Tổng tài cao lãnh: Sủng vợ lên trời - Chương 429
Phùng Dung Dung cũng nghiền ngẫm suy nghĩ: “Nghe nói ông chủ của công ty chúng ta có quan hệ tương đối tốt với phía bên IP&G, nhưng mà rõ ràng công ty của chúng ta mới chỉ bắt đầu hoạt động có mấy năm, trước nay đều không hề nhận được bất kỳ hạng mục hợp tác nào với IP&G mà.”
“Những ông chủ lớn đầu tư vào các công ty nhiều lắm, khả năng đến năm nay mới xây dựng quan hệ.”
Trần Tử Huyên chỉ đứng nghe cũng không nói xen vào câu chuyện của mấy người, cô để ý đến cách ăn hăng hái vui vẻ của Bé Mập, đột nhiên cô nghĩ tới Chu Tiểu Duy, hình như cô vẫn chưa gọi điện báo bình an cho Tiểu Duy. Cô ấy mới luôn là chị em chí cốt của cô.
Cô đi tới toilet rửa tay rồi bắt đầu gọi điện cho Chu Tiểu Duy.
“Cậu ở cùng với mấy cô ấy thấy thế nào?”
“An Ninh có hơi kỳ lạ.” Ở đầu dây bên kia, Chu Tiểu Duy nghe vậy ‘thì kinh ngạc, đầy khó tin nói: “An Ninh ở công ty vẫn luôn có tiếng là người ôn hoà mà, cậu thấy kì lạ như thế nào?”
“Không có gì đâu.” Thực ra Trần Tử Huyên cũng không rõ nguyên nhân tại sao nhưng trực giác nói cho cô biết người phụ nữ tên An Ninh này rất không đơn giản, cô ta rất thông minh.
“Đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ cũng đã ở Nhật rồi, anh ấy đi cùng chuyến bay với mình qua đây.”
Chu Tiểu Duy bật cười: “Thảo nào buổi sáng Bùi Hạo Nhiên đến IP&G tìm anh ta mà không thấy đâu, còn nghe thư ký nói là anh ta đột nhiên có chuyến công tác quan trọng, thì ra là chạy tới cạnh cậu.”
Trần Tử Huyên ngẫm lại cũng không nhịn được cười: “Anh ấy càng ngày càng trở nên ấu trĩ.”
“Chúc hai người công tác thuận lợi.” Chu Tiểu Duy vừa cười nói rồi cúp điện thoại.
Buổi tối, buổi trực tiếp đã được chuẩn bị xong xuôi, mấy người Trần Tử Huyên chạy tới địa điểm diễn ra trước thời gian bắt đầu. Lúc đầu mọi người ai nấy đều có chút căng thẳng, chủ đề của hội nghị lần này chủ yếu xoay quanh robot và trí tuệ nhân tại, chủ yếu nhắm tới cánh tay robot trong lĩnh vực hàng không cùng với trí tuệ hóa máy móc trong lĩnh vực điện tử công nghiệp.
“Cái này hay thật, có thể mua về nhà được không?” Trần Tử Huyên nhìn từng gian hàng triển lãm công nghệ, máy móc điện tử công nghệ cao, con mắt của cô không khỏi sáng lên, nói thật, Trần Tử Huyên rất thích những thứ máy móc tính vi như thế này.
Nhân viên triển lãm nhìn về phía cô cười và nói: “Đây là cánh tay robot lắp ráp, máy móc có hỗ trợ rất lớn trong công nghiệp, trước mắt chúng tôi vẫn chưa có ý định bán cho cá nhân đơn lẻ.”
“Các cô bán máy móc nhìn giống Transformer thật, nếu như có cơ nhỏ tôi chắc chắn sẽ mua về cho con trai tôi chơi.”
Nhân viên kỹ thuật ở quầy hàng nghe được không nhịn được bật cười: “Thị trường này thật đặc sắc.”
Buổi trực tiếp ghi hình này diễn ra rất tự nhiên, chân thật, có thể còn hơn xa những bán thảo, motip rập khuôn, cứng nhắc trước đó. Điều này khiến cho khán giả có thể quan sát, đặt mình vào trong đó và sẽ gây hứng thú càng lớn cho họ.
Phùng Dung Dung rất hài lòng với lần phát sóng trực tiếp này.
Trước đây các cô còn lo lắng Trần Tử Huyên không có kinh nghiệm sẽ bối rối, luống cuống không làm nên chuyện, nhưng giờ xem ra đó chỉ là lo thừa. Hơn nữa, Trần Tử Huyên dường như có hứng thú rất lớn với những sản phẩm công nghệ cao, tinh vi này, khiến cho những người xem cũng có thể cảm nhận được những thứ máy móc lạnh băng, khoa học kỹ thuật cứng nhắc dường như có một mị lực khó tả.
“Giờ mới 10 giờ, nhận tiền kiểu này thật dễ dàng, hy vọng sau này công ty có nhiều hạng mục như thế này nữa.” Bé Mập vui vẻ vỗ vai Trần Tử Huyên, mặt cười đến nỗi không thấy tổ quốc đâu: “Cô rất phù hợp làm ở đây nha, có thể tiết kiệm quỹ đen.”
