Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Chương 16 xử lý thủ tục xuất viện
Chương 16: xử lý thủ tục xuất viện
Nghe Đường Thỉ Lỉnh hỏi, Trần Tiêu Tiêu hơi thay đổi vẻ mặt, bĩu môi nói: “Chắc là mèo mù đụng phải chuột chết thôi.”
Đường Thi Linh nghe vậy thì im lặng.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiêu Tiêu, cô có cảm thấy anh ấy đã thay đổi rồi không?”
Từ sau buổi tối hôm trước, cô liền cảm thấy Hứa Phong trở nên có chút khác xưa.
Có điều trong chốc lát cô lại khó có thể nói rõ ra là khác ở chỗ nào.
Trần Tiêu Tiêu đột nhiên sửng sốt.
Sau đó, cô ấy có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Đường Thỉ Lỉnh.
Khó lắm Đường tổng mới hết hy vọng với Hứa Phong, chẳng lẽ bây giờ lại sắp tro tàn lại cháy?
Không được!
Không thể được!
Tuy rằng hiện giờ Hứa Phong trông có chút thay đổi, nhưng trong lúc Đường Thi Linh hôn mê, Hứa Phong vẫn đi ôm ấp cô gái khác ở bên ngoài.
Cô ấy nhất định không thể làm Đường Thi Linh tiếp tục bị Hứa Phong lừa gạt nữa.
Nghĩ đến đây, cô ấy cười lạnh, nói: “Ha hả, sao anh ta có thể thay đổi được chứ? Chắc chắn là anh ta có âm mưu gì đó! Đường tổng, lần này anh ta mời được thần y chẳng qua là vì may mắn mà thôi, mà may mắn lại chẳng liên quan gì đến năng lực cả!”
Đường Thi Linh nhíu nhẹ đôi mày liễu đẹp lại: “Tiêu Tiêu, tôi biết cô có thành kiến với anh ấy, nhưng con người luôn có lúc sẽ thay đổi”
“Đường tổng, tôi..”
Trần Tiêu Tiêu hơi ấm ức.
Cô ấy thật sự suy nghĩ thay Đường Thi Lỉnh mà!
Nhưng mà, Đường Thi Linh không cho cô ấy cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp cắt ngang: “Được rồi, tôi mệt rồi, sau này cô đừng nói mấy lời như vậy nữa. Ra ngoài đi!”
Trần Tiêu Tiêu há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, đến cùng vẫn không thốt ra lời.
Hiện giờ Đường Thi Linh đang bị thương, cô ấy không muốn cãi cọ gây mệt thêm cho Đường Thi Lỉnh nữa.
Trần Tiêu Tiêu thầm thở dài, rồi ra khỏi
phòng bệnh.
Ngay lúc cô ấy đóng cửa phòng bệnh, lại chợt thấy một cô gái bước nhanh vào trong wc từ trên hành lang phía trước.
Mà bóng dáng kia có hơi quen mắt…
Tà cô ta!”
“Sao cô ta lại ở đây?”
Vẻ mặt Trần Tiêu Tiêu trở nên khó coi.
Cô gái kia chính là Lâm Diệu Âm bị bắt gian trên giường cùng với Hứa Phong vào ngày hôm qua.
“Cô ta tới đây tìm Hứa Phong?”
Trần Tiêu Tiêu vẻ mặt âm trầm lẩm bẩm: “Hứa Phong, anh một bên ra vẻ quan tâm Đường tổng, một bên khác lại dẫn con hồ ly tỉnh kia tới đây!”
“Hôm nay tôi sẽ làm cho Đường tổng thấy rõ ràng anh rốt cuộc đê tiện đến mức nào!”
Sau đó, Trần Tiêu Tiêu lập tức đuổi theo về phía wc.
Tầng này dều là phòng bệnh VIP, mỗi phòng dều có phòng vệ sinh riêng, bình thường sẽ không có người đến đây.
Lúc này, wc có sáu phòng, chỉ có phòng
cuối là đóng cửa lại.
Trong phòng kia mơ hồ có tiếng nói truyền ra, Lâm Diệu Âm dường như đang trò chuyện với aỉ đó.
Tran Tiêu Tiêu đi vào phòng vệ sinh liền nghe được mấy chữ Hứa Phong và Đường Thi Lỉnh.
“Quả nhiên là nhằm vào Đường tổng!”
Trần Tiêu Tiêu hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc của mình, rón ra rón rén đi tới ngoài cửa phòng vệ sinh.
Cùng lúc đó, cô lấy điện thoại ra mở ghỉ âm.
Rất nhanh sau đó, trong phòng vệ sinh lại truyền ra tiếng nói của Lâm Diệu Âm.
“Anh cả Hứa, hiện giờ em không biết phải nên làm sao nữa.”
“Hứa Phong muốn tính kế đoạt tài sản của Đường Thi Linh, còn muốn giết cô ấy nữa, em rất sợ hãi!”
Cái gì?
Trần Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cô biết Hứa Phong là tên khốn kiếp, nhưng
mà cô làm sao cũng không ngờ Hứa Phong lại muốn hại chết Đường Thi Linh.
Vì sao chú?
Đường Thi Linh đã cho anh ta hết những gì mà cô ấy có thể cho rồi!
