Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 422
Quy mô phỏng vấn của nhà tuyển dụng số hai này nhỏ hơn, cũng không cần phải xếp hàng như sự ám ảnh của Trần Tử Huyên. Mà bây giờ mới chỉ có 11 rưỡi, là giờ nghỉ của các công nhân viên chức, vậy nên, hai người Trần Tử Huyên vội vội vàng vàng chạy tới đây là uổng công.
“Thật ra quy mô công ty lớn hay nhỏ cũng không quan trọng, có một vài công ty, nhân sự ít nên không có gì quá phức tạp, khi đi làm cũng vì thế mà nhẹ nhàng, đơn giản hơn. Đương nhiên còn có một vài công ty vẫn đang khởi nghiệphoặc cố mở rộng, những công ty này thì nhân viên chẳng khác nào những con trâu hì hục khai hoang.” Ở gần đó có một cửa hàng bình dân, trong đó có bán nước khoáng và bánh mì, hai người đã ngồi tạm xuống một chỗ rồi gọi đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Trần Tử Huyên nghe cô nói vậy, cúi đầu khuấy khuấy ly nước khoáng, hỏi cô: “Vậy cậu định tới làm việc ở một công ty nhỏ hả?”
Chu Tiểu Duy cười khổ, nói nửa đùa nửa thật: “Thật ra mình không muốn đi làm đâu.”
Khi ngẩng đầu lên lại thấy Trần Tử Huyên nhìn cô ấy một cách đầy khó hiểu: “Nếu cậu không muốn đi làm thì lại sao phải chạy đôn chạy đáo đi phỏng vấn xin việc như vậy?”
Bây giờ Trần Tử Huyên đã biết rõ, thì ra muốn tìm một công việc ổn định lại khó khăn đến vậy, Chu Tiểu Duy không muốn đi làm nhưng vẫn đi tìm việc để làm, chẳng lẽ Bùi Hạo Nhiên muốn cô ấy ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng nhà họ Bùi cũng đâu túng quẫn đến vậy.
“Chỉ nói đùa thôi mà.” Chu Tiểu Duy cười gượng gạo, uống một hớp nước lớn rồi lại nói chuyện như thường: “Chắng qua là gần đây nộp bản lý lịch đi đâu cũng không có hồi âm nên có hơi hụt hẫng, Bùi Hạo Nhiên cũng nói mình nên ra ngoài, làm quen nhiều bạn mới thì mới là chuyện nên làm.”
Trần Tử Huyên không hoài nghi gì, cũng bắt đầu thổ lộ tiếng lòng: “Hôm trước Nguyễn Chi Vũ và ông cụ cũng muốn để mình ra ngoài làm việc.”
“Nhà họ Nguyễn để cậu ra ngoài tìm việc ư?” Chu Tiểu Duy nghe vậy không khỏi giật mình kinh ngạc.
“Ông lão kia nói, là một người phụ nữ nhất định phải có kinh tế tự chủ, chồng và con đều không đáng tin để dựa vào, tự bản thân giàu có mới là hạnh phúc chân chính.”
“Nguyễn Chi Vũ nghe vậy cũng tán thành ư?”
Trần Tử Huyên kể rõ từng chỉ tiết: “Lúc đó mặt anh ấy rất đen.”
Chu Tiểu Duy nghe xong thì cười khanh khách.
“Như vậy cũng tốt, chúng ta làm chung một công ty, trở thành đồng nghiệp, còn có thể cùng nhau tan làm, cuối tuần cùng nhau dạo phố, sống như những mỹ nhân tri thức hưởng thụ cuộc sống, dùng tiền mình làm ra, sau đó thi thoảng ra nước ngoài du lịch một chuyến.”
Ngẫm lại thì một cuộc sống như thế quả thật tiêu sái, thoải mái.
Hai người phụ nữ vui vẻ tưởng tượng về tương lai, nói cái gì mà lấy chồng xong thành bà nội trợ vì chồng vì con không quan tâm đến ngoại hình chứ, ai muốn làm người như thế, nhất định phải yêu bản thân.
