NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Chương 15 Bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa

  1. Home
  2. Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi
  3. Chương 15 Bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa
Prev
Next

Chương 15: Bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa?
Hiện giờ Lâm Đồng gần như đã khẳng định tên Trương Tự Trân trước mắt chính là một kẻ dùng danh tiếng “Trương thần y” đi khắp nơi lừa đảo.
Ông ta chắc chắn là kẻ lừa đảo!
Trương Tự Trân nhướng mày: “Vậy hả?”
Ông không quen biết viện trưởng bệnh viện Giang Thành. Bởỉ vì năm xưa từng có rất nhiều người nghe ông giảng bài.
Ông gần như chỉ quen biết các vị bác sĩ đứng đầu Hoa Hạ. Vê phần hỏi bài ông, có vô số người từng hỏi bài ông.
Thậm chí có rất nhiều người ngay cả tên ông cũng không biết.
Trong mắt Lâm Đồng, động tác nhướng mày của Trương Tự Trân dường như là biểu hiện chột dạ của Trương Tự Trân.
Lâm Đồng càng thêm đắc ý: “Kẻ lừa đảo, bây giờ ông hết lời chối cãi rồi chứ gì?”
Trương Tự Trân lạnh nhạt liếc Lâm Đồng một cái: “Nếu vỉện trưởng các ông từng gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây đì, để xem ông ta có quen
biết tôi hay không!”
“Ha hả!”
“Đi lừa đảo bị vạch trần, còn định mạnh miệng đến cuối cùng phải không?”
“Bọn bịp bợm giang hồ các ông thật đúng là làm mất uy tín của đám bác sĩ chuyên nghiệp chúng tôi!”
“Ông đứng chờ ở đây đi. Tôi sẽ đi mời viện trưởng tới vạch trần gương mặt thật của ông”
Nói xong, Lâm Đồng lạnh lùng nhìn Trương Tự Trân một cái rồi bước nhanh về phía thang máy.
Trương Tự Trân không hề ngăn cản, tiểu đồ đệ Lâm Hiểu cũng chỉ cười giễu rồi thôi.
Nhìn thấy Lâm Đồng tự tin đến vậy, mà bản thân Trần Tiêu Tiêu vốn dĩ chỉ tin tưởng Lâm Đồng, cho nên bây giờ cô càng thêm tin chắc rằng Trương Tự Trân là kẻ lừa đảo.
Cô lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Phong: “Đợi Đường tổng tỉnh lại, tôi sẽ kể hết sự thật cho cô ấy nghe.” Trần Tiêu Tiêu nói.
“Nhớ kể luôn chuyện cô để Lâm Đồng sửa lại đơn thuốc.”
“Anh!J
Trần Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu khỉ bị Hứa Phong lạnh nhạt nói móc một câu. Nhưng vì đây là sự thật nên dù cô có ấm ức cũng phải cắn răng nuốt hết vào trong bụng.
Khoảng mười phút sau, Lâm Đồng dẫn theo một vị bác sĩ hơn năm mươi tuổi, mặc áo blouse, mái tóc hoa râm ra khỏi thang máy.
Ông ấy chính là viện trưởng bệnh viện Giang Thành.
Lúc nghe Lâm Đồng nói có người giả mạo Trương Tự Trân để lừa đảo, viện trưởng cực kì tức giận.
Bởi vì ông ấy đã từng hỏi Trương Tự Trân các vấn đề về y học. Dù cho Trương Tự Trân có quen biết ông ấy hay không, thì ông ấy cũng coi như một nửa học trò của Trương Tự Trân.
Ông ấy vẫn luôn rất kính trọng Trương Tự Trân. Vậy nên hiện giờ có người giả mạo ông Trương, sao ông ấy có thể không tức giận cho được?
Lâm Đồng vừa vào phòng bệnh liền chỉ thẳng về phía Trương Tự Trân: “Viện trưởng, ông ta chính là kẻ lừa đảo giả mạo ông Trương!”
Dứt lời, ông ta đi tới trước mặt Trương Tự Trân, vênh váo tự đắc: “Đồ lừa đảo, ông dám giả
mạo ông Trương hả, bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”
Viện trưởng tới rồi, kẻ lừa đảo này cũng nên lộ ra bộ mặt thật đi chú?
Y thuật của Lâm Đồng ông ta tuyệt đối không có vấn đề! ông ta chỉ là bị kẻ lừa đảo này lừa thôi!
Viện trưởng sẽ đòi lại công bằng cho ông ta ngay!
Khỉ Lâm Đồng vừa mới nảy lên suy nghĩ này, thì sau lưng bị người đẩy một cái, lập tức lảo đảo cả người.
“Tránh ra!”
Ngay sau đó, viện trưởng chạy nhanh tới trước mặt Trương Tự Trân.
Lâm Đồng hơi sửng sốt.
Ông ta đã xem nhẹ mức độ thù hận kẻ lừa đảo giả mạo ông Trương của viện trưởng fôỉ sao?
Nhìn tư thế của viện trưởng giống như là muốn xông lên đánh người,
Hỏng rồi!
“Viện trưởng, đừng xúc động!”
“Đừng đánh người mà!”
Lâm Đồng sốt ruột chạy nhanh theo.
Dù ông ta cũng hận ông già kia, nhưng mà ông ta không dám đánh người.
Đây là bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện thì viện trưởng cũng xong luôn.
Nhưng mà, ngay sau đó…
Một màn trước mắt làm cho Lâm Đồng cả người cứng đờ tại chỗ.
