Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút- Cố Hảo Hảo (Full) - Chương 296
Nhảy hố truyện: Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút (Full) – Tác giả: Cố Hảo Hảo
- Thể loại: Ngôn tình, sủng
Chương 296: Bỏ Trốn 1
Đêm tối, bên ngoài một quán bar nào đó.
Ngay sau khi xe dừng lại, Tô Mẩn Mẩn nóng lòng xuống xe. Cô đi rất vội, trực tiếp sải bước đi vào trong quán bar.
Cố Manh Manh chạy theo phía sau, nói nhanh: “Mẩn Mẩn, cậu đi chậm chút!”
Trong khi nói chuyện, cả hai đã bước vào quán bar.
Trong này khói thuốc mù mịt. Cùng với tiếng nhạc xập xinh. Nam nữ trên sàn nhảy đang lắc lư điên cuồng, thỉnh thoảng có những tiếng la hét.
Tô Mần Mần đối với nơi này dường như rất quen thuộc, rành đường mà đi qua sàn nhảy, rất nhanh liền đứng trước một cửa phòng bao.
Gan của cố Manh Manh không nhỏ, từ đầu đến cuối đều theo sát cô ấy. Lúc này thấy cô ấy tự nhiên bất động thì không khỏi tò mò: “ở trong này sao?”
Tô Mần Mẩn gật đầu, thấp giọng “ừm” một tiếng.
Cố Manh Manh chau mày: “Sao không gõ cửa?”
“Gõ cửa cái gì…”
Tô Mần Mẩn nói một câu rồi đưa tay ra đẩy cửa.
Cửa mở ra.
Tuy nhiên, không giông như bên ngoài, căn phòng riêng này rất yên tĩnh, không có mấy người này kia.
Chỉ là trên bàn có rất nhiều rượu. Một chàng trai đang nằm nghiêng trên sô pha, hơi nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng.
Ngoài ra, trong phòng còn có một người phụ nữ lớn tuổi trang điểm đậm, từ lúc nhìn thấy Tô Mẩn Mẩn, trẽn mặt lộ ra ý cười.
“Tô tiểu thư. Cô cuối cùng cũng đến rồi. Ai yo, cô mà còn không đến thì tôi cũng không biết phải làm sao!”
“Bà là?”
Tô Mần Mẩn nhíu mày nhìn bà ta.
Người phụ nữ cười nói: “Tôi là má mì ở đây!”
Tô Mẩn Man sắc mặt hơi thay đổi.
Cô khẽ nghiến răng: “Bà ở đây làm gì? Anh ta…” Lúc này, cô chỉ vào Hạ Hâm, nói tiếp: “Anh ta tới đây tìm phụ nữ?”
“ồ, đừng hiểu nhầm, Tô tiểu thư. Người đàn ông này không phải đến đây để tìm phụ nữ. Tôi phát hiện ra cậu ta say rượu ở đây một mình, sau đó tình cờ nhìn thấy ảnh của cô trong
ví của cậu ta, vì vậy tôi đã gọi cho cô đến đây.”
Người phụ nữ cười nheo mắt, hai tay đưa ví da của chàng trai qua.
Tô Mẩn Mẩn vươn tay nhận lấy, lúc mở ra thì cả người ngẩn ra.
Cố Manh Manh nhìn một cái rồi nhướng mày nói: “Đây là ảnh của cậu khi còn bé à? Oa, Mẩn Mần, hóa ra hồi nhỏ cậu là một tomboy!”
Tô Mần Mẩn cười khổ.
Cô nói: “Khi còn nhỏ, tớ không hiểu
sự khác biệt giữa nam và nữ. Tớ luôn nghĩ rằng tóc dài là con gái và tóc ngắn là con trai. Sau này, tó tình cờ nghe bố mẹ nói muốn có một em trai nên tớ đã tự đi cắt tóc ngắn, vốn tưởng từ đó tớ sẽ trở thành con trai, nhưng nào ngờ vẫn là con gái…”
Điều này nghe rất buồn cười. Quay lại nhay лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Nhưng, nỗi buồn trong đó, ai có thể hiểu được?
Thực ra đã rất nhiều lần, Tô Mần Mẩn đã nghĩ rằng nếu cô ấy là con trai thì tuyệt đối sẽ không bao giờ như thế này.
‘Tô tiểu thư? Tô tiểu thư?
Ngay sau đó, giọng nói của người phụ nữ lại vang lên.
Tô Mần Mẩn hoàn hồn lại nhìn bà ta.
Chỉ nghe người phụ nữ nói: “Đừng hiểu lầm. Tôi lục ví của tiên sinh này là vì cậu ta uống say rồi. Nhưng cậu ta ở chỗ chúng tôi tiêu hết nhiều tiền như vậy, cũng không thể vì say mà không thanh toán được đúng không? Nhưng, tôi không ngờ trong ví của cậu ta chỉ có mấy trăm tệ. Quả thực
là hết cách rồi nên tôi mới mạo muội gọi điện cho cô. Cô xem?”
Tô Mần Mẩn nhíu mày: “Sao bà lại nhận ra tôi?”