Trần Tử Huyên mỉm cười với cô ấy.
“Nhật Bản rất nối tiếng với suối nước nóng đấy.”
“Mua sản phẩm dưỡng da, ngâm mình trong suối nước nóng! Phải hưởng thụ mới được!” Mấy người thảo luận cùng nhau đi mua sắm, chơi bời.
“Tôi không đi đâu, tôi muốn đi mấy quán ăn khuya.”
“Trần Tử Huyên, lúc ăn buffet vẫn chưa no à?”
“Tôi không thích suối nước nóng lắm.”
Ánh mắt Bé Mập nhìn cô đầy mờ ám nói: “Thôi được, cô ấy đúng là đã kết hôn rồi, người có đôi có cặp không thích mấy thứ này đâu.” Trần Tử Huyên vẫy vẫy tay nhìn bọn họ rời đi.
Thật ra cô cảm thấy đi chung với mấy người đồng nghiệp này cũng rất được, nhưng tiếc là giờ cô phải trở về tiếp vị đại gia Nguyễn Chi Vũ kia. Dường như Nguyễn Chi Vũ nằm rất rõ lịch trình của cô, lúc cô đi ra đã thấy thân hình cao lớn của anh đứng thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần đứng ở cửa khách sạn đợi cô. Đôi mắt tĩnh mịch của anh nhìn thẳng về phía cô.
“Hết bận rồi chứ?” Anh tiến gần về phía cô, giọng nói trầm khàn như vang ngay bên tai cô vậy.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười xinh đẹp nói: “Em đã làm rất tốt.” Cô không kiêng nể gì mà tán dương chính mình.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, lại một nụ cười nở rộ. Hai người vai kề vai, nắm tay đi dạo. Hai người đi về hướng một con phố phồn hoa, giăng đầy lồng đèn sáng trưng, là chợ đêm Nhật Bản, nơi đây vô cùng náo nhiệt, tiếng cười, tiếng nói cùng hương vị đồ ăn thơm lừng phả vào không khí.
“Chúng ta có cần mua cái gì đó về làm quà không. Anh nói xem ông nội có thích các loại trà của Nhật Bản không nhỉ, à, lúc nãy trong triển lãm em còn thấy chiếc cánh tay robot còn có trí tuệ nhân tạo, định mua về nhà chơi… còn mua cho Lê Hướng Bắc mấy bộ “phim nổi tiếng” của Nhật Bản nữa, ha ha ha.” Tâm trạng Trần Tử Huyên rất vui vẻ, một tay kéo anh đi dạo lại vừa nói về những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Nguyễn Chi Vũ dõi theo cô, lắng nghe những câu chuyện vụn vặt cô kể, sâu trong con mắt hiện lên sự vui vẻ.
“Mấy người đồng nghiệp của em đều đi tắm suối nước nóng hết rồi, em cảm thấy đi ngâm mình ở đó chắc hẳn rất vui, lần sau em nhất định phải rủ Tiểu Duy đi chung mới được.”
“Đi tắm suối nước nóng, hình như đi hai người sẽ thích hợp hơn.” Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ phát ngôn một câu.
“Tại sao?”
Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn cô, lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cười nói: “Lê Hướng Bắc nói em không hiểu thú vui trong tình ái.” Anh từng đọc một cuốn sách, hai vợ chồng cãi nhau, đi một chuyến tới suối nước nóng, khi về đã thấy hòa giải rồi. Trần Tử Huyên thừa nhận cô không hiểu mấy thứ đó, thứ kia có thể ăn đỡ đói, uống đỡ khát sao, toàn là chủ nghĩa hư vô.
Còn cô là người vô cùng thực tế, cũng có thể nói là thực dụng, khi tới một hoàn cảnh mới, nói cái gì đến tình thú hay không tình thú, điều đầu tiên quan tâm tới phải là thưởng thức ẩm thực và văn hóa nơi đây mới đúng chứ. Chí𝓃h chủ, 𝙧ủ bạ𝓃 đọc chu𝓃g ++ 𝑻𝙧U𝑚t 𝙧uyệ𝓃.𝘝𝓃 ++
“Những đồ thủ công này thật tinh xảo, không hổ là bậc thầy thợ thủ công.”
Nguyễn Chi Vũ bị bắt chạy theo Trần Tử Huyên khắp nơi, Trần Tử Huyên vừa dừng chân ở một gian hàng thủ công mỹ nghệ, những món đồ thủ công nho nhỏ rất tỉnh xảo. Hai mắt cô nhìn gian hàng sáng rực lên, nhưng cuối cùng cũng không mua gì mà chỉ đứng ngắm nhìn.
“Em thích gì?” Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô.
“Chỉ ngắm một chút thôi, không cần mua, mang về phiền toái lắm.” Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn anh, hai má đỏ hồng lên vì hưng phấn: “Em cũng không thiếu thứ gì.”