Càng nói càng hăng, trong lúc vô tình hai người đã có một niềm hi vọng, mong ngóng về một tương lai đẹp đẽ, cũng cảm thấy dù cho cùng nhau làm ở một công ty nhỏ như thế này cũng không tồi.
13: 30 chiều, công nhân viên trong công ty lần lượt trở lại làm việc, trong công ty nhỏ chỉ có mấy chục người nên tuyển dụng cũng không có nhiều công đoạn, thủ tục như công ty lớn, cũng không có quá nhiều ứng viên đến vài vòng phỏng vấn, người phụ trách phỏng vấn cũng chính là bà chủ của công ty.
Chu Tiểu Duy trước khi đến đây đã nộp bản lý lịch cơ bản qua mạng rồi, thêm việc Chu Tiểu Duy nhiều lần cầm học bổng, cũng từng học tập tại nước ngoài, hơn nữa cô ấy còn từng có kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn lớn như IP&G cho nên bà chủ ở đây cũng chỉ hỏi thêm mấy câu rồi lập tức chọn cô ấy.
Vì công ty nhỏ này còn cần tuyển thêm nhiều người nữa nên Trần Tử Huyên cũng ứng tuyển luôn tại đây, Chu Tiểu Duy chờ cô ở bên ngoài.
Hiện tại hai người các cô tìm một công việc chỉ để giết thời gian, một công ty nhỏ như vậy cũng tốt, dù tiền lương không cao lắm nhưng phúc lợi khá tốt, công việc và các vị trí cũng đơn giản. Hơn nữa, nhìn tình hình này Trần Tử Huyên và nhà họ Nguyễn chỉ đột nhiên nổi hứng muốn đi làm thôi nên nếu các cô đột nhiên nghỉ việc cũng không có ảnh hưởng nhiều, cũng tiện hơn ở các công ty lớn.
Chu Tiểu Duy rất vui vẻ, đợi đến khi Trần Tử Huyên đi ra thì chúc mừng, nhưng không ngờ khi Trần Tử Huyên mở cửa ra thì Chu Tiểu Duy chứng kiến gương mặt âm trầm của cô, Trần Tử Huyên lạnh giọng nói: “Bà ấy không tuyển mình.”
“Sao lại như vậy?” Chu Tiểu Duy không tin mà trợn mắt nhìn cô, phải biết rằng, Trần Tử Huyên từ bé đã được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, những bằng cấp của cô cũng rất xuất sắc, công ty nhỏ này điều kiện đâu có cao đâu.
Ngoài cửa có mấy nhân viên đứng thì thầm nói nhỏ cho các cô biết: “Bà chủ chỗ chúng tôi không thích mấy người quá xinh đẹp…”
Chu Tiểu Duy ngơ ngác một chút sau đó lập tức hiểu rõ, công ty nhỏ này có lẽ là của một cặp vợ chồng, mà người vợ lại khó tính, lo ông chồng trăng hoa gì đó nên sinh ra tình cảnh như vậy.
“Không sao cả, chắc chắn sẽ tìm được một công việc khác tốt hơn, chúng ta là hàng quý, họ không muốn là do họ quá thiệt thòi rồi.” Chu Tiểu Duy cũng dứt khoát từ chối phần công việc này.
“Tiểu Duy, cậu cứ ở chỗ này làm đi cũng được, không cần phải vì mình mà bỏ đâu.”
“Chỉ là một công ty nhỏ thôi, lúc ấy mình nộp hồ sơ thì quăng bừa một đống chứ thực ra cũng không quá để ý đến nó.”
Trần Tử Huyên nghi ngờ nhìn cô ấy: “Mình nhớ vừa nãy có mấy nhân viên nói chuyện với nhau rằng năm nay có một số công nhân không ổn định về kinh tế, nhiều công ty lớn còn cắt giảm biên chế, mấy sinh viên khóa này nếu không dựa vào quan hệ rất khó tìm được việc tốt mà. Còn nói phụ nữ đã kết hôn mà chưa sinh con thì rất khó xin được việc mà, còn nói nghỉ sinh con sẽ làm gánh nặng.” Nói xong cô bỗng nổi sung lên: “Còn nói là bình đẳng giới tính, đây rõ ràng là kì thị.”
