Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút- Cố Hảo Hảo (Full) - Chương 295
Nhảy hố truyện: Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút (Full) – Tác giả: Cố Hảo Hảo
- Thể loại: Ngôn tình, sủng
Chương 295
Khương Diễm nói.
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Khương Diễm liếc cô một cái rồi nói tiếp: “Manh Manh, thật ra thì em cũng không phải sợ bác gái như vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng bác ấy nói năng có chút khó nghe nhưng người vẫn rất tốt.”
Cố Manh Manh không nói gì.
Khương Diễm nói: “Sao không nói gì?”
Không…
Cố Manh Manh lắc đầu.
Khương Diễm dừng lại, anh bất lực nhìn cô, nhẹ lắc đầu: “Em, từ nhỏ đã như vậy…”
Cố Manh Manh cúi đầu.
Đúng lúc này, di động của Tô Mẩn Mẩn lại vang lên.
Cô ấy vội vàng nói: “Cái đó, tôi qua đó nghe điện thoại.”
Nói xong liền chạy sang một bên.
Khương Diễm liếc nhìn, sau đó nhàn nhạt thu ánh mắt lại.
Anh lại nhìn cố Manh Manh, tiếp tục: “Gần đây em ổn chứ?”
“ừm.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Khương Diễm nói tiếp: “Người tên A Kiệt đó gần đây vẫn liên lạc với em sao?”
cố Manh Manh trả lời: “Không. Chỉ có lần đó tìm em. ừm, chính là lần em gọi cho anh đó.”
Khương Diễm im lặng.
Cố Manh Manh lo lắng nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Diễm ca ca, anh có phải có tin tức gì không?”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Khương Diễm không khỏi hỏi: “Manh Manh, em đang lo lắng cái gì?”
“Không có!”
cố Manh Manh phủ nhận.
Khương Diễm nói: “Anh không có tin tức gì, nhưng nếu cố Vũ Đồng sắp trở về Trung Quốc như anh ta nói. Ngay khi họ qua hải quan thì anh sẽ nhận được tin ngay lập tức!”
“Sau đó thì sao?”
Cố Manh Manh hỏi.
Khương Diễm chau mày.
“Sau đó?” Anh nói: “Sau đó cái gì?”
Em…
Cố Manh Manh hé miệng.
Nhưng cuối cùng, cô không nói gì cả.
Vẻ mặt của cô rất phức tạp, như thể rất lo lắng, nhưng cũng như thể vô cùng đắn đo.
Khương Diễm nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó khẽ thở dài: “Manh Manh, em thay đổi rồi.”
Hả?’
cố Manh Manh ngẩn người.
Cô ngây người nhìn Khương Diễm, vẻ mặt khó hiểu: “Thay đổi chỗ nào?”
“Tất cả đều thay đổi!”
Khương Diễm đáp.
Anh vừa đánh giá cố Manh Manh, vừa tiếp tục: “Điều rõ ràng nhất là đẹp hơn trước rất nhiều!”
Cố Manh Manh đỏ mặt khi nghe những lời đó.
Diễm ca ca…
“Được rồi.” Khương Diễm nói: “Chuyện này cứ giao cho anh. Sau này em không cần phải bận tâm đến nữa. Nếu người tên A Kiệt đó lại liên lạc lại với em, bất kể anh ta nói gì, cũng mặc kệ anh ta!”
“Oh!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Khương Diễm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Còn có, xóa WeChat của anh ta!”
“Hả?”
Cố Manh Manh hơi ngạc nhiên.
Vẻ mặt Khương Diễm không thay đổi: “Nghe lời!”
Cố Manh Manh chu môi, từ từ lấy điện thoại trong túi ra.
Sau đó, ngay trước mặt Khương Diễm, cô xóa tài khoản WeChat của A Kiệt.
Khương Diễm rất hài lòng.
Anh đưa tay ra xoa đầu cô rồi cười: “Manh Manh ngoan quá!”
Cố Manh Manh rụt cổ, cứ cảm thấy ngại ngại.
May mắn thay, Tô Mần Mẩn trở lại, cô nhân cơ hội nói: “Bố đâu?”
Khương Diễm đáp: “Bác trai đang nghỉ ngơi, bây giờ có muốn lên lầu xem một chút không?”