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ nhìn cô dần trở nên sâu thẳm hơn, chậm chạp nói: “Anh không biết em thích cái gì, anh chỉ muốn làm cho em hạnh phúc.” Thanh âm của anh rất thấp, rất nhẹ. Chỉ một câu đơn giản, tự nhiên nhưng lại khiến trái tim Trần Tử Huyên rung lên.
Từ hình ảnh của cô trên tấm cửa kính cũng có thể nhận thấy đôi má cô đỏ ửng lên. Cô nghĩ, Nguyễn Chi Vũ cùng những người đàn ông khác không giống nhau, người bình thường, khi theo đuổi một người con gái, khi mới bắt đầu rất ngọt ngào, hứa hẹn đủ điều, nói những câu tình cảm sến súa. Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại là người sau khi kết hôn mới chậm rãi chứng minh cho người ta biết, anh yêu cô nhiều thế nào.
“Chị gái xinh đẹp ơi, chị có muốn mua một bé mèo chiêu tài không ạ?” Một thân hình nhỏ nhắn chạy tới trước mặt hai người, là một cậu bé người Nhật khoảng 7-8 tuổi, tướng mạo sạch sẽ, thanh tú, đang mặc một bộ đồng phục trường tiểu học, khuôn mặt cười hồn nhiên, rất vui vẻ mà chào hỏi.
Trong tay cậu bưng một con mèo chiêu tài từ cửa hàng thủ công gần đó, xem ra cậu nhóc này là con trai của nhà bán mèo chiêu tài thủ công vừa nãy. Cậu bé nói một câu tiếng Nhật lưu loát, Trần Tử Huyên nghe không hiểu, nhưng thấy cậu cười lấy lòng, tay còn nâng lên mấy con mèo chiêu tài thì cũng đoán được cậu bé đang chào hàng đây mà.
Nước Nhật là quốc gia rất ưa chuộng những món đồ nhỏ nhỏ dễ thương, những món đồ thủ công về loài mèo cũng nhiều nhất. Nguyễn Chi Vũ cũng nhìn ra cô không định từ chối nên dứt khoát lấy từ trong ví ra một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé lại không để ý đến anh mà chăm chú nhìn Trần Tử Huyên, chờ cô đáp lời, thấy Nguyễn Chi Vũ bị cậu bé phớt lờ, cô cười ra tiếng: “Người ta có phải muốn bán cho anh đâu, cậu bé muốn bán cho em mà, đừng có tranh của em chứ.”
Nói xong cô lấy một tờ tiền yên ra, đưa tới trước mặt cậu bé nói: “Mười nghìn yên đủ chứ?” Cậu bé nhận tiền xong, gật gật đầu rồi đem cả giỏ mèo chiêu tài đưa cho cô.
Cậu bé lại cười rồi nói một câu: “Mèo chiêu tài, phải cẩn thận người phụ nữ bên cạnh.” Giọng trẻ con nói tiếng Nhật nghe rất êm, nhưng Trần Tử Huyên cũng không hiểu nên chỉ mỉm cười.
Nguyễn Chi Vũ lại hơi nhíu lông mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu bé lễ phép cúi người với họ rồi quay người chạy về phía xa, lẫn lộn trong dòng người đông đúc, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một thân hình bé nhỏ tiến vào một con hẻm nhỏ.
Trong bóng đêm, xảy ra một sự việc kỳ thú mà ít ai để ý đến.
Hiếm có một lần hai vợ chồng được cùng nhau “tha hương” nơi đất khách quê người lại được hưởng thụ thế này, vậy nên Trần Tử Huyên kéo Nguyễn Chi Vũ càn quét từng gian hàng ăn nơi đây, nhưng dạ dày Nguyễn Chi Vũh bỗng nhiên không khỏe, vào bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói rằng bị dị ứng thực phẩm, nhất định phải ở lại viện truyền nước.
Điều này thật “hãnh diện”!
“Nguyễn Chi Vũ, lần trước anh dị ứng xoài, lần này dị ứng cái gì bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, ài ài, dạ dày của người giàu thật bị chiều hư mà.” Trần Tử Huyên miệng nói lời trêu chọc nhưng mặt lại nghiêm nghị, cưỡng chế Nguyễn Chi Vũ phải nằm im trên giường bệnh để truyền nước.
Đương nhiên tay cô cũng không rảnh rỗi, đăng một tin trong vòng bạn bè, thử xem sau này ai còn dám nói cô là kén ăn.
Nguyễn Chi Vũ vốn cảm thấy mình không có vấn đề gì, không định nằm viện nhưng không có cách nào thuyết phục được Trần Tử Huyên nên đành ngoan ngoãn thay đồng phục, nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Tử Huyên kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh đóng kín hai mắt, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt tái hơn so với bình thường.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô nhỏ giọng gọi.
Vừa nghe được cô goi, hai mắt Nguyễn Chi Vũ chậm rãi mở ra.
Vì cơ thể không được khỏe nên phản ứng cũng chậm chạp hơn so với ngày thường.