Tổng tài xinh đẹp độc sủng tôi - Chương 17 Anh không xứng
Chương 17: Anh không xứng!
“Đường tổng, hiện giờ sức khỏe cô còn chưa khôi phục, không thể xuất viện được” Trần Tiêu Tiêu lo lắng nói.
“Xuất viện. Ve thủ đô”
Trần Tiêu Tiêu mở miệng muốn nói, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tuy rằng trên khuôn mặt xinh đẹp kia của Đường Thi Linh không có nhiều cảm xúc, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và thất vọng của Đường Thi Linh.
Sao có thể không thất vọng?
Sao có thể không tuyệt vọng?
Người đàn ông mà cô ấy yêu đến tận xương cốt muốn hại chết cô ấy hết Lân này đến lần khác!
Đổi lại là ai cũng phải cảm thấy tuyệt vọng.
“Sắp xếp luật sư thỏa thuận ly hôn với Hứa Phong đỉ.”
“Để lại hết sản nghiệp ở Giang Thành của tôi cho anh ấy.”
Dứt lời, Đường Thi Lỉnh từ từ nhắm mắt lạỉ, không nói thêm gì nữa.
Trần Tiêu Tiêu không nói nên lời. Cô ấy chỉ cảm thấy vị nữ thần truyền kỳ giới thương nghiệp này đang trông có vẻ tuyệt vọng và đau thương.
Có điều, đối với Đường Thỉ Linh mà nói, có lẽ đây là chuyện tốt.
Có lẽ chỉ khỉ rời xa Hứa Phong thì Đường Thỉ Linh mới có được cuộc sống mới!
Dù rằng như vậy, không biết vì sao trong lòng Trần Tiêu Tiêu vẫn cứ có chút nghèn nghẹn.
Một lát sau, Trần Tiêu Tiêu thở dài, nói: “Tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Tới gần giữa trưa, Hứa Phong lại cầm theo một hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Trước đó, anh tiễn Trương Tự Trân và Lâm Hiểu xong rồi thì đỉ về nhà nấu bữa trưa cho Đường Thi Lỉnh.
Bữa trưa mà anh nấu không phải món thịt cá gì cả, mà là món cháo dưỡng bệnh anh đã tốn hai tiếng đồng hồ nấu ra sau khỉ hỏi thăm Trương Tự Trân.
Chỉ là khỉ anh đi vào phòng bệnh VIP thì lại không thấy bóng dáng Đường Thỉ Linh đâu cả.
Chỉ có hai cô vệ sinh đang quét tước
phòng bệnh, đổi đệm chán mới.
Torng lòng Hứa Phong chợt nảy lên cảm giác không tốt.
Anh vội vàng đi lên hỏi: “Xin chào, xin hỏi người bệnh ở phòng này đâu rồi?”
Hai cô vệ sinh khó hiểu mà nhìn Hứa Phong.
Một cô hơi lớn tuổi hỏi: “Cậu là người nhà của người bệnh hả? Cậu không biết người bệnh đã xuất viện rồi sao?”
Xuất viện?
Ầm!
Trong đầu Hứa Phong dường như sắp có thứ gì nổ tung.
Anh sốt ruột hỏi tiếp: “Các cô biết cô ấy đỉ đâu không?”
Cô hơi lớn tuổi nói: “Chúng tôi không biết. Hay là cậu đi bãi đỗ xe ngầm nhìn thử xem, bọn họ vừa mới đi không lâu”
‘Vâng, cảm ơn.”
Nghe vậy, Hứa Phong không kịp quan tâm gì nữa, chạy như điên về phía bãi đỗ xe ngầm.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy, nhưng vẫn không thấy xe của Đường Thi Linh
đâu cả.
Đường Thi Linh xuất viện thật rồi!
Hứa Phong cảm thấy lạnh lẽo.
Tại sao lại như vậy?
Theo ký ức đời trước, chẳng phải là Đường Thi Linh hết bệnh mới xuất viện, đau buồn rời khỏi Giang Thành, trở lại thủ đô hay sao?
Sao đời này cô lại đi sớm như vậy?
“Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết!”