Cố Manh Manh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Bỏ đi, em vẫn không nên
quấy rầy bố nghỉ ngơi. Uh, em sẽ đợi ông ấy ở dưới nhà, đợi đến khi ông ấy tỉnh dậy thì sẽ đi thăm ông.”
Khương Diễm cười nói: “Được rồi, em muốn sao cũng được.”
Cố Manh Manh khóe miệng giật giật nói: “Cái đó, nếu không có chuyện gì nữa, em muốn đưa Mẩn Mần về phòng em trước. Đây là điều em đã hứa với cô ấy. Cô ấy nói muốn đến thăm phòng lúc trước của em!”
Khương Diễm gật đầu: “Đi đi, có chuyện gì thì bảo người hầu tới gọi anh.”
ừm!
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô dẫn Tô Mần Mần rời đi.
Thực ra, phòng ngủ của cố Manh Manh lúc trước chính là phòng của người hầu, nhưng sau khi gả vào Lục gia, phòng ngủ của cô đã được chuyển từ tầng một lên tầng hai như bây giờ.
Lúc này, sau khi ghé thăm phòng ngủ của Cố Manh Manh, Tô Mẩn Mần đã đưa ra kết luận như sau: “Phong cách trang trí của căn phòng này rất sang trọng, nhưng nhìn chung, nó có vẻ không phải phong cách của cậu. Uh, ý tớ là. Lúc đầu tớ còn nghĩ kiểu phòng của cậu sẽ dễ thương, nhưng không ngờ nó lại như thế này!”
Cố Manh Manh không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Phòng này giống của chị tớ. Chị ấy thích phong cách này, nên phòng của tớ cũng
A II
vậy.
Oh?
Tô Mần Mẩn nhướng mày.
Cô ấy nói: “Chị gái cậu bá đạo như vậy? Cô ấy thích cái gì, người khác cũng phải thích cái đó?”
“À, cũng tạm.”
Cố Manh Manh khóe miệng co giật.
Tô Mần Mẩn vươn vai nói: “Thật may là tớ không có chị gái như thế này. Haiz, có điều cũng gần giống vậy. Lúc trước cùng với Lục Tiểu Tứ… Xì,
tớ lười nhắc đến anh ta!
Cố Manh Manh che miệng cười trộm.
Chương 289: Khó Mà Phân Biệt 39
Qua hồi lâu, cố Tiêu ngủ trưa dậy. Dưới sự giúp đỡ của quản gia, đang từ từ uống thuốc.
Cố Manh Manh đứng bên cạnh, vẻ mặt xót thương, áy náy.
“Bố, con xin lỗi, lâu như vậy mới tới thăm bố…”
Cô mím môi.
Cố Tiêu nghe vậy chỉ cười sau: “Con đã làm rất tốt rồi. Không cần xin lỗi bố.”
Bố…””
Cố Manh Manh dựa vào giường, mặt nhăn lại.
Cố Tiêu không nhịn được vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Gần đây thế nào? ừm, lần trước khi con tới đây, không phải đã nói với bố… nói…” Nói đến đây lại dừng lại.
Cố Manh Manh khó hiểu: “Con đã nói gì?”
Cố Tiêu thở dài, “Đột nhiên bố không
nhớ nữa.
Cố Manh Manh sợ bố buồn nên nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Bố, là thế này. Hôm nay con không phải tới đây một mình. Con còn đưa bạn tốt của con tới. Con giới thiệu với bố nhé, được không?”
Cố Tiêu gật đầu.
Cố Manh Manh chỉ vào Tô Mẩn Mẩn bên cạnh, mỉm cười: “Là cô ấy! Cô ấy tên là Tô Man Mần. Bọn con là bạn tốt. Gần đây ngày nào cũng ở bên nhau.”
Nghe vậy, cố Tiêu không khỏi nhìn lên Tô Mẩn Mẩn.
Tô Mần Mẩn lễ phép nói: “Bác cố, chào bác. Cháu là Tô Mần Mần!”
Cố Tiêu nhìn cô và gật đầu: “Chào cháu.”