Nghe đến đây, trong lòng Chu Tiểu Duy đúng là có chút buồn buồn, đúng là những phụ nữ đã kết hôn mà chưa sinh con là khó tìm việc nhất. Mà những tập đoàn lớn kia đều nhận những sinh viên mới ra trường, sau đó chậm rãi bồi dưỡng, những người nhảy dù ngang vào công ty nếu không phải năng lực vượt trội thì cũng là có bối cảnh đủ cứng.
“Không sao, dù sao chúng ta cũng không có gánh nặng phải nuôi gia định, cứ chậm rãi tìm rồi sẽ được thôi.” Chu Tiểu Duy vỗ vai an ủi.
Hai người tiêu tốn cả ngày, kết quả chẳng nên cơm nên cháo gì, điều này khiến Trần Tử Huyên cảm thấy rất oải.
Cũng không biết bắt nguồn từ suy nghĩ nào mà khi bắt taxi về nhà, Trần Tử Huyên lại đột nhiên lại đối ý nói muốn ghé qua tập đoàn IP&G.
Buổi sáng nay ở nhà họ Nguyễn, trước khi đi cô còn đinh ninh rằng sẽ tìm được công việc mà không dựa vào quan hệ, muốn tự mình cố gắng tìm được công việc, kết quả tiêu tốn một ngày mà không được gì nên tâm trạng rất kém. Đột nhiên cô muốn gặp Nguyễn Chi Vũ.
Khi Nguyễn Chi Vũ nhận được điện thoại của cô, giống như anh sớm biết được hôm nay cô sẽ không thuận lợi: “Đến khách sạn Gorden đợi anh đi, 30 phút nữa anh đến…”
Quả nhiên, hôm nay họ không những không tìm được việc làm mà còn ăn một bữa rất tốn kém.
Chu Tiểu Duy khá ngượng ngùng khi gặp một đồng nghiệp cũ, vì trước đây nhân duyên của cô ấy khá tốt nên một số đồng nghiệp nữ mặc đồng phục đen và váy ngắn đều đến nói chuyện với cô ấy, phần lớn là hỏi cô ấy bây giờ đang làm việc ở đâu, trong lời nói không hề che giấu sự ngạo mạn.
“Dạo này chúng tôi đã được chuyển đến bộ phận kinh doanh, bận đến tối mặt tối mũi luôn, bây giờ mới có thời gian đến mua ít đồ mang về. Tiểu Duy, dạo này cô đang làm việc ở đâu?”
Chu Tiểu Duy cười gượng: “Tôi còn chưa tìm được việc làm… Bộ phận kinh doanh của các cô lương cao hơn, vậy nên chỉ có thể làm việc nhiều hơn nhỉ.”
“Công ty chúng tôi cũng đang tuyển người, nhưng cô cũng biết công ty của chúng tôi luôn hướng về những người ưu tú mà, thường tuyển dụng những sinh viên mới tốt nghiệp để từ từ đào tạo họ. Cho dù là những người nhảy dù đến thì cũng là những người nổi tiếng trong ngành. Những người dựa vào các mối quan hệ để lẫn vào thì căn bản là không thể nha!”
“Đúng vậy, tập đoàn của chúng tôi trước nay luôn công bằng, không thiên vị nha. Vài ngày trước bộ phận nhân sự đã tổ chức một cuộc họp và cảnh báo những người bên dưới không bao giờ được đi cửa sau…”
Trần Tử Huyên phớt lờ lời câu chuyện của Tiểu Duy với những nghiệp cũ này, cô không vui mà vùi đầu ăn uống.
