Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút- Cố Hảo Hảo (Full) - Chương 280
Nhảy hố truyện: Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút (Full) – Tác giả: Cố Hảo Hảo
- Thể loại: Ngôn tình, sủng
Chương 280: Khó Mà Phân Biệt 30
Khi Cố Manh Manh lên xe, Lục Tư Thần đang nói chuyện điện thoại, chắc là có chuyện liên quan đến công việc, vẻ mặt anh rất nhạt, giọng điệu cũng lạnh lùng. Cả người toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Manh Manh rất thức thời mà không làm phiền anh, mà lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi game.
Một lúc sau, bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông: “Đang chơi gì vậy?”
cố Manh Manh ngước nhìn anh một cái, trả lời: “À, candy crush!” Dừng lại một chút, lại nói: “Anh gọi điện thoại xong rồi?”
“ừ.”
Lục Tư Thần đáp.
Cố Manh Manh dịch người, ngồi gần anh.
“Nhanh đi, anh tìm hình giống nhau giúp em với.” Cô lên tiếng nhờ giúp đỡ.
Lục Tư Thần cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô.
Tuy nhiên, anh lại không nói gì.
Cố Manh Manh sốt ruột, lại không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Sợ sẽ làm lãng phí thời gian.
“Anh rốt cuộc có nhìn ra chưa?”
Cô thúc giục.
Lục Tư Thần cười cười: “Đối với một trò chơi đơn giản như vậy, còn cần
người khác trợ giúp sao?
“Đâu có dễ đâu. Em nhìn hoa cả mắt rồi!” Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Level này rất khó. Em chơi mấy ngày rồi đều bị kẹt ở chỗ này!”
Lục Tư Thần bất lực, chỉ đành chỉ dẫn.
Đừng nói, anh chỉ mất mấy câu nói liền dễ dàng lên cấp.
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên!
Cô nghi ngờ nhìn anh, cảm ràm: “Lục
Tư Thần, nói thật đi, lúc trước có phải cũng thích chơi candy crush không?”
Lục Tư Thần lắc đầu: “Chưa từng chơi.”
Chính xác mà nói, người đàn ông này giống như chưa từng thích chơi game.
“Có thật không?”
Cố Manh Manh không tin điều đó.
Cô nghi ngờ nhìn anh, và nói: “Vậy thì tai sao anh lai chơi lơi hai như vậy?
“Bé con, em có phải có gì muốn xin anh không?”
Cố Manh Manh ngẩn ra.
Cô ngơ ngác nhìn: “Sao anh lại nói như vậy?”
Lục Tư Thần nâng cằm, cong môi: “Vô sự hiến ân cần… ừm, câu tiếp theo là gì?”
Phi gian tức đạo(*)?
(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Cố Manh Manh nói mà không cần suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, cô phản ứng lại. “Này!”
Cô trực tiếp đánh lên tay của người đàn ông, tức giận nói: “Tại sao anh không không nói được câu nào dễ
nghe chút chứ? Anh, anh biết anh thế này gọi là gì không?”
“Gọi là gì?”
Lục Tư Thần nhìn cô.
Cố Manh Manh nghiến răng: “Không biết tốt xấu!”
Lục Tư Thần:
Cố Manh Manh hừ giọng, quay đầu đi.
Lục Tư Thần thở dài: “Đùa với em mà thôi. Lại tưởng thật à?”
‘Xì, ai đùa với anh chứ.
Cố Manh Manh tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lục Tư Thần cười cười, đem người ôm vào trong lòng, không nói gì.
Hai người dần yên lặng lại.
Mãi sau khi xuống xe, cố Manh Manh mới không nhịn được nói: “Lục Tư Thần, anh thực sự sẽ không quan tâm đến chuyện giữa Tiểu Tứ và Mần Mần sao?”
‘Quan tâm thì có hiệu quả không?
Lục Tư Thần không trả lời câu hỏi.
Cố Manh Manh rũ vai xuống.
Cô đi theo người đàn ông, vừa đi vừa nói: “Thật ra, em luôn cho rằng Mần Mẩn và Tiểu Tứ lả một cặp xứng đôi. Tuy Tiểu Tứ có hơi độc đoán nhưng không thể phủ nhận rằng anh ấy thật sự đối xử với cô ấy rất tốt. Em nói anh nghe nhé. Thực ra khi mới gặp Tiểu Tứ, em luôn nghĩ rằng anh ấy là một tay ăn chơi biết ghẹo gái. Nhưng em thật sự không ngờ
anh ấy nhìn có vẻ lăng nhăng nhưng thực ra lại rất si tình! Lần trước em nghe Mẩn Mẩn nói, trong mấy năm Lục Tiểu Tử qua lại với cô ấy, chưa bao giờ có tin thị phi, vô cùng có nguyên tắc!”
“Vậy sao?”
Cố Manh Manh lập tức phản bác lại, “Anh là trụ cột trong nhà, sao mà không biết về vấn đề tình cảm của em trai mình được?”
Lục Tư Thần nhướng mày: “Ai nói làm trụ cột thì phải quan tâm về chuyện tình cảm của người khác?
Em tưởng anh là mẹ già à?
Cố Manh Manh:
Lục Tư Thần dịu giọng: “Bé con, anh biết em với Mần Mẩn có quan hệ rất tốt, nhưng đối với chuyện tình cảm của cô ấy và Tiểu Tử, anh hy vọng em sẽ không can thiệp quá nhiều. Dù thế nào đi nữa, hai người đều đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, không phải là việc người khác nói vài câu là có thể ảnh hưởng tới được. Nếu em cứ không yên tâm thì có thể khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn. Có chuyện gì đều có thể nói ra, không cần phải cứ cãi nhau mãi như vậy.”
cố Manh Manh “ừm” một tiếng.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Không vui?” “Không.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Lục Tư Thần, em hỏi anh nhé. Trong lòng anh, tự do hay tình yêu, cái nào quan trọng hơn,?”
Luc Tư Thần nheo mắt lai.
Tự do?
“Đúng thế!” cố Manh Manh gật đầu và giải thích, “Chính là đi bất cứ nơi nào anh muốn, ở bên bất kỳ ai anh muốn. Không ai có thể trói buộc anh!”
Lục Tư Thần hỏi thay vì trả lời: “Câu trả lời của em là gì?”
“Em không biết…”
Cố Manh Manh lắc đầu: “Em chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.”
Lục Tư Thần nhìn cô: “Bây giờ có thể
nghĩ một chút!
Cố Manh Manh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.
Sau đó, cô trả lời: “Có thể là tình yêu. Em thấy bây giờ sống rất tốt. Giống như không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả.”
Lục Tư Thần nghiêng người, hai tay ôm mặt cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy: “Bé con, tình yêu và tự do của em, anh đều muốn!”
Cố Manh Manh khẽ mở miệng, ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Tư Thần chu môi, cười nói: “Hi vọng chúng ta không bao giờ cãi nhau!” Ngừng một chút, anh lại nói: “Em thì sao?”
Cố Manh Manh ngơ ngác gật đầu: “Em, em cũng hy vọng…”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
TruyệnTổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút cập nhập nhanh tại nhayho.com