Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 421
Ban đầu Nguyễn Chi Vũ chỉ coi những hành động cố tình gây sự của cô xem như không có gì, nhưng lúc 12 giờ đêm anh từ thư phòng trở về phòng ngủ, anh lại nhìn thấy cảnh Trần Tử Huyên vui vui vẻ vẻ ôm bánh bao nhỏ đặt lên giường lớn, rồi lại vui vui vẻ vẻ ôm bánh bao lớn đặt cùng lên đó.
Hai đứa trẻ đang ở trên giường của bọn họ bò qua bò lại.
“Con trai, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé…” Vào buổi tối hai đứa trẻ vô cùng hoạt bát, giương cặp mắt sáng ngời, long lanh lên nhìn cô, còn giơ bàn tay mũm mĩm ra đòi chơi cùng cô.
Nguyễn Chi Vũ đứng lặng ở đó như thần giữ cửa, mặt càng ngày càng đen nhìn ba mẹ con vui vẻ chơi đùa.
Trần Tử Huyên còn chẳng thèm quay đầu nhìn anh lấy một cái, ôm ấp con nhỏ rồi còn hôn lên khuôn mặt trắng nõn, phúnh phính của chúng rồi mới quay sang nói với Nguyễn Chi Vũ một cách đầy tự hào.
“Em đã biết rõ cách pha sữa và thay tã rồi, anh có muốn học không?”
Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô mà quay người đi ra ngoài, tìm một người hầu rồi lạnh giọng nói: “Mau đưa hai cậu chủ nhỏ về phòng của chúng đi!”
“Này! Anh làm gì thế?” Trần Tử Huyên không vui.
Ý thức về “chủ quyền lãnh địa” của Nguyễn Chi Vũ rất mạnh, hai đứa trẻ muốn chơi ở đâu cũng được nhưng chiếc giường này chỉ có anh cùng Trần Tử Huyên mới được phép nằm trên đó, về phần con trai gì đó, lập tức xách ra ngoài.
Thời gian trôi đi, nỗi bất mãn trong lòng Nguyễn Chi Vũ lại càng lớn, Trần Tử Huyên bây giờ suốt ngày chỉ quan tâm hai đứa trẻ, vậy nên cứ bỏ quên anh.
Kỳ thực, trong nhà này cũng có một người khó chịu không kém, đó là ông cụ Nguyễn.
Lúc trước hai đứa chắt đích tôn của ông ngày nào cũng rất thích khóc, nhất là đứa em, khi hai đứa nhỏ khóc, đôi mắt trong veo toàn nước khiến người ta cảm thấy yêu thương không bỏ được, mỗi lần ôm lấy bánh bao rồi dỗ dành cho chúng nín khóc làm ông cảm thấy mình vừa làm được gì đó lớn lao, rất thành tựu.
“Các người nói xem, rốt cuộc Trần Tử Huyên đã cho chúng ăn gì, làm gì mà khiến chúng trở nên như vậy?”
Ông cụ Nguyễn rất phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy vị trước mặt. Mọi người ai nấy lắc đầu rất bất đắc dĩ, lại không dám ho he câu nào.
Khi hai bánh bao càng ngày càng ít khóc, ông cụ Nguyễn phát hiện mình không còn cơ hội phát triển tình cảm với hai đứa nhỏ nữa, cũng không còn được dỗ dành yêu thương chúng nữa, thật giống như bị Trần Tử Huyên cướp đi một quyền lực gì đó vậy, ông cụ Nguyễn vô cùng khó chịu.
“Mau chóng nghĩ cách tiễn Trần Tử Huyên đi cho tôi.”
Vẻ mặt ông cụ Nguyễn khó coi, ra lệnh cho một đám thuộc hạ nghĩ cách.
Quản gia nghe ông nói vậy thì kinh hãi không thôi, lập tức khuyên nhủ: “Gia chủ, chúng ta không thể đuổi cô ấy đi được, cậu chủ chắc chắn không cho phép điều ấy xảy ra, thậm chí sẽ hận ông đấy.”
