Tổng tài hắc bang và bác sĩ lạnh lùng - Chương 96
Chớp chớp mắt, anh lại nhìn Jungkook.
“Hmm.” Lại nhìn que thử thai.
Vẫn là hai vạch. Nhìn có chút gai mắt đó.
Rồi lại nhìn Jungkook.
Lặp lại hành động đó khoảng ba bốn lần, Taehyung rơi vào trầm tư.
Hai vạch thật! Không phải lấy bút đồ lên.
“Không thể a, anh đeo bao rất cẩn thận mà!” Taehyung cố chấp không tin.
“Em chọc thủng đó!” Jungkook hiên ngang phán một câu khiến Taehyung muốn ngã khuỵu.
Taehyung vò vò đầu, anh mím môi, lại chẹp miệng. Gương mặt căng thẳng tột độ.
“Em có thai thật á?”
“…”
“Thật là có bầu rồi ư? Không thể nào!”
“…”
“Ví dụ giờ có cách nào khác không?”
“Anh muốn bỏ con?”
“Không phải. Ý là để em đẻ không đau ý.”
“…”
“Thiệt tình ở đâu thì ở đó đi, chui vô đây chi không biết.” Taehyung hậm hực vỗ nhẹ vào bụng thon chưa có gì khác thường của Jungkook.
Jungkook bật cười, ghẹo gan, đánh lạc hướng anh: “Phải chọc tận 4 hộp mới dính, anh chậm hơn em tưởng nha ~ ”
Mặt Taehyung đen lại. Mặc dù ở nhà chỉ có thể bật công tắc và bật khóc, nhưng động đến vấn đề này thì phải bật chồng nhé!
“Nè, cách một lớp bao cao su như thế, có mỗi một lỗ thủng nhỏ tí như thế mà dính bầu đó!” Taehyung dẩu mỏ cãi.
“Tốn hơn một tháng mới dính…”
Câu nói này hơi bị trêu ngươi, đến Kim Taehyung sĩ diện bị chôn sâu từ khi lấy chồng xong cũng phải ngoi lên biểu tình.
“Này, xài cho đã bây giờ chê phải không? Mới có thai thôi đã bắt đầu chê bôi chồng rồi chứ gì?”
Rõ ràng là thể hiện ấm ức của mình nhưng câu nào cũng là nhắm vào con mà lườm nguýt.
“Nào, có con không mừng à?” Jungkook hỏi nghiêm túc.
“Không!” Ngắn gọn, súc tích.
“Không trẻ con nữa, đã có bảo bối rồi!” Jungkook khẽ vào tay anh tỏ ý răn đe.
Nào có ông bố nào con chưa ra đời đã công khai ghét bỏ con thế.
“Không, anh có mỗi em là bảo bối thôi.” Taehyung vẫn không chút thiện ý nào với ‘tin vui’ này.
[…]
Taehyung đưa Jungkook đến nhà bố mẹ Kim, bố mẹ Jeon, rồi đến cả chỗ mẹ Hwang.
Ở nhà bố mẹ Kim.
Mẹ Kim vui vẻ đến trào cả nước mắt, bà lục tất tần tật đồ bổ nào là nhân sâm, mè đen, nấm linh chi…
“Con ngoan của mẹ, sắp tới cơ thể sẽ hơi khó chịu chút, có gì gọi cho mẹ ngay nhé.”
Bố Kim nãy giờ không thấy mặt mũi thì bây giờ lại từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa phủi cái hộp gì đó.
Taehyung đến đỡ giúp bố. Bố Kim lấy cái khăn phủi bụi: “Nè, Jungkook, né né ra cẩn thận bụi con.”
Biết là không nên ganh tị với chồng nhỏ, đặc biệt hơn là chồng nhỏ đang mang thai. Nhưng mà anh mới là người dễ bị dính bụi chứ, anh ngồi xổm cạnh bố, còn Jungkook ngồi tận trên sofa, xa tít tìn tịt kia cơ mà.
“Lúc mang thai tâm lý sẽ thất thường, dễ nổi nóng đến chính mình cũng không kiểm soát được. Cho nên con bực bội cái gì cũng phải nói ra, cũng phải xả ra ngoài, không được nhịn…”
Ông đặt một cây chổi lông gà màu tím lên bàn. Mẹ Kim mím môi hơi ngại.
Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом
“Cho con cái này, chổi này đánh mạnh nó cũng ít rụng lông, xài bền, mang thai Taehyung mẹ con dùng, để dành đến giờ dùng vẫn tốt.” Ông Kim cẩn thận dặn, còn bắt Taehyung mỗi tuần phải giặt rồi phơi lên mới an toàn cho con dâu nhỏ của ông.
Jungkook mím môi nhịn cười nhìn Taehyung hề hề đáng thương nhận nhiệm vụ.
Biết mình sẽ bị xử nhưng không được tránh là cảm giác đau đớn đến thế nào.
Ba Kim cầm một cái gậy mát xa, quay sang dặn Taehyung: “Tối dù chồng nhỏ có đau lưng hay không, có nhức mỏi hay không cũng phải mát xa cho thằng bé. Biết chưa?”
“Dạ!” Taehyung gật đầu nghiêm túc tiếp thu.
Jungkook bụm miệng nhưng không dám cười. Đúng là khoảnh khắc dạy con trai chăm con dâu có bầu đầy đặc sắc.
Ở Jeon gia.
“Mẹ sẽ kêu bên trang trại đưa rau củ, thịt, hải sản qua cho. Mua ở ngoài không tốt, đồ trang trại thì mùa nào thức nấy nhưng an toàn.” Mẹ Jeon vừa sờ sờ má mềm của Jungkook vừa hiền từ dặn dò.
Jungkook sà vào lòng mẹ. Nhắc đến chuyện cũ là lại chạnh lòng, nhưng mà mỗi lần ôm mẹ đều là cảm giác thân thuộc khó tả.
“Mẹ~~~ con lần đầu mang thai mẹ phải chỉ cho con hết.” Jungkook nũng nịu trong lòng.
“Biết rồi, thương con nhất nhà được chưa.” Bà dịu dàng xoa đầu con trai.
Kim Taehyung trong bếp cùng bố Jeon nấu chè, ngó ra ngoài xem chồng nhỏ liền ôn nhu mỉm cười.
“Con, lấy cho bố đường phèn.” Ba Jeon gọi.
Taehyung giật mình quay vào: “Dạ dạ… Ủa bố, đường phèn là cái gì?”
“Cái đường đóng cục lớn đó.”
Kim Taehyung cầm một bịch muối hột đưa tới. Nó cũng đóng cục, cũng lớn so với các hạt gia vị mà.
“Đây ạ.”
Ba Jeon nhìn bịch muối, ông thở dài: “Thôi để ba làm, ra ngoài đi con.”
Đến nhà mẹ Hwang.
Mẹ Hwang làm quản lý pub Dejavu, cũng ở đó luôn. Nhưng mà ở trên tầng trên.
Bà Hwang không có đồ gia truyền, cũng không có trang trại lớn hay đồ gì cho Jungkook. Bà chỉ có vài mẫu thiết kế quần áo vẽ cho Jungkook hồi còn bé xíu.
“Cái này cho con trai. Là mẹ vẽ cho con hồi nhỏ. Mẹ sẽ đặt người làm rồi vẽ thêm mấy bộ cho bé gái.” Jena có hơi tiếc, lúc Jungkook còn nhỏ, bà chỉ có thể vẽ rồi ôm lấy mà nhớ nhung, cũng chẳng có tiền mà đặt may chỗ này chỗ nọ.
“Mẹ có lòng rồi.” Taehyung gật đầu khách sáo rồi nhận lấy đưa cho Jungkook cùng xem.
Hwang Siven đi từ ngoài vào, nhìn thấy Jungkook ngồi cũng thấy ái ngại. Tuy đã được em trai tha thứ, nhưng anh ta không cách nào đối diện với cậu được. Anh lủi thủi đi vào phòng riêng.
“Em có thai rồi… anh.” Jungkook gọi lớn.
Hwang Siven bất ngờ quay đầu. Nhận được một chữ ‘anh’ này, trong lòng Siven không biết dâng lên bao nhiêu hổ thẹn.
“Chúc mừng.” Siven quay đầu bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào phòng.
[…]
“Anh nghĩ anh Hwang có phải đang tránh mặt em không?” Jungkook ngồi tựa vào ngực Taehyung, nghịch ngợm vạt áo anh.
Taehyung xoa đầu trấn an: “Bầu chưa lớn mà đã nhạy cảm, suy nghĩ lung tung vậy rồi sao?”
“Đâu có, em chỉ nghĩ chút xíu thôi.”
“Chút xíu thôi á hả, chữ buồn nó hiện rõ trên trán em rồi nè.” Taehyung búng nhẹ vào trán cậu.