Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 428
ô, anh ta nhẫn tâm như vậy, cô còn có thể giả vờ làm người hào phóng không, nếu như cô đã sống không tốt, thì anh ta cũng đừng mong có một cuộc sống yên ổn”
Trần Tử Huyên không hiểu suy nghĩ của các cô ấy lắm, cuộc đời dài như vậy, việc gì phải chịu thua trong tay một tên tra nam chứ. Mắt mù mới gặp phải một tên đàn ông tồi như vậy, đã gặp phải thì việc nên làm chính là nhanh chóng rời đi chứ.
“Nói nhiều như vậy, tôi hơi khát nước rồi.” Ở đây có một chỗ để hoa quả tươi và có cả máy ép nước hoa quả nữa, người đồng nghiệp mũm mĩm có tính cách khá thoải mái cởi mở, cô ấy bước một bước lớn chạy qua chỗ đó mua một cốc nước trái cây rồi quay đầu, hô to một tiếng: “Ê, mấy người ở đây có ai có tiền xu không, tôi còn thiếu một ít nữa.”
“Cô đừng hét lớn tiếng quá, đừng chạy nữa có được không, như vậy rất mất mặt đó có biết không.” Nữ đồng nghiệp trang điểm tinh xảo tên Phùng Dung Dung lấy tay che mặt, đi qua đó, hạ giọng nói: “Chúng ta xuất ngoại đi công tác, ai sẽ nhỏ mọn đến mức mang theo mấy đồng tiền xu làm gì chứ, cô cứ trực tiếp dùng tiền mặt rồi đợi trả lại tiền lẻ là được rồi.”
“Thật ngại quá, là do thói quen, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Người đồng nghiệp béo trả lời, đến khi phản ứng lại mới thấy mấy người nước ngoài đang nhìn về phía cô ta, trong nhất thời cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây, tôi đã đút mười mấy đồng tiền xu vào trong rồi, chỉ thiếu một đồng nữa thôi.” Đồng nghiệp của cô buồn rầu nhìn chỗ bán nước, cô ta đang nghiên cứu xem làm sao để có thể lấy lại chỗ tiền đã đút vào kia.
“Tôi thật sự là phục cô rồi đó, đi công tác mà cũng đem theo mười mấy đồng tiền xu làm gì, cô cho rằng đây là đi chợ à?” Nữ đồng nghiệp Phùng Dung Dung kia lui về phía sau vài bước, bộ dạng không muốn ở gần vị đồng nghiệp béo kia chút nào.
Vị nữ đồng nghiệp còn lại vẫn vô cùng im lặng, cô ấy tên An Ninh, Chu Tiểu Duy từng nói qua, tính tình của An Ninh rất tốt, nếu có vấn đề gì có thể đi tìm cô ấy.
An Ninh đi đến trước mặt người đồng nghiệp mũm mĩm, giọng nói ôn hòa nói: “Tôi cũng không có tiền xu.”
Phùng Dung Dung không chấp nhận được chuyện này, giọng nói có chút sắc bén: “Tôi đã nói rồi, ai xuất ngoại mà lại mang tiền xu theo chứ, trời đất ơi, chị béo à sao chị lại ngốc nghếch như vậy chứ… Quên đi, hơn mười đồng tiền xu thôi mà, bỏ nó đi cũng không được sao, chút tiền lẻ ấy lấy làm gì, lát nữa chúng ta ra chỗ đăng ký trên máy bay có đồ uống mà.”
“Chỗ tôi có một đồng này.” Trần Tử Huyên căn bản cũng không có ý định can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô cũng biết rõ rằng trên người mình không thể nào có tiền xu được, cho nên chỉ đứng ở đằng sau xem chuyện mà thôi, hai tay nhàm chán đút vào túi áo khoác. Vậy mà trong túi áo của cô lại xuất hiện một đồng tiền xu.