Ông cụ giận giữ mắng mỏ: “Thân già này cũng đã 80 tuổi rồi, cũng chẳng sống được mấy năm nữa, như vậy sao tôi có thể để ý đến mấy thứ tình cảm gì đó của bọn chúng chứ. Một đám bất hiếu. Bây giờ Trần Tử Huyên độc chiếm hai đứa trẻ cả ngày hôm qua ông không thấy sao, chắt của tôi còn không thèm bò đến chỗ của tôi nữa.”
Ông cụ Nguyễn tức giận hừ một tiếng, cả đời này ông vất vả gánh nhà họ Nguyễn trên vai, đến khi tuổi già, chẳng còn mấy năm nữa, có mỗi hai đứa chắt bầu bạn, thế mà cuối cùng vẫn có kẻ tranh đoạt với ông.
Ông nghĩ kỹ rồi, dù cho có phải dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ cũng nhất định phải đem hai đứa bé về lại bên người.
Sau bữa cơm trưa, hai đứa bé ngoan ngoãn đi ngủ, thừa dịp này ông đến trước mặt Trần Tử Huyên chơi bài ngửa.
“Con định đến đây làm mẹ toàn thời gian à?”
“Nhà họ Nguyễn chúng ta có nữ hầu vào bảo mẫu, dùng cả tay cả chân cũng không đếm hết được, những việc nặng nhọc như vậy không cần con phải nhúng tay gì cả.”
Vẻ mặt ông cụ Nguyễn vô cùng chân thành như đang thật lòng muốn tốt mà khuyên nhủ cô.
“Phụ nữ bây giờ lẽ ra phải nhân lúc còn trẻ và đẹp đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới nhiều hơn, đừng cả ngày chỉ ru rú ở nhà với chồng con như phụ nữ luống tuổi có chồng nữa.”
Trần Tử Huyên kinh ngạc, cô vội vàng sờ sờ lên mặt mình, mới như vậy cô đã như phụ nữ luống tuổi rồi sao?
Ông cụ Nguyễn vừa uống trà vừa chân thành hỏi cô: “Tử Huyên, con có lý tưởng gì, hoài bão, ước mơ gì muốn thực hiện, hay có công việc nào muốn làm không?” “Không ạ.”
Ông cụ hừ một tiếng: “Thật không có chí lớn.”
Trần Tử Huyên cứ cảm giác hôm nay ông nội cứ có gì lạ lạ, cô phản bác: “Nguyễn Chi Vũ đã là một tên cuồng công việc rồi, con cảm thấy mình không cần phải đi ra ngoài kiếm mấy cọc tiền lẻ làm gì, mà trước kia cũng chính ông đã nói công việc chủ yếu nhất của người phụ nữ chính là sinh con mà…”
Ông cụ Nguyễn bị cô phản bác đến nỗi không biết phải nói gì, lời kia chính xác từ miệng ông mà ra.
“Tử Huyên, làm người nhất định phải có lý tưởng chứ, con còn trẻ như vậy, nhất định phải có thứ mình yêu thích chứ, ít nhất phải có năng lực công tác, bădng không sau này khi về già, chồng cùng con không được tích sự gì thì con đầu thể cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết được.”
Cuối cùng ông cụ Nguyễn còn ra vẻ quan tâm, tận tình khuyên nhủ, tiêm nhiễm vào đầu cô tư tưởng, chồng con cái gì, tất cả đều không đáng tin cậy, chỉ có chính mình giàu có mới là chân chính hạnh phúc.
Trần Tử Huyên nghe những lời này cảm giác lạ lạ, sai sai nhưng không biết sai ở đâu.
Thế nên buổi tối, Trần Tử Huyên kể chuyện này cho Nguyễn Chi Vũ nghe, Nguyễn Chi Vũ vừa nghe được những lời ông cụ Nguyễn nói thì lập tức đen sạm cả mặt.
Nhưng trái lại anh lại đồng ý với ý tưởng của ông cụ Nguyễn: “Em đi ra ngoài tìm một công việc làm cũng tốt.”