Cố Manh Manh ở bên cạnh nhìn, không thể nhịn được cười: “Bố, để con nói với bố, người bạn này của con rất tốt. Cô ấy đã làm việc rồi đấy. Là một lập trình viên trò chơi rất giỏi. Trò chơi yêu thích của con là do nhóm của cô ấy làm, rất tuyệt!”
Nghe xong những lời này, Tô Mẩn Mần có chút đắc ý.
Cô ấy thì thầm vào tai cố Manh Manh: “Thật không ngờ đấy. Thì ra tớ ờ trong lòng cậu lại quan trọng như vậy. Cậu có phải vẫn luôn xem tớ là thần tượng không?”
Nếu không có ai bên cạnh, cố Manh Manh thực sự muốn nôn lên người cô ấy. Cái người không biết xấu hổ này. Khen cô ấy một câu đã muốn lên trời rồi!
Bên này, giọng nói của cố Tiêu lại vang lên: “Còn con thì sao? Gần đây học hành thế nào?”
Cố Manh Manh hoàn hồn, trả lời: “Bố, bố lại quên mất rồi? Gần đây con vẫn đang nghỉ hè. Phải tuần nữa con mới đi học lại.”
Cố Tiêu gật đầu.
Lúc này ông cũng đã uống thuốc.
Quản gia nói nhỏ: “Có muốn xuống giường đi dạo chút không ạ?”
cố Tiêu liếc nhìn đứa con gái mình thương yêu nhất, gật đầu nói: “Con gái, con có muốn cùng bố xuống lầu đi dạo không?”
“Được ạ!”
Cố Manh Manh đương nhiên cầu còn không được.
Đến tối, sau khi ăn tối với cố Tiêu, Cố Manh Manh rời đi.
Trước khi rời đi, cô rất không nỡ, tựa
vào lòng bố, nhẹ nhàng nói: “Bố, con đi đây. Bố phải giữ gìn sức khoẻ. Lần sau có cơ hội con lại đến thăm bố.”
Cố Tiêu âu yếm xoa đầu cô, cười an ủi: “Đứa trẻ ngoan, con có lòng là được rồi.”
Cố Manh Manh rất không nỡ mà gọi.
Cố Tiêu nói tiếp: “Muộn rồi, mau về đi.”
Cố Manh Manh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ông: “Bố, sau này
nếu có nhớ con thì nhất định phải gọi cho con. Bất cứ lúc nào cũng được. Con nhất định sẽ mở máy 24/24!”
“Được!”
Cố Tiêu gật đầu.
Cố Manh Manh nói thêm rất nhiều, cho đến khi Khương Diễm bước vào thì mới lau đi nước mắt, lưu luyến mà rời khỏi lòng bố, đứng dậy.
Khương Diễm thấy vậy nói đùa: “Lớn như em rồi mà sao còn thích khóc
cố Manh Manh đỏ mặt, cắn môi dưới nhưng lại không nói gì.
Nào ngờ, dáng vẻ đáng thương này của cô lại dễ dàng khơi dậy khát khao được che chở của đàn ông nhất.
Khương Diễm nhìn thẳng vào cô, sau đó nhìn Cố Tiêu nói: “Bác, đã muộn rồi, cháu tiễn Manh Manh và bạn con bé về nhà trước. Bác nghỉ ngơi sớm đi!”
Cố Tiêu gật đầu.
Sau đó, Khương Diễm mới nhìn lại Cố Manh Manh, cười nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đi thôi, anh đưa em vê.”
“Oh…”
Cố Manh Manh trả lời.
Cô liếc nhìn cố Tiêu mấy cái nữa, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Khương Diễm đi theo phía sau anh. Mãi đến khi ra khỏi phòng anh mới vươn tay ra giữ lấy vai cô. Trước khi Cố Manh Manh kịp phản ứng lại thì
đã nói: “Manh Manh, anh biết bây giờ em đang cảm thấy không thoải mái. Em là một đứa con có hiếu. Nếu không phải vì ở giữa có Lục gia thì chắc chắn em sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bác trai đúng không?”
Cố Manh Manh ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn anh.
“Diễm ca ca, anh có cách nào không?”
“Lục Tư Thần không phải là một người dễ nói chuyện. Có lẽ em biết rõ hơn anh, phải không?” Khương Diễm hỏi.
cố Manh Manh lại gục đầu xuống.