“Muốn đi cửa sau cũng phải tùy thuộc vào trình độ đó. Tôi nghe nói rằng một thời gian trước, văn phòng của thư ký cao cấp có một thư kí nhảy dù vào. Cô ta thậm chí không điền các ký tự tiếng Trung, mà còn tuỳ tiện chọn Lucy làm tên của mình…”
“Lucy đó là do chính sếp Nguyễn đưa vào đó. Cô nói chuyện cẩn thận chút đi, đừng xúc phạm đến loại tâm phúc đó.”
Ban đầu Chu Tiểu Duy còn hy vọng rằng những người này sẽ sớm rời đi, nhưng khi nghe thấy những lời phía sau của họ, Lucy, tên tiếng Anh của người qua đường này, vừa nghe đã biết đó là cái tên giả rồi. Trần Tử Huyên đột nhiên nhìn họ: “Lucy?”
Những nhân viên đang đứng tại bàn làm việc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tử Huyên, họ sửng sốt trong giây lát, khí chất có phần lạnh lùng cộng với vẻ ngoài xinh đẹp kia khiến họ lại cảm thấy có chút quen thuộc.
“Trần Tử Huyên, cô đi tìm việc, người ta không tuyển cô à?”
Một bóng người háo hức tiến về phía bên này, là quý công tử nhàn rỗi Lê Hướng Bắc vội vàng chạy đến ngay khi nghe thấy chuyện xấu của cô.
Trần Tử Huyên quay đầu nhìn về nơi khác, không muốn để ý đến anh ta. Các nữ nhân viên của IP&G đều biết quý công tử Lê Hướng Bắc này, người này là bạn tốt của sếp Nguyễn, lập tức chào hỏi: “Sếp Lê.”
Khuôn mặt đẹp trai của Lê Hướng Bắc hướng về phía họ gật đầu một cái, nhìn thấy bọn họ mua đồ ăn mang về thi thẳng thắn nói: “Mọi người làm việc thật vất vả, muộn như vậy rồi mới được ăn cơm chiều, mọi người còn muốn ăn gì nữa thì ra quầy gọi đi, lát nữa tôi trả luôn cho.”
Vài nhân viên nữ nhìn Lê công tử đẹp trai này, nở nụ cười dè dặt cảm ơn sếp Lê.
Khuôn mặt rạng rỡ khi cười trên nỗi đau của người khác kia thật khiến người ta khó chịu.
“Anh cố tình đến đây để giúp tôi thanh toán hóa đơn à? Nguyễn Chi Vũ đâu?”
“Cô Trần ngày đầu tiên đi tìm việc. Chồng cô làm sao yên tâm được? Đương nhiên sẽ phái người đi theo rồi.”
Lê Hướng Bắc hé mắt cười: “Sao nào, đi cửa sau đi, tôi cảm thấy cô trực tiếp đến tầng cao nhất của IP&G ngồi là được rồi.”
Các nhân viên nữ cảm thấy rất thú vị nhưng không dám làm vướng bận Lê Hướng Bắc, vốn dĩ họ dự định sau khi lấy đồ của mình thì sẽ đi, khi họ vểnh tai nghe cuộc nói chuyện của Lê Hướng Bắc và cô, đáy lòng của họ rất ngạc nhiên, nhưng họ không dám hỏi rõ đầu đuôi.
Vừa rồi bọn họ cũng vừa nói rằng tập đoàn họ chính nghĩa lẫm liệt cương trực công chính các thứ, vậy mà bây giờ Lê công tử này vừa mở miệng là hỏi người ta có muốn đi cửa sau không. Người phụ nữ này rốt cuộc có lại lịch gì, nhìn rất quen mắt. Mấy người họ sợ hãi mà rời khỏi tiệm, mới đi được ba bước, quay đầu lại muốn hóng chuyện, lại vừa lúc tình cờ gặp ông chủ của họ ở cửa tiệm, lúc này những con tôm nhỏ này lo lắng lắp bắp nói: “Sếp Nguyễn.”