Trần Tử Huyên cũng thấy rất mới lạ: “Lúc trước em từng kể cho anh, Chu Tiểu Duy ra ngoài tìm việc, anh lại nói phụ nữ chỉ cần an phận ở nhà, còn bảo em đừng ra bên ngoài làm gì, sao bây giờ tự dưng muốn em ra ngoài làm việc?”
Nguyễn Chi Vũ ngưng mắt nhìn cô chăm chăm mà không giải thích.
Hôm nay hai đứa trẻ “bị” ông cụ Nguyễn “bắt đi”, Trần Tử Huyên không có cơ hội làm gì được, tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ cũng vì thế mà rất sáng sủa, anh lại vào bếp nấu cơm cùng cô thưởng thức bữa tối.
Hai người bọn họ vui vẻ trong phòng the hoan ái, Trần Tử Huyên là một người phụ nữ rất giàu năng lượng, cho nên khi trên giường, Nguyễn Chi Vũ luôn muốn giày vò cô đến khi cô phải yếu thế cầu xin mới thôi, mỗi lần như vậy anh chàng đều rất có cảm giác thỏa mãn.
Đêm khuya yên tĩnh, anh ôm chặt người bên cạnh ngủ say.
Rõ ràng Trần Tử Huyên bị giày vò đến mệt mỏi, kiệt sức nhưng nửa đêm cô vẫn len lén đẩy tay anh ra, với tay lấy chiếc áo ngủ dưới đất, rồi lén lén lút lút bò xuống giường…
Nhưng mà, khi ý định sắp thực hiện được, cô đột nhiên bị người ta túm lấy, không cần nói cũng biết là ai. Trần Tử Huyên mặt đầy vô tội quay đầu: “Em hình như nghe tiếng trẻ con khóc.”
Nguyễn Chi Vũ nửa ngồi nửa nằm, giọng nói khàn khàn còn pha lẫn ý cười: “Thì ra em vẫn còn tinh thần như vậy.”
Nói xong, anh không nhùng nhằng thêm, dứt khoát kéo người trở lại.
Mặc dù nói qua đợt tết thì tìm việc sẽ dễ dàng hơn, nhưng những bản lý lịch sơ lược mà Chu Tiểu Duy gửi đi lại như đá chìm đáy biển, không có bất cứ sự phản hồi nào.
Bỗng nhiên sáng nay nhận được cuộc điện thoại mời tới phỏng vấn vậy nên cô ấy đã dậy thật sớm, trang điểm sương sương, mang thêm chút trang sức và một bộ đồ phù hợp cho buổi phỏng vấn cùng với một tinh thần thép để chuẩn bị lao vào “cuộc chiến”.
Đáng tiếc là vừa tới nơi, đến nhà tuyển dụng còn chưa thấy mặt đã bị đội hình hùng hậu của những người đến phỏng vấn dọa sợ không nhẹ.
“Sao lại nhiều người như vậy chứ?”
Trần Tử Huyên đi cùng Chu Tiểu Duy để “nhìn ngắm thế giới” như yêu cầu của ai đó, cô ngẩng đầu nhìn hàng người dài thòng như chơi rồng rắn lên mây thế này thì cũng không khỏi sợ hãi thán phục: “Thế này thì phải xếp hàng tới lúc nào?”
“Vòng phỏng vấn đầu tiên đều đông như kiến vậy, muốn vào công ty lớn làm việc cũng không dễ dàng.” Chu Tiểu Duy cảm thán, lộ ra cảm giác của người từng trải.
Thế nên trước đây khi Chu Tiểu Duy vừa mới tốt nghiệp đã được nhận vào tập đoàn IP&G làm việc trong khi những người xung quanh cũng vừa mới tốt nghiệp lại thất nghiệp thành đàn, quả thật nhận được một đống những lời hâm mộ, ước ao, thậm chí cả những ánh nhìn ghen ghét. Thế nhưng không ngờ lại đắc tội với Hà Vân Lệ nên bát cơm không giữ lại được, mặc dù cô ấy hào phóng tỏ vẻ không ngại nhưng thật ra trong lòng cũng rất xót, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tử Huyên nhìn cô ấy một cái, hỏi thăm: “Cậu có muốn quay lại IP&G làm việc…” Tiểu Duy vừa nghe cô hỏi vậy đã lập tức từ chối luôn: “Không cần đâu, mình sẽ dựa vào chính thực lực của mình để tìm việc.”