Khương Diễm nhìn cô, nói tiếp: “Manh Manh, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em.” Lời nói đột ngột dừng lại.
Cố Manh Manh khó hiểu hỏi: “Diễm ca ca, anh muốn hỏi em điều gì?”
Khương Diễm lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong liền buông tay.
Cố Manh Manh nghi hoặc, tiếp tục:
“Thật sao? Vậy những gì anh nói vừa ròi … Uh, sao em thấy anh cỏ chuyện muốn hỏi em nhỉ?”
Khương Diễm nói: “Vốn là có, nhưng sau khi nghĩ lại, lại không có gì nữa.”
Cố Manh Manh:”…”
Trong khi nói chuyện, cả hai đã xuống cầu thang.
Lúc này Tô Mần Mần đang ngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấy hai người xuất hiện, lập tức nói: “Bác trai thế nào?”
‘À, đã nghỉ ngơi rồi.
Cố Manh Manh trả lời.
“Oh…”
Tô Mẩn Mẩn gật đầu.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Đi thôi, muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Được!”
Tô Man Mần đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Khương Diễm đích thân tiễn hai người, dặn dò mãi: “Bây giờ đã muộn rồi. Hai người cứ về thẳng nhà đi, đừng đi đâu nữa, biết không?”
Cố Manh Manh cười nói: “Đương nhiên là trực tiếp về nhà rồi. Diễm ca ca, anh không phải là nghĩ bọn em sẽ đến hộp đêm chơi đấy chứ?”
Khương Diễm không nói gì.
Cố Manh Manh khóe miệng giật giật nói: “Được rồi, em biết rồi. Sẽ không đi nơi khác chơi lung tung.”
Ừ!
Khương Diễm gật đầu.
Sau đó, hai cô gái lên xe rời đi.
Lúc này, Tô Mẩn Mần cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Cô ấy nói: “Manh Manh, thực ra sáng nay có một chuyện tớ đã muốn nói rồi, không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi!
II
Cố Manh Manh nhìn cô.
Tô Mần Mần suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời: “ừm, cũng không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy bầu không khí trong nhà cậu rất kỳ quái, nhất là quản gia đó… ừm, tớ không biết phải nói như thế nào. Để tớ nói cho cậu nghe. Hôm nay, khi cậu và bố cậu đang nói chuyện trên lầu, tớ vốn dĩ muốn vào toilet ở tầng dưới. Kết quả là người quản gia đó đang nói chuyện với Diễm ca ca của cậu. Cũng không biết nói gì. Họ nhìn thấy tớ đi qua liền không nói nữa. Nhìn có vẻ lén la lén lút…”
Chương 290: Khó Mà Phân Biệt 40 “Vậy sao?”
Nghe xong, cố Manh Manh không khỏi nhướng mày: “Là bởi vì chuyện này nên cậu cảm thấy kỳ quái?”
“Không.” Tô Mần Mần lắc đầu.
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Dù sao thì tớ cũng nghĩ nó rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì thì tớ không nói ra được, ừm, trực giác!”
Cố Manh Manh rất bất lực.
“Chỉ là trực giác của cậu, có đáng tin không?”
“Tại sao không đáng tin?” Tô Mần Mần vừa nghe lời này liền mở to mắt, nói: “Trực giác của tớ luôn chính xác. Đây là sự thật mà mọi người đều công nhận!
Cố Manh Manh lười tranh luận với cô
Ạ
ấy.
Cô chán nản nói: “Tớ thực sự mong rằng bố sẽ sớm khỏi bệnh!”
Tô Mẩn Man nghe vậy thì ngay lập
tức trở nên yên lặng.
“Bác trai bị bệnh gì vậy?”
Cô ấy hỏi dò.
Cố Manh Manh trả lời: “Bác sĩ nói đó là do làm việc quá sức”.
“Có khả năng khoẻ lại không?” Tô Mần Mần tiếp tục hỏi.
Cố Manh Manh thở dài, “Có thể, nhưng không lớn lắm.”
Manh Manh…
Tô Mần Mẩn nắm lấy tay cô nói: “Cậu đừng lo lắng quá, bác trai là người tốt như vậy, nhất định sẽ khỏi bệnh!”
“ừm!
