều phải đặt lên người Bùi Hạo Nhiên, tuy bảo Chu Tiểu Duy xa cách với Trần Tử Huyên có hơi không tốt, nhưng đây cũng đều là vì gia đình.
“Nhà chúng ta không nhiều quy tắc như nhà họ Nguyễn với nhà họ Lê, tổ tông với thân thích cũng không tạo được sự nghiệp lớn gì, nhưng cuộc sống của chúng ta so với người bình thường cũng đã xem là giàu có sung túc, mẹ và ba con cả nửa đời đều ở trường học dạy học, làm nghiên cứu, con thân là vợ của Hạo Nhiên, cũng không cần có áp lực tâm lý gì, chúng ta không làm liên lụy bọn họ là được rồi.”
Chu Tiểu Duy nghe bác gái mở miệng thừa nhận thân phận vợ Bùi Hạo Nhiên của mình, trong lòng phút chốc liền thoải mái hơn nhiều.
Tuy cô và Bùi Hạo Nhiên đã thật sự đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn luôn không an lòng, kết hôn chớp nhoáng khiến cô cứ có cảm giác cuộc hôn nhân này không thuộc về mình, mỗi lần đối mặt với vợ trước của Bùi Hạo Nhiên, cô ấy đều có hơi tự ái.
Xem ra người của nhà họ Bùi vẫn là tương đối thích mình làm con dâu nhà họ Bùi.
Bác gái vỗ vai cô ấy: “Tiểu Duy à, đi nhanh lên, xuống thang máy tiễn mấy người Tử Huyên với Hướng Bắc đi.” Dù sao bữa ăn hôm nay cũng là vì sinh nhật của Bùi Ức, lễ nghĩa cũng phải làm cho đầy đủ.
Nhưng khi Chu Tiểu Duy đang chạy từng bước nhỏ chuẩn bị đi thì lại thấy bóng dáng Bùi Hạo Nhiên ở cầu thang bộ đằng sau thang máy.
“Nơi này có chi phiếu năm trăm vạn, cô cầm đi, nếu không đủ…” Bùi Hạo Nhiên đưa chỉ phiếu qua.
“Đủ rồi.”
Thật ra Chu Tiểu Duy vốn không định nghe lén, nhưng đây là tiếng Bùi Hạo Nhiên đang nói chuyện với Quan Lôi, nên chân của cô ấy cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nhịn không được muốn nghe thử bọn họ nói gì.
Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi quen biết và kết hôn nhiều năm như vậy, hai người còn có một đứa con trai, tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm.
Chu Tiểu Duy tận mắt nhìn thấy Bùi Hạo Nhiên cực kỳ sảng khoái mà đưa chi phiếu cho Quan Lôi, tận năm trăm vạn, đây đối với nhà họ Bùi mà nói cũng đã không phải là một con số nhỏ.
Nhớ đến chuyện Bùi Hạo Nhiên thức khuya làm việc còn bị đau dạ dày, cô ấy nhỏ nhen mà cảm thấy, người vợ trước Quan Lôi này thật quá tham lam, đã ly hôn rồi mà còn tới đòi tiền.
“Năm trăm vạn này tôi sẽ trả lại.” Không ngờ Quan Lôi đột nhiên mở miệng.
Không chỉ Chu Tiểu Duy đang nghe lén, mà ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
Bình thường Quan Lôi luôn khiến người ta có cảm giác sắc bén, sau khi ly hôn một đoạn thời gian, không ngờ cô ta lại học được cách ăn nói mềm mỏng lại rồi.
“Không cần trả.” Bùi Hạo Nhiên rất rộng rãi đối với cô vợ trước này. Nói xong Bùi Hạo Nhiên quay lưng rời đi.
Nhưng Quan Lôi lại luôn nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bùi Hạo Nhiên, nhìn anh ta từng bước từng bước giẫm lên cầu thang rời đi, hình như cảm xúc cô ta có hơi kích động, tay phải nắm chặt lấy chi phiếu, hét lớn lên với bóng lưng anh ta: “Bùi Hạo Nhiên.”