Người đồng nghiệp mũm mĩm đến nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lấy đồng xu của Trần Tử Huyên nhét vào trong máy rồi mua nước, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi cái tình cảnh xấu hổ này. Nhưng mà, chiếc máy lại nhanh chóng phun đồng tiền xu của Trần Tử Huyên ra ngoài. Trần Tử Huyên và người đồng nghiệp mũm mĩm cùng nhau cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới chú ý tới nó cũng không phải một đồng tiền xu, cẩn thận nhìn một chút thì thấy kích thước lớn nhỏ và độ dày của nó khá giống với một đồng tiền xu, nhưng hoa trên đó thì lại không giống nhau.
“A, Trần Tử Huyên, cô đang chỉnh tôi sao?” Người đồng nghiệp mũm mĩm tuyệt vọng, đứng ở xa nhìn chằm chằm cô, cô sợ nhất là bị người khác dùng ánh mắt đánh giá như vậy nhìn cô.
“Tôi cũng không biết thế này là thế nào.” Biểu cảm trên khuôn mặt Trần Tử Huyên rất thành khẩn, cô cũng không nghĩ tới vật này lại không phải là một đồng tiền xu.
Lại liếc mắt nhìn đông tiền xu bằng kim loại có một số hoa văn đen đen kia một cái, nó có lẽ đã có từ lâu rồi, trông khá cổ, bên cạnh còn lưu lại một chút hoàng thố, như là một đồng tiền xu mới được khai quật lên vậy. Cô từ trước đến nay không có đam mê sưu tầm đồ cổ, cũng không biết là ai đã để nó vào túi áo khoác của cô.
Xuất phát từ tò mò, Trần Tử Huyên cởi áo khoác của mình ra, tìm kiếm lại một lượt từ trong ra ngoài. Ngoại trừ đồng tiền xu này ra thì cũng không có bất kỳ món đồ nào khác nữa, chiếc áo này là đồ mà hôm nay dì Phương mới đưa cho cô, hẳn là không có ai từng dùng qua, vậy tại sao trong này lại xuất hiện một đồng tiền xu.
Trần Tử Huyên cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp ném đồng tiền xu vào thùng rác.
An Ninh đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt thấy vậy thì lập tức trở nên kinh ngạc. Cô ấy không chú ý đến đồng tiền xu kia, mà nhìn chằm chằm vào cái áo khoác nỉ màu nâu nhạt của Trần Tử Huyên, loại quần áo thế này đều là có chuyên gia, nhà thiết kế có chuyên môn ở Châu Âu thiết kế ra, không có nhãn hiệu, nhưng bên trong áo khoác sẽ có tên của người thiết kế, bộ quần áo đều tương đương với một tác phẩm nghệ thuật. Khi còn nhỏ An Ninh cũng được coi là xuất thân từ một gia đình danh giá, được dạy dỗ nghiêm khắc, cô ấy có kiến thức sâu rộng, cho dù nhà cô ấy đã suy tàn, nhưng cô ấy vẫn có thể phân biệt người nào là giả vờ là một người giàu có còn người nào mới thật sự là tư bản có tiền.
An Ninh lại thêm phần hiếu kỳđối với Trần Tử Huyên. Thoạt nhìn cô không giống như một cô chủ được chiều chuộng, chẳng lẽ thật sự là chồng cô giàu có.
Người đồng nghiệp mũm mĩm đành nhờ tới sự trợ giúp của nhân viên máy bay giúp cô ấy giải quyết chuyện mua nước. Người đồng nghiệp mũm mĩm mặt đỏ như trái cà chua không ngừng nói lời cảm ơn với người nhân viên, Trần Tử Huyên đứng ở một bên nhìn nhân viên công tác hỏi: “Mấy quả cam này bỏ vào đây bao lâu rồi vậy, có còn tươi mới không, uống vào mà bị đau bụng thì bên phía sân bay có chịu trách nhiệm không?”
Người đồng nghiệp mũm mĩm lập tức lôi kéo cô chạy vội về hướng chỗ đăng ký lên máy bay, càng nháo thì lại càng có nhiều người đến vây xem, thật là mất mặt, Trần Tử Huyên như thế không sợ gây ra chuyện gì sao.