II
Cố Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô cố gắng nói điều gì đó vui vẻ: “Lát nữa về đến nhà, tớ sẽ nấu mì cho cậu, được không?”
Tô Mần Mần kinh ngạc: “ôi, cậu còn biết nấu mì?”
Tất nhiên!
cố Manh Manh gật đầu.
Cô tiếp tục: “Hơn nữa còn không tệ nhé. Muốn ăn không?”
“Tôn kính không bằng tuân lệnh!”
Tô Mẩn Mẩn mỉm cười.
Cố Manh Manh gật đầu nói: “Ok. Vậy lát nữa chúng ta về đến nhà tớ sẽ nấu cho cậu ngay!”
Tô Man Mẩn nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Kỳ thật, có
đôi khi tớ ghen tị với cậu. Thật sự, bây giờ xã hội này phức tạp như vậy, nhưng cậu sống rất đơn giản.”
“Hả, lả sao?”
Cố Manh Manh không hiểu lắm.
Tô Mẩn Mẩn lắc đầu nói: “Không có gì.” Ngừng một chút, cô lại chuyển đề tài: “À, đúng rồi. Tớ hình như chưa bao giờ nghe cậu kể về chuyện của cậu và anh hai. Này, hai người lúc trước sao quen nhau vậy?”
Cậu không biết sao?
cố Manh Manh rất ngạc nhiên.
Tô Mần Man ngẩn người: “Tớ nên biết cái gì?”
Cố Manh Manh im lặng, không nói gì.
Tô Mẩn Mẩn nhìn cô, hỏi: “Manh Manh, sao cậu không nói nữa?”
Cố Manh Manh cười khổ: “Cậu không biết sao? Thực ra, cuộc hôn nhân của tớ và Lục Tư Thần… Bọn tớ, bọn tớ thực ra là quan hệ liên hôn giữa hai nhà…”
‘Tớ biết cái này.
Tô Mần Mẩn gật đầu.
Chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Lúc đó hai người là do ông cụ quyết định. Cái này tớ biết, nhưng …” Lúc này Tô Mẩn Mẩn có vẻ đang cân nhắc lời nói, nhưng ngay sau đó cô lại nói tiếp: ” Thực sự mà nói, lúc đầu khi biết tin anh hai sẽ kết hôn, chúng tớ đều khá ngạc nhiên. Sau đó tớ có thảo luận riêng với Tiểu Tứ. Bọn tớ đều cho rằng cuộc hôn nhân của cậu và anh hai sẽ không hạnh phúc lắm. Dù sao thì với tính cách của anh
hai … hehe, không cần nói cậu cũng biết phải không?”
Cố Manh Manh cười, nói, “Đúng vậy, tính khí của Lục Tư Thần rất tệ. Anh ấy … ờ, nói thế nào nhỉ, anh ấy rất độc đoán, đôi khi dịu dàng, nhưng đôi khi rất hung dữ!”
Tô Mần Mẩn chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Thự ra hai người có quen nhau trước đúng không?”
“Không có.”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mần Mần không tin.
Cô nói: “Cậu nói dối. Nếu không quen biết từ trước thì làm sao anh hai đối tốt với cậu như vậy? À, đừng nói là anh hai đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy? Hừm, tớ không tin mấy cái lý do vớ vẩn này đâu!”
“Tớ cũng đâu có biết…”
Cố Manh Manh chu môi nói: “Bọn tớ chỉ biết nhau trước đêm tân hôn. Đó là lần đầu tớ gặp anh ấy. ừm, anh ấy rất hung dữ. Tớ chỉ nói là đói rồi, muốn ra ngoài kiếm đồ ăn thôi. Kết
quả là anh ấy mắng tớ. Còn nói tớ giả vờ giả vịt. Có điều cuối cùng anh ấy vẫn là bảo quản gia chuẩn bị bữa khuya cho tớ. Hì hì. Vậy nên từ đó tớ liền biết. Dù Lục Tư Thần bề ngoài rất hung dữ, nhưng thực ra là một người rất tốt đấy.”
Tô Mần Mẩn khóe miệng hơi giật giật.
Cô nghĩ là nếu lời này của cố Manh Manh truyền đến tai đối thủ của Lục Tư Thần thì sợ là mọi người sẽ khóc mất.