Nghe Quan Lôi vội vàng khẩn cấp kêu tên mình như vậy, nhưng Bùi Hạo Nhiên vẫn bình thản như cũ mà quay đầu lại, ánh mắt anh ta nhìn cô ta vẫn luôn bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Quan Lôi nhìn anh ta như vậy, cô ta không thể kiềm chế được mà kích động ép hỏi: “Bùi Hạo Nhiên, anh nói cho tôi biết, bây giờ anh sống có vui không?”
Cô ta đè ép tiếng khóc, giọng nói không nhịn được mà lớn lên: “Cuối cùng anh cũng ly hôn với tôi rồi, có phải anh cảm thấy mình đã có thể buông bỏ, anh không cần phải chịu trách nhiệm với tôi nữa.”
“Lúc trước là cô yêu cầu ly hôn.” Bùi Hạo Nhiên không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt trả lời cô ta một câu, sau đó liền rời đi.
Quan Lôi một mình đứng tại đó, thân thể dựa lên tường, không thèm quan tâm tới hình tượng mà khóc to lên.
Chu Tiểu Duy trốn trong góc, cô ấy kinh ngạc mà nhìn Quan Lôi lúc này đang lệ rơi đầy mặt, cô ấy luôn cho rădng Quan Lôi là kiểu phụ nữ kiêu căng ngang bướng, nhưng không ngờ cô ta lại khóc đến mức thảm hại như vậy.
Chu Tiểu Duy đột nhiên cảm thấy rất rối loạn, bây giờ nhìn Quan Lôi thế này không hề giống một người xấu, nghe đoạn đối thoại kỳ lạ vừa nãy giữa hai người, hình như lúc đầu Quan Lôi căn bản không muốn rời xa Bùi Hạo Nhiên.
Khi Chu Tiểu Duy đi thang máy xuống đại sảnh lầu một, thì đám người Trần Tử Huyên đã sớm ngồi xe về nhà rồi.
Cô ấy chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại xem như lễ phép, còn thuận tiện bịa ra một lời nói dối.
“Về bữa tiệc nhỏ tổ chức sinh nhật cho Bùi Ức hôm nay, thật ra trước đó một ngày, Hạo Nhiên đã nói cho mình biết là anh ấy sẽ mời Quan Lôi đến, bởi dù sao Quan Lôi cũng là mẹ ruột của Bùi Ức, Hạo Nhiên có hỏi ý kiến mình, mình cũng cảm thấy không sao, chỉ là quên nói trước với cậu thôi.”
Chu Tiểu Duy rất hiểu cái tính trượng nghĩa của Trần Tử Huyên, lại thêm Trần Tử Huyên trước giờ đều không hợp với Quan Lôi, mà vừa nãy cô không phát tác ngay tại chỗ là đã coi như nể mặt lắm rồi, nên cô ấy quyết định sẽ nói dối.
Trần Tử Huyên cầm điện thoại nghe cô ấy nói vậy, quả nhiên sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
“Cậu đã sớm biết Quan Lôi sẽ đến à? Cậu cần gì phải giả vờ hào phóng chứ, mọi người đều đang vui vẻ ăn cơm, nhưng Quan Lôi kia rõ ràng là đang dằn mặt cậu.”
Lê Hướng Bắc ngồi cùng một xe với Trần Tử Huyên nhịn không được chọc cô: “Cô thật đúng là hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội, lo lắng vớ vẩn.”
“Ai là thái giám hả, Lê Hướng Bắc, có phải anh muốn làm thái giám không?” “Trần Tử Huyên, chúng ta là quân tử, động khẩu bất động thủ, á, Chi Vũ, cậu mau quản vợ của cậu đi.”
Chu Tiểu Duy nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến từng tiếng ồn ào, nghe mà không nhịn được cười, đều nói những nhà giàu có cao quý như nhà họ Nguyễn nhà họ Lê đều có rất nhiều quy tắc, nhưng so ra thì, bọn họ sống càng được tùy ý hơn.