Chỉ thấy viện trưởng mặt mày hồng hào chạy tới trước mặt Trương Tự Trân, trong mắt lập loè phấn khích và kích động dày đặc.
“Thầy Trương, là thầy thật sao?”
“Thầy còn nhớ rõ em không? Mười một năm trước, em từng ở Viện Y học Nhân Đồng nghe thầy giảng bài, còn hỏi thầy vài vấn dề về y học nữa!”
“Em, em không ngờ thầy lại tới đây, không thể đi ra ngoài đón thầy, mong thầy đừng trách…”
Viện trưởng kích động đến mức nói năng lộn xộn, tay chân không biết để ở đâu.
Thầy Trương chính là thần y thời nay, là thần tượng trong lòng ông ấy đấy!
Khi viện trưởng kích động tự giới thỉệu
mình, đám người Lâm Đồng và Trần Tiêu Tiêu đều trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này?
Khoảng hơn mười giây sau, Lâm Đồng mới hồi hồn lại.
Chỉ là giờ phút này, cả người ông ta đều hơi run lên.
“Kẻ lừa đảo kia thật sự là Trương thần y Trương Tự Trân?”
Quá không thề tin nổi!
Tuy rằng ông ta chưa từng gặp Trương Tự Trân, cũng chưa từng nghe Trương Tự Trân giảng bài, nhưng mà ông ta là một người bác sĩ!
Là bác sĩ đều sẽ biết cái tên Trương Tự Trân.
Lúc ông ta còn đỉ học, ông ta được nghe rất nhỉều lần về ông Trương.
Ông ấy chính là nhân vật cấp bậc thần thoại trong giới y học hiện nay.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ hôm nay lại được gặp một nhân vật trong truyền thuyết.
Buồn cười chính là trước đó ông ta còn nghi ngờ ông Trương là kẻ lừa đảo!
Nghĩ đến những lời nói trước đó của mình,
sắc mặt Lâm Đồng lập tức trở nên trắng bệch.
Ông ta đã xúc phạm đến ông Trương, sau này sẽ rất khó khăn nếu muốn bước lên một bậc cao hơn.
Nói đến cùng, trong giới y học trong nước hiện nay, có rất nhiều người là học trò của ông Trương.
Trương Tự Trân chỉ cần nói một câu là có thể cắt đứt tiền đồ của ông ta.
“Thôi xong rồi…”
Lâm Đồng toát mồ hôỉ lạnh trên trán, trong lòng tràn đầy cảm giác đau thương.
Bên cạnh, đám người Trần Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng đêu trợn to mắt ra nhìn.
Cái ông Trương Tự Trân kia thật sự là, là giáo sư Vỉện Y học Nhân Đồng?
Hứa Phong thế mà lại quen biết một nhân vật như vậy?
Tên rác rưởi kia có tài đức gì mà có thể mời được người như thế chứ?
Trần Tiêu Tiêu còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thì đã nghe giọng nói giận dữ của viện trưởng vang vọng trong phòng bệnh: “Lâm Đồng, bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đi làm nữa!”
Sắc mặt Lâm Đồng lập tức tái nhợt: ‘Viện trưởng..”
Ông ta muốn mở miệng cầu xỉn, nhưng còn chưa thốt ra lời, đã bị viện trưởng cắt ngang.
“Cậu không cần giải thích!”
Viện trưởng lạnh giọng mắng: “Tự ý sửa đổi đơn thuốc của người khác là không có đạo đức y học. Sau khỉ người bệnh bị hộc máu, còn muốn trốn tránh trách nhiệm, là không có lòng trách nhiệm.”
“Giới y học chúng ta chính là vì có một số ít kẻ cặn bã như các cậu nên mới có nhiều cuộc tranh cãi giữa bác sĩ và bệnh nhân.”
“Bệnh viện Giang Thành chúng tôi tuy nhỏ, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ khoan dung cho loại bác sĩ như cậu!”
Lâm Đồng ngơ ngác nhìn vẻ mặt âm trầm của viện trưởng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Xong rồi!
Sự nghiệp của ông ta đến đây là dừng lại…
“Cô bé, bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa?”
Đúng lúc này, giọng nói ung dung của
Trương Tự Trân lại vang lên lần nữa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ông, Trần Tiêu Tiêu cố gắng nhếch khóe môi vốn đang cứng đờ lên, nở một nụ cười cực kì khó coi, nói: “Trước đó tôi chỉ là lo lắng cho cơ thể của Đường tổng thôi, xem như quan tám là sẽ bị rối loạn, Trương thần y đừng trách tôi nhé?”
“Bây giờ Trương thần y có thể chữa bệnh cho Đường tổng thì chính là vận may của Đường tổng, sao tôi có thể ngăn cản được chứ?”
Trương Tự Trân mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu châm cứu cho Đường Thỉ Lỉnh.
Nửa tiếng sau, Đường Thi Linh tỉnh lại.
Trương Tự Trân bắt mạch, xác nhận không có vấn đề gì mới ra khỏi bệnh viện.
Lúc này, Hứa Phong đi tiễn bọn Trương Tự Trân, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Trần Tiêu Tiêu và Đường Thi Linh.
“Vị bác sĩ mà Hứa Phong mời đến thật sự là thần y có y thuật cực kì cao hả?”
Đường Thi Lỉnh nghe Trần Tiêu Tiêu kề lại chi tiết những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê thì không nhịn được hỏi lại.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15 Bây giờ tôi có thể châm cứu cho Đường tổng các cô chưa"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com