Nếu Trần Tử Huyên lên tiếng thì tìm một công việc cũng không phải khó khăn gì.
Văn phòng thư ký của tổng giám đốc cô ấy chắc chắn có thể chen được vào hưởng thụ đãi ngộ, nhưng đi cửa sau không phải phong cách của cô ấy.
“Trước kia cậu đang làm việc ở IP&G rất tốt mà, cũng chỉ vì do mình mà Hà Vân Lệ mới gây phiền toái khiến cậu phải từ chức:” Trần Tử Huyên nhớ tới những chuyện trước đây, sắc mặt không khỏi hiện trên một chút tức giận: “Bây giờ cậu quay lại IP&G, ngay cả Hà Vân Lệ cũng không dám nói gì nữa đâu.”
Chu Tiểu Duy cùng Trần Tử Huyên đứng xếp hàng, từ từ tiến lên từng bước một, cô ấy nói chuyện phiếm cùng Trần Tử Huyên: “Chuyện lở tuyết ở Thụy Sĩ lần trước, dù gì cậu cũng tính là ân nhân cứu mạng của Hà Vân Lệ, gần đây cô ta không giở trò gì nữa chứ, cô ta còn âm thầm làm phiền cậu không?”
“Không, nghe nói chân cô ta bị thương nên xin nghỉ một tháng rồi, còn tự mình xin điều chuyển về chi nhánh bên Mỹ.”
Chu Tiểu Duy nghe vậy thì cười ha hả: “Hà Vân Lệ gặp tình địch như cậu quả thật đen đủi cho cô ta, đúng là bi kịch, ha ha. Nhưng tính ra cô ta cũng không phải đại gian ác, hay độc xà gì, bây giờ cô ta hẳn cam chịu số phận rồi.”
Xếp hàng từ 9 giờ sáng, một hàng dài người từ từ tiến lên, Trần Tử Huyên chịu đựng tới 11 giờ trưa thì rốt cuộc cũng đến lượt.
Một nhóm người gồm cả cô và Chu Tiểu Duy cùng tiến vào phòng chờ, không ngờ rằng lúc này lại có một chị gái “dịu dàng” đến thông báo: “Buổi phỏng vấn sáng nay kết thúc ở đây, những người còn lại có thể sáng mai lại tới.”
Chị nhân viên kia vừa nói xong, người trong phòng đều trở nên ủ rũ, có người còn nhỏ giọng mắng.
Mặt Trần Tử Huyên cũng dần đen xì, cô lập tức tiến đến muốn níu người nhân viên kia lại, dựa vào cái gì mà bắt cô chờ lâu như vậy rồi cuối cùng lại đuổi về, như vậy chẳng phải một buổi sáng đứng đợi đều uổng công sao?
“Các công ty lớn đều như vậy, đừng nóng.” Chu Tiểu Duy lập tức đứng dậy ngăn cản cô, cô ấy thở dài: “Kinh tế không ổn định, những công ty lớn lại có danh tiếng vang dội như vậy đều được người ta săn đón nhiều lắm.”
Một người phụ nữ cũng đến phỏng vấn đứng cạnh đó cũng thở dài nói: “Họ để chúng ta đi đi lại lại mấy lần như vậy đã tức rồi, khó chịu nhất là những kẻ dựa vào quan hệ chen ngang kia, thật ghê tởm.”
Có một người phụ nữ trông trưởng thành khác nghe vậy hừ một cái: “Cũng chẳng có cái gì gọi là ghê tởm hay không ghê tởm cả, cũng chẳng phải con nít mới ra ngoài xã hội, người ta có quen biết đây là bản lĩnh của người ta, ngưỡng mộ còn không hết. Nói thẳng ra, nếu gặp được những người quen thân với công ty lớn cũng chỉ phải vội chạy đến nịnh nọt thôi.”