Ngay cả sản nghiệp nhà họ Đường ở Giang Thành, cô ấy cũng để lại hết cho Hứa Phong!
Hứa Phong còn muốn cái gì nữa?
Đáp án rất rõ ràng: Hứa Phong muốn nhiều hơn nữa, thậm chí là muốn toàn bộ!
Vậy là có thể hiểu được vì sao hiện giờ Hứa Phong không muốn ly hòn với Đường Thi Lỉnh!
Bởi vì Đường Thi Lỉnh vừa chết, về mặt pháp luật, Hứa Phong có quyền kế thừa toàn bộ tài sản của Đường Thỉ Linh.
Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh, Lâm Diệu Âm vẫn còn đang tiếp tục kể về âm mưu của Hứa Phong cho người ở đầu dây bên kia nghe.
Nội dung đại khái là Hứa Phong muốn hại Đường Thỉ Lỉnh như thế nào, cuối cùng kế thừa tài sản của Đường Thi Linh ra sao.
Trần Tiêu Tiêu nghe mà tức giận đến mức
muốn giết người.
Hứa Phong chính là một tên khốn kiếp mặt người dạ thú!
Khoảng mười phút trôi qua, Lâm Diệu Âm ở trong phòng vệ sinh tắt máy.
Trần Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra bên ngoài wc.
Có điều, bởi vì cô ta mang giày cao gót nên tiếng chạy rất lớn.
“Là ai vậy?”
Nghe có tiếng bước chân bên ngoài, Lâm Diệu Âm vội vàng mở cửa phòng vệ sỉnh ra, nhìn thấy một bóng dáng đang chạy nhanh ra ngoài.
Có điều, Lâm Diệu Âm không hề đuổi theo, mà cầm điện thoại lên xem, điện thoại không bị tắt máy.
Mà cái tên được lưu trên điện thoại là ba chữ “Hứa Nhật Tân”.
“Anh cả Hứa, vừa rồi là trợ lý của Đường Thi Linh nghe lén ở bên ngoài, bây giờ chắc là cô ta đã đi kể cho Đường Thỉ Linh rồi.” Lâm Diệu Âm nở nụ cười đã tính kế thành công.
“Diệu Âm, em làm tốt lắm, tôi đồng ý với em, chỉ cần Hứa Phong và Đường Thi Lỉnh ly
hôn thì tôi sẽ cho Hứa Phong cưới em!” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng bảo đảm của Hứa Nhật Tân.
Lâm Diệu Âm cười nhạt: “Chờ bọn họ ly hôn rồi nói sau!”
Sau đó, Lâm Diệu Âm không tiếp tục nhiều lời với Hứa Nhật Tân nữa, mà trực tiếp tắt máy.
Cô ta từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe.
“Anh Thiên, anh đừng trách em, em muốn tính kế anh đâu, em chỉ là quá yêu anh thôi…”
“Một ngày nào đó, anh sẽ biết em mới là người yêu anh nhất trên thế giới này!”
Nói rồi nói, ánh mắt Lâm Diệu Âm dần dần kiên định lên.
Chỉ cần Đường Thỉ Lỉnh biết chuyện này thì chắc là bọn họ sẽ nhanh chóng ly hôn thôi.
Sắp rồi…
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIp, Đường Thỉ Lỉnh dựa nửa người trên giường, giọng nói lo lắng của Lâm Diệu Âm đang truyền ra từ điện thoại.
“Hứa Phong muốn tính kế đoạt tài sản của Đường Thi Linh, còn muốn giết cô ấy nữa, em rất sợ hãi!”
“Anh cả Hứa, anh khuyên anh ấy đi!”
Chắc là cả đời này cô sẽ không quên giọng nói kia.
Là giọng nói của Lâm Diệu Âm!
Hơn nữa trên điện thoại còn có ảnh chụp Lâm Diệu Âm và Hứa Phong đang ôm nhau!
Chỉ cần xem ảnh chụp thôi là Đường Thỉ Linh đã có thề thấy rõ được mờ ám trong đó rồi.
Đường Thi Linh mặt mày lạnh lẽo, sâu trong đáy mắt toát ra vài phần tuyệt vọng, bên môi mờ mịt ý cười tự giễu.
Hai ngày qua, Hứa Phong đã làm ra nhiều chuyện chỉ từng có thể xảy ra trong mộng của cô.
Nếu không phải nghe được đoạn ghi âm này, nhìn thấy ảnh chụp này, thì cô suýt nữa đã tin tưởng Hứa Phong.
Hứa Phong không hề thay đổỉ chút nào, tất cả những gì anh làm đều có mục đích.
“Tất cả của em đều là của anh. Chỉ cần anh hỏi, chẳng lẽ em sẽ không cho sao?”
Đường Thi Linh có chút ngẩn ngơ lẩm bẩm, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.
“Đường tổng, cô đừng đau lòng quá, loại đàn ông này không đáng để cô đau lòng.”
Thấy dáng vẻ này của Đường Thỉ Linh, trong lòng Trần Tiêu Tiêu cũng rất khó chịu.
Đường Thì Lỉnh tự giễu mà cười khẽ một tiếng: “Tiêu Tiêu, giúp tôỉ xử lý thủ tục xuất viện đi.”