Nguyễn Chi Vũ rõ ràng là đã vội vàng chạy tới, ngẩng đầu lên thấy họ mặc đồng phục của tập đoàn, biết họ là nhân viên của mình thì khẽ gật đầu, không để ý đến họ mà trực tiếp bước vào. Vài người phụ nữ lập tức dừng chân nhìn lại: “Sếp Nguyễn vội vàng như vậy là đến gặp ai thế?”
Cho đến khi họ nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ rất tự nhiên mà ngồi vào chỗ của Trần Tử Huyên, một người trong số họ ngạc nhiên hét lên: “Tôi, tôi biết cô ấy là ai rồi!”
“Năm ngoái sếp Nguyễn đã kết hôn nhưng không tổ chức lễ cưới, cô ấy là cô Trần ở thành phố C đó, cô ấy là vợ của sếp Nguyễn!” Bọn họ đều mở to con mắt nhìn rõ bà chủ lớn.
“Chu Tiểu Duy dường như rất thân với cô ấy.” . Truyện Ngôn Tình
“Tiểu Duy quen biết những người này từ khi nào thế? Thật quá đáng. Dù sao chúng ta cũng coi cô ấy là bạn bè, vậy mà cô ấy không nói cho chúng ta biết loại chuyện này.”
“Đúng đó, không ngờ Chu Tiểu Duy lại là một người như vậy… Nếu sau này cô ấy có việc nhờ tôi, tôi sẽ không bao giờ giúp cô ấy nữa.” Lấy đồ của mình, vài người phụ nữ giận dữ bỏ đi.
“Bùi Hạo Nhiên cho cô ra ngoài tìm việc à?” Để đề phòng Trần Tử Huyên bộc phát, Lê Hướng Bắc vội vàng gọi một bàn đồ ăn đến an ủi cô, nói chuyện phiếm với Chu Tiểu Duy: “Bùi Hạo Nhiên không kêu cô trực tiếp đến công ty của cậu ấy giúp đỡ sao?”
Trần Tử Huyên đã bị lời vừa rồi anh ta nói kích thích, đến bây giờ vẫn còn rất giận, vội vàng trả lời: “Ý gì đây, anh cho rằng bây giờ hai chúng tôi bị xã hội ruồng bỏ sao, anh cho rằng chúng tôi không tìm được việc làm sao?”
“Cô nhìn xem, ngay cả một công ty nhỏ, tồi tệ cũng không muốn thấy cô nữa. Cô Trần, mạng cô đã định sẽ đi bằng cửa sau rồi. Cô hãy ngoan ngoãn mà chấp nhận số phận của mình đi…” Miệng của Lê Hướng Bắc vẫn không buông tha.
Chu Tiểu Duy cũng dâng trào chí khí nói: “Mặc dù chúng tôi không phải là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng rồi sẽ có sự công nhận.”
Lê Hướng Bắc không nghĩ các cô là báu vật gì cả, nói là phá hại thì đúng hơn, đặc biệt nếu công ty nhà ai đó nhận Trần Tử Huyên thì cũng đủ xui xẻo.
Nguyễn Chi Vũ không nói gì hết, anh ngồi bên cạnh Trần Tử Huyên, chọn một vài loại thức ăn dễ tiêu hóa và bổ dưỡng, đặt từng đĩa đến trước mặt của cô, không ngừng đút cho cô.
Về phần tìm việc của cô, cứ để cho cô chơi một thời gian.
Bảy ngày liên tiếp, Trần Tử Huyên ngày nào cũng đi sớm về muộn, cũng sâu sắc thấu hiểu nỗi khổ giày vò của những người làm công nơi công sở.
Tìm việc cũng giống như đi nhờ người khác vậy, mỗi lần đối mặt với những người phỏng vấn vênh váo tự đắc kia, cô rất muốn vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi, nhưng sau khi từ từ vượt qua, tính tình của cô đã bình tĩnh hơn.
“Lúc trước cháu học chuyên ngành gì?” Ông cụ Nguyễn cũng thấy dằn vặt thay, quan tâm hỏi cô.
“Y học lâm sàng ạ.”