Một đám người thảo luận, anh một câu, tôi một câu.
Trần Tử Huyên quay đầu lại nhìn một hàng người còn dài thườn thượt, trong đó có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi thất vọng ủ rũ, cũng có người lấy lại tinh thần rời đi, quyết tâm ngày mai lại tới.
Trần Tử Huyên lần đầu tiên được chứng kiến một đội ngũ đông như vậy tới cùng một nơi phỏng vấn, nhìn những người này trong lòng cô không khỏi hơi hơi rung động, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại quay sang nói chuyện với Chu Tiểu Duy: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm chứ?”
Dù sao cũng sắp giữa trưa rồi, Chu Tiểu Duy ký vào tờ giấy báo ở quầy xong rồi đi tới, nghe vậy cô ấy bỗng nhìn đồng hồ rồi do dự nhìn Trần Tử Huyên và nói: “Hay cậu cứ tìm một tiệm cơm nào ăn trước đi, mình vẫn còn một lời mời phỏng vấn của công ty khác nữa…”
Hôm nay Trần Tử Huyên đột nhiên đến hào hứng nói muốn đi phỏng vấn cùng cô ấy, không ngờ lại phải uổng công đợi chờ mấy tiếng đồng hồ không nói, bây giờ lại còn để cô phải chịu đựng cái bụng đói nữa thì thật có lỗi. Lúc trước khi đi bác gái Bùi còn dặn dò kĩ phải chăm sóc Trần Tử Huyên cẩn thận.
Chu Tiểu Duy và Trần Tử Huyên vốn rất thân thiết, nhưng nhà họ Bùi nhắc quá nhiều lần, đại ý như kiểu gần vua như gần cọp, nhất định phải cẩn thận, dù sao thân phận của Trần Tử Huyên như vậy, cô giờ chẳng khác nào một nhân vật chạm vào là bỏng.
Cho dù Trần Tử Huyên không ngại những thứ này, nhưng nhân vật lớn của nhà họ Nguyễn thế nào ai cũng biết, nếu dám động vào một ngón tay thì bọn họ nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám “phàm nhân ngu muội” này.
“Nhà tuyển dụng thứ hai của cậu là nhà nào, ở đâu? Dù sao mình cũng không quá đói, bây giờ chúng ta cùng nhau qua đó rồi đi ăn sau cũng không muộn.”
Trần Tử Huyên cũng không phải người được nuông chiều mà mềm yếu, chút khó khăn là không chịu nổi. Cô nhìn thấy thời gian hẹn trước là 2 giờ, còn những 3 tiếng nữa, nghe qua có vẻ rất thừa thời gian, nhưng nghĩ đến nhỡ đâu phải xếp hàng tiếp thì tốt nhất là bây giờ phải hỏa tốc chạy qua bên đó. Nghĩ như vậy, Trần Tử Huyên lập tức kéo lấy tay Chu Tiểu Duy, hai người cùng chạy.
Chu Tiểu Duy bị Trần Tử Huyên lôi kéo mà lao ra khỏi nơi phỏng vấn đầu tiên, tiện tay vẫy một chiếc taxi xong hai người như bị ma đuổi mà chui vào trong xe, Trần Tử Huyên còn không quên giục lái xe: “Bác tài, nhanh hơn chút nữa ạ.”
Tài xế nhìn dáng vẻ nghiêm túc tựa như liên quan đến tính mạng của cô thì cũng không dám chậm trễ hơn nữa, lập tức đạp chân ga nhanh chóng phóng đến nơi phỏng vấn thứ 2.
Hai người chỉ dùng 15 phút đồng hồ để chuyển địa điểm từ khu phỏng vấn một sang nơi phỏng vấn của nhà tuyển dụng số hai. Chu Tiểu Duy vừa xuống xe lập tức bật cười khanh khách: “Thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy đâu” Cô ấy nghĩ, nhà họ Bùi quá không hiểu Trần Tử Huyên, hơn nữa, người phụ nữ của Nguyễn Chi Vũ sao có thể là một cô gái mềm yếu, nũng nịu được.