Tựa hồ sau khi trải qua một hồi nhốn nháo, giữa mấy người phụ nữ cũng thấy thân với nhau hơn. Người đồng nghiệp mũm mĩm hỏi: “Trần Tử Huyên, chỗ ngồi của cô là số bao nhiêu, cô có muốn ngồi cạnh tôi không?” Người đồng nghiệp mũm mĩm rất có hảo cảm với cô, chủ yếu là cảm thấy Trần Tử Huyên là một người rất lớn mật, nếu ở cùng một chỗ với cô, cô ấy sẽ có cảm giác an toàn hơn.
“Tối hôm qua tôi có xem một bộ phim điện ảnh kể về một vụ tai nạn, không chết vì già lại chết hết vì tai nạn máy bay, máy bay gặp phải một lượng không khí mạnh, làm cho áp suất trong máy bay tăng lên, dẫn tới tất cả mọi người trên máy bay đều chết hết, cho nên hiện tại tôi hơi sợ.”
Phùng Dung Dung đi ngang qua, liếc mắt nhìn người đồng nghiệp mũm mĩm một cái, xem thường nói: “Chưa từng thấy ai sợ chết như vậy đó.” May mà không ngồi cùng với cô ấy, thật mất mặt.
Tính tình An Ninh rất tốt, tiếng nói như nước chảy, rất ôn hòa: “Lần này đi máy bay đại khái mất khoảng hai tiếng rưỡi, rất nhanh là sẽ tới thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Lần này sẽ không xui xẻo đến mức rớt máy bay đâu nhỉ?”
Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ nhát gan đáng thương của người đồng nghiệp mũm mĩm kia, an ủi cô ấy một câu.
“Trước khi tôi đi Nhật Bản còn lo lắng lần này tôi có đánh nhau với người ta đến mức phải vào đồn cảnh sát không nữa kia, chỉ là do cô đã quá nhạy cảm rồi mà thôi.” Trần Tử Huyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc bổ sung: “Nếu lần này chúng ta thật sự gặp phải tai nạn máy bay, thì cũng là số mệnh rồi.”
“A, Trần Tử Huyên cô không cần nói tiếp nữa đâu.” Người đồng nghiệp mũm mĩm cảm thấy cô không hề biết cách an ủi người khác. Cuối cùng người đồng nghiệp mũm mĩm lựa chọn ngồi cùng một chỗ với An Ninh, tránh cho bị Trần Tử Huyên nói tới mức sợ chết khiếp.
Trần Tử Huyên sau khi đã tìm được chỗ ngồi của mình, cô cởi áo khoác ra, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì trong túi áo của áo khoáng của cô hình như có thứ gì đó vừa nhẹ nhàng kêu lên một chút. Biểu cảm trên khuôn mặt của cô là ngạc nhiên, theo sau đó là có một đồng tiền xu rơi ra từ túi áo khoác của cô. Là đồng tiền xu màu xám bạc có hoa văn màu đen như lúc nãy: “Không phải vừa mới vứt nó vào thùng rác rồi sao?” Cô giật mình đứng lên, tiếp viên hàng không đi vào nhắc hành khách im lặng ngồi xuống, máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Trần Tử Huyên lúc này mới đặt mông ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng lại ở đồng tiền xu kỳ lạ trong lòng bàn tay cô.
Cô không hiểu được, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao thế?” Tại chỗ ngồi cách vách có giọng nói trầm thấp nói ra câu này.
Trần Tử Huyên lập tức quay đầu, giật mình nhìn người đàn ông anh tuấn ngồi ở cách vách cô: “Nguyễn Chi Vũ, sao anh lại ở đây?”
Cô khiếp sợ đến nỗi quên mất trong tay mình còn đang cầm đồng tiền xu.
Nguyễn Chi Vũ không hề mặt đỏ, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh đi công tác ở Nhật Bản.”