Trên đời này, e rằng chỉ có cố Manh
Manh cho rằng Lục Tư Thần có tính tình tốt, còn là người tốt!
“Tại sao không nói gì nữa?”
Bên này, cố Manh Manh thấy Tố Mần Mẩn không nói gì thì không khỏi hỏi.
Tô Mần Mẩn hoàn hồn lại.
Cô cười xuề: “Không có gì, haha…”
Cố Manh Manh cạn lời.
Sau khi cả hai trở về nhà, vì đều muốn xem TV, vi chuyện giành nhau
điều khiển mà suýt nữa trong phòng khách đã xảy ra một cuộc đại chiến gối ôm thê thảm. Cuối cùng vẫn là vì cuộc gọi của Lục Tư Thần nên mới dừng lại.
Lúc này, Tô Mẩn Mẩn đang xem TV trong phòng khách, trong khi cố Manh Manh đang trả lời điện thoại ngoài sân thượng.
Giọng điệu của cô rất chán nản, Lục Tư Thần rất nhạy cảm mà nghe ra được.
Bé con, em có chuyện gì vậy?
Anh quan tâm hỏi.
Cố Manh Manh bắt đầu phàn nàn: “Lục Tư Thần, Tô Mẩn Mần bắt nạt em!”
Lục Tư Thần có chút kinh ngạc: “Cô ấy làm gì em?”
Cố Manh Manh nhếch miệng: “Cô ấy muốn xem game show. Em thì muốn xem phim. Sau đó bọn em giành điều khiển với nhau. Cô ấy rất mạnh, em giành không lại cô ấy.”
Lục Tư Thần:”…
cố Manh Manh: “Tại sao anh không nói gì?”
Lục Tư Thần thở dài: “Em giành TV với cô ấy làm gì? ở nhà cũng không phải không có máy vi tính. Em có thể xem bằng máy vi tính.”
Cố Manh Manh rất không vui: “Sao anh không giúp em?”
Lục Tư Thần cười: “Bé con, đây là chuyện nhỏ. Em so đo thế làm gì?”
Cố Manh Manh không nói gì.
Lục Tư Thần bất lực, đành phải nói lại: “Được được. Anh giúp em. Nói đi, muốn anh giúp thế nào?”
“Em không cần!”
Cố Manh Manh vô cùng kiêu ngạo.
Lục Tư Thần biết cô là đang giận anh, nên anh cũng không tức giận, ngược lại còn rất ôn nhu dỗ dành, “Ngoan, gần đây có muốn quà gì không?”
ừm…
cố Manh Manh chau mày suy nghĩ.
Giọng điệu của Lục Tư Thần rất cưng chiều: “Em không cần vội cho anh câu trả lời, em cứ từ từ suy nghĩ đi, nghĩ xong có thể gọi điện cho anh.”
“Em không muốn gì cả…”
Cố Manh Manh trầm giọng, khó chịu: “Chỉ cần anh trở về sớm là được.”
Những lời này thực sự chạm thẳng vào trái tim mà!
Lục Tư Thần dịu giọng, từ từ nói: “ừ, bên nay anh xử lý xong chuyện thì lập tức về với em, được không?”
“Được…”
Cố Manh Manh gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra Lục Tư Thần không thể nhìn thấy hành động của mình, vội nói: “Em chờ anh trở về.”
Lục Tư Thần cười nhẹ: “ừ, ngoan.
cố Manh Manh lại nói thêm một lát. Đại khái là hôm nay đã làm những gì. Mãi đến khi truyền đến tiếng gọi của Tô Mẩn Mẩn. Cô mới nói: “Mẩn Mần đang gọi em. Lục Tư Thần, em cúp máy trước nhé?”
Lục Tư Thần dặn dò: “Hai người ngủ sớm chút. Đừng có chơi game mãi. Anh sẽ bảo quản gia giám sát hai người, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi mà!”
Cố Manh Manh gật đầu lia lịa.
Cúp điện thoại xong, cô trở lại phòng khách.
Nhưng lại rất bất ngờ khi nghe Tô Mần Mần nói: “Lúc nãy Hạ Hâm gọi điện cho tớ. Cậu ấy, cậu ấy hình như uống say rồi…”
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
TruyệnTổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút cập nhập nhanh tại nhayho.com