Người phụ nữ trả lời: “Tôi có quen Nam thiếu. Lần trước ở Đế Hào, vinh hạnh từng được gặp cô và Lục thiếu.”
Tô Mần Mẩn ‘ồ’ một tiếng, nói: “Nếu như vậy thì bà cũng đã gọi cho Lục Tiểu Tứ rồi?”
Người phụ nữ nghe vậy thi vội khua tay nói: “Không, không, sao tôi dám
làm phiền Lục thiếu vì chuyện này. Hơn nữa…” Lúc này, ánh mắt của người phụ nữ lại rơi lên chiếc ví trên tay Tô Mẩn Mẩn, cười ẩn ý: “Cô và vị này cỏ lẽ đã biết nhau từ nhỏ nhỉ? Con người ấy mà, cũng phải có quá khứ đúng không? Vậy nên tôi liền nghĩ chuyện này có lẽ không liên quan gì đến Lục thiếu nên chỉ liên lạc với mình cô.”
Tô Mẩn Mẩn nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy gật đầu, nói, “Anh ta đã tiêu bao nhiêu? Tôi sẽ thanh toán hóa đơn.”
‘Được được!
Người phụ nữ nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu.
Tô Mần Mẩn xua tay.
Người phụ nữ rất thức thời mà lui ra khỏi phòng bao.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại có ba người.
Cố Manh Manh có chút sững sờ, không khỏi hỏi: “Mẩn Mần, làm sao
bây giờ?
Tô Mẩn Mẩn xoa xoa ấn đường, cười nhạt nói: “Còn có thể làm gì nữa? Cũng không thể bỏ mặc cậu ta ở đây được.” Dừng một lát, cô nghĩ một chút, lại nói: “Gần đây vừa hay có một khách sạn. Chúng ta đưa cậu ta qua đó đi.”
“Được!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Thế là, Tô Mẩn Mần đi tới.
Hạ Hâm?’
Cô ngập ngừng gọi. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Tuy nhiên, chàng trai không đáp lại, như thể cậu đang ngủ.
Không cam lòng từ bỏ, Tô Mẩn Mẩn Mẩn vươn tay đẩy anh, gọi: “Hạ Hâm! Hạ Hâm, tỉnh lại đi!”
Lần này, Hạ Hâm cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh từ từ mở mắt, sững sờ nhìn cô gái trước mặt.
Thấy vậy, Tô Mần Mần không khỏi nhíu mày hỏi: “Hạ Hâm, anh có còn biết tôi là ai không?”
Hạ Hâm giật giật khóe miệng nói: “Mẫn Mẩn?”
Tô Mẩn Mần thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đang ở đâu?”
Hạ Hâm quay đầu lại, nhìn xung quanh một cách kỳ lạ.
Giọng điệu của Tô Mẩn Mần rất không vui: “Cậu đang ở đâu? Cậu nói
đang ờ đâu? Nửa đêm nửa hô chạy tới quán bar uống say. Cuối cùng còn cần một má mì gọi điện cho tôi. Hạ Hâm, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế?”
“Hả?
II
Hạ Hâm có vẻ ngạc nhiên.
Tô Mần Mần nói tiếp: “Quên đi, tạm thời không nói đến chuyện này. Tôi đưa cậu rời khỏi đây. Còn đứng dậy được nữa không?”
Hạ Hâm gật đầu.
Tô Mần Mẩn vươn tay đỡ lấy cánh tay của Hạ Hâm, dùng sức kéo anh từ trên ghế sô pha đứng lên.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Tô Mẩn Mẩn quan tâm hỏi.
Hạ Hâm gật đầu, trả lời: “Tôi không
– _ – II
sao.
Tô Mẫn Mẩn cẩn thận đỡ hắn ra ngoài, nói: “Gần đây có một cái khách sạn. Bây giờ tôi đưa cậu qua đó nghỉ đã.”
Hạ Hâm mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tô Mần Mẩn lại nhìn lên cố Manh Manh, nói tiếp: “Manh Manh, cậu có mang tiền theo không?”
Cố Manh Manh gật đầu.
Tô Mần Mẩn nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đi thanh toán.”
“Oh…”
Cố Manh Manh đáp lại, bước ra ngoài.
Nhưng mà, vừa ra khỏi phòng bao, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Tô Mẩn Mẩn?”
Tô Mẩn Mần dừng chân.
Một cô gái ăn mặc sành điệu đi tới, cô ta nhìn Tô Mần Mần từ trên xuống dưới, vẻ mặt kỳ quái: “Sao cô lại ở đây? Lục thiếu cũng ở đây?”
Tô Mẩn Mẩn nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không phải việc của cô.”
Nói xong, cô đỡ Hạ Hâm tiếp tục
bước ra ngoài.
Cô gái vẫn đứng tại chỗ, trầm ngâm nhìn bóng lưng rời đi của Tô Mần Mẩn.
Vài phút sau, Lục Tiểu Tứ nhận được một cuộc gọi…
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
TruyệnTổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút cập nhập nhanh tại nhayho.com