Trần Tử Huyên nhất thời không biết phải nói cái gì, nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười. Sau đó anh nghiêm túc nói với Trần Tử Huyên, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì anh sẽ dẫn theo em nhảy dù.
“Nguyễn Chi Vũ, anh từ lúc nào lại thích miên man suy nghĩ mấy chuyện linh tinh này vậy hả?”
Trần Tử Huyên không nhịn được đưa tay ôm lấy cổ anh, nhào vào trong lồng ngực anh, tùy ý cười ha ha.
Một chuyến bay suôn sẻ, máy bay hạ cánh đúng giờ. Thế nên nói, Nguyễn Chi Vũ cùng mấy người kia cứ lo lắng thái quá.
Trần Tử Huyên vừa xuống máy bay thì điều đầu tiên là báo bình an về cho gia đình. Bởi vì ông nội vẫn luôn có suy nghĩ rằng cô mà ra ngoài chắc sẽ cùng người ta gây sự đánh nhau gì đó, cho nên trước khi cô đi đã liên lạc với những người bạn cũ ở nơi này trước, còn nói cái gì mà phép vua thua lệ làng, dặn dò cô không làm này làm kia. Cô thở dài trịnh trọng nhấn mạnh một lần nữa: “Ông à, con sẽ không đánh nhau với người ta đến mức kéo nhau vào sở cảnh sát đâu.. đúng dịp Nguyễn Chi Vũ cũng đang đi công tác ở Nhật Bản, ông cứ yên tâm.”
“Nó cũng ở bên đó à?” Ông cụ Nguyễn có vẻ không tin tưởng lắm. Trần Tử Huyên nghe vậy suýt phì cười, cô vừa quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đằng sau vừa đáp: “Vâng ạ.” Chẳng những thế cháu ngài còn ngồi khoang phổ thông sang đây nữa. Cô vừa thuyết phục ông cụ Nguyễn xong thì ba vị nữ đồng nghiệp đã đi tới gần.
Trần Tử Huyên cũng cuống lên, vội vàng thúc giục Nguyễn Chi Vũ: “Nguyễn Chi Vũ, anh mau rời đi đi.” Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“Anh đừng làm em bị người ta ghét chứ, lần này em đại diện cho công ty đi công tác đấy, em nhất định không thế làm hỏng việc được.” Trần Tử Huyên thấy vẻ mặt của anh lập tức vội vàng giải thích, thấy mặt anh vẫn lạnh lùng như trước đành xuống nước dỗ dành anh: “Bây giờ em không thể ở cùng anh được, đợi em làm việc xong sẽ lập tức liên lạc cho anh, nhé?” Cô mở miệng dỗ anh.
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ dần tan bớt, thêm chút kinh ngạc, nhưng anh cứ cảm thấy kỳ quái, sai sai ở đâu. Thật ra kỹ thuật dỗ dành người khác của Trần Tử Huyên cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối diện lại là Nguyễn Chi Vũ, nên những câu dỗ dành của cô rất hữu dụng.
Nguyễn Chi Vũ nghe theo lời cô mà rời đi, khi mấy người đồng nghiệp tới gần thì vừa lúc anh quay người rời đi, An Ninh và đồng nghiệp mũm mỉm nhìn theo bóng lưng anh dần rời đi, vô cùng tò mò không biết lai lịch thế nào.
“Người đàn ông kia là ai thế?” Phùng Dung Dung đầy hiếu kì dò hỏi.
Trần Tử Huyên mặt không hiện bất cứ điểm kì lạ nào: “Tôi cũng không biết anh ta.” Cũng may sân bay khá ồn ào, Nguyễn Chi Vũ lại ở khác xa rồi nên không nghe được lời cô nói.
Đồng nghiệp mũm mĩm reo lên: “A” rồi hít một ngụm khí: “Người qua đường này có khí chất rất được.” Mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt người kia nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng thôi cũng đủ thấy khí thế của anh khinh khủng thế nào.
An Ninh vẫn đứng yên lặng nhìn chằm chằm theo bóng dáng Nguyễn Chi Vũ lẫn trong dòng người chen chúc. Cô ấy cảm thấy người này… rất quen mắt.
“Quan hệ giữa cô với gia đình chồng có tốt không?” Trần Tử Huyên nghe vậy thì sững sờ, đơ đơ đáp một tiếng: “Cũng khá tốt.”
“Không phải nói rằng chồng cô ép cô đi làm sao?” Bé mập đã sớm coi Trần Tử Huyên là một người bạn, nên rất quan tâm hỏi. Cô ấy thậm chí còn tưởng tượng ra tình tiết cô bị ngược đãi, ghét bỏ,.. như những người phụ nữ bị chồng ngược đãi trên phim.
“Người nhà anh ta có hãm hại, gây tổn thương gì đến cô không?”
Trần Tử Huyên hơi chột dạ đáp: “Chồng tôi cũng rất tốt.”
“Sao có thể chứ, chẳng nhẽ trong nhà có một người mẹ chồng độc ác, châm ngòi ly gián hai vợ chồng cô, hoặc là có một đống các em chồng, cô, dì nhỏ,.. mang ý xấu muốn bắt nạt cô?”
“Mẹ chồng của tôi thì có hơi lạnh lùng, dì nhỏ lại rất an tĩnh.” Đây là những người trong ấn tượng của Trần Tử Huyên, dù nói gì thì nói nhưng cách nhà họ Nguyễn đối xử với cô đã rất tốt.
Bé mập dường như vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ của mình, cô ấy muốn tìm ra “chân tướng”. Cô ấy cảm thấy một người có dung mạo ưu tú như Trần Tử Huyên sau khi kết hôn lại bị ép ra ngoài kiếm tiền nhất định là do lấy phải người không tốt, nhất định là do hoàn cảnh sinh ép buộc.
“Cô xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.” Phùng Dung Dung là tổ trưởng đoàn công tác cho chuyến đi lần này, nên tiếng nói của cô ta rất có trọng lượng: “Đừng nhắc đến mấy thứ này nữa, chúng ta không có nhiều thời gian, rất gấp đấy. Bây giờ đi tới khách sạn đặt trước để thu xếp đồ đạc đã, sau đó trước 6 giờ buổi tối phải có mặt ở khu triển lãm.”
“Vâng.” Đoàn người gọi taxi đi thẳng về khách sạn, lần đi công tác này của các cô vẫn tương đối nhẹ nhàng. Lần hợp tác phát sóng trực tiếp với IP&G này chỉ tính là một hạng mục nhỏ, Trần Tử Huyên làm người chủ trì cuộc phát sóng, An Ninh chịu trách nhiệm ghi và sửa chữa bản thảo, Bé mập phụ trách trang điểm cùng trang phục cho Trần Tử Huyên, còn Phùng Dung Dung là tổ trưởng nên chịu trách nhiệm giám sát.
“Thiết bị đâu, chẳng lẽ phải dùng điện thoại di động để làm à?” Trần Tử Huyên hỏi một câu đầy nghi hoặc.
Khi đến khách sạn thu xếp hành lý hoàn tất xong thì vừa đúng giờ cơm thế là mấy người rủ nhau lên tầng ba dùng buffet.
“Đương nhiên không có chuyện dùng di động phát trực tiếp, cô nghĩ rằng đây là truyền thông cá nhân à?”
Đối với những “lính nhảy dù” nhảy vào ngang như cô, Phùng Dung Dung luôn không ưa thích gì: “IP&G ở bên này cũng có chi nhánh, thiết bị sẽ do bên đó xử lý.” Vậy cũng bớt công bớt việc cho các cô, đỡ phải cõng mấy cái máy nặng trịch chạy qua chạy lại.
Bé Mập đang điên cuồng cùng đống đồ ăn của mình, nhưng vẫn không quên tranh thủ lúc nuốt đồ ăn, lúng búng nói một câu: “IP&G vẫn luôn đãi ngộ rất tốt với công ty của chúng ta.”