Bọn Hứa Nhật Tân giở trò quỷ?
Trong mắt Hứa Phong đột nhiên hiện lên sát ý dày đặc.
Có điều, hiện giờ Hứa Phong chỉ có thể bỏ mấy chuyện đó qua một bên, việc sốt ruột là tìm được Đường Thi Linh.
Hứa Phong vô thức móc điện thoại ra.
Chỉ là khi anh mở danh bạ lên xem, mới nhớ lại trước đó anh muốn ly hòn với Đường Thỉ Lỉnh, đã xóa hết thông tin liên lạc với Đường Thi Lỉnh, ngay cả A Vệ và Trần Tiêu Tiêu cũng không lưu lạỉ.
Ngay lúc Hứa Phong cảm thấy tràn ngập tuyệt vọng thì điện thoại chợt đổ chuông.
“Đinh lỉnh linh…’
Là một số điện thoại lạ.
Hứa Phong không hề do dự bấm nghe máy, trong điện thoại truyền đến một giọng nam hơi lạ.
“Xin chào, xin hỏi anh là anh Hứa Phong hả?”
Không phải Đường Thi Lỉnh.
Hứa Phong có chút thất vọng, nhưng vẫn đáp lời: “Đúng vậy. Còn anh là ai?”
“Anh Hứa, tôi là luật sư của cô Đường Thi Lỉnh, tôi đã chuển bị xong giấy thỏa thuận ly hôn, không biết khỉ nào anh Hứa có rảnh đến đây ký tên?”
Luật sư?
Giấy thỏa thuận ly hôn?
“Phải rồi, mình còn chưa ly hôn với cô ấy!” Trong đầu Hứa Phong chợt nảy lên suy nghĩ này.
Sau đó, anh đè nén cảm giác vui vẻ vào lòng, hỏi: “Bây giờ các anh đang ở đâu? Tôi lập tức tới ngay”
“Tôi đã tới phòng bệnh trước đó của cô Đường.” Người đàn ông bên kia điện thoại nói.
“ừ, tôi sẽ đến ngay.”
Tắt máy, Hứa Phong quay đầu chạy nhanh về phía phòng bệnh VI p.
Lúc Hứa Phong tới phòng bệnh, một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đang đợi ở trong phòng.
“Anh Hứa, xin chào, tôi là Ngô Nham, là luật sư của cô Đường Thi Linh.”
“Đây là giấy thỏa thuận ly hôn, anh có thể xem thử trước.”
Ngô Nham rất khách sáo mà lấy một bản giấy thỏa thuận ly hôn từ trong túi công văn ra.
Hứa Phong vốn dĩ muốn bỏ đi, nhưng nghĩ lại thì hiện giờ anh đã không có thông tin liên hệ của Đường Thi Linh, chỉ biết là Đường Thỉ Linh sẽ quay về thủ đô.
Có lẽ chỉ có vị luật sư trước mắt là mối liên hệ giữa anh và Đường Thi Linh.
Nghĩ đến đây, Hứa Phong đè nén mọi cảm xúc vào lòng, nói: “Tôi có thể ký tên. Nhưng tôi cần nhìn thấy Đường Thi Linh. Nếu không thấy cô ấy thì tôi sẽ không ký tên!”
Trước khi tới đây, Trần Tiêu Tiêu đã từng dặn dò Ngô Nham rằng Hứa Phong là một kẻ khó chơi, cho nên ông ấy không hề bất ngờ với
yêu câu của Hứa Phong.
Ngô Nham vẫn cười nói: “Anh Hứa, cô Đường đã rất có thành ý, chỉ cần anh ký tên thì tất cả sản nghiệp ở Giang Thành của cô Đường đêu sẽ lập tức sang tên cho anh.”
“Hiện giờ anh và cô Đường đã không còn tình cảm nữa, nên không cần thiết phải gặp mặt, anh thấy đúng không?”
Hứa Phong nhíu mày nói: “Anh nói vớỉ cô ấy là nếu không nhìn thấy cô ấy thì tôi sẽ không ly hôn với cô ấy!”
“Anh Hứa, không cần phải như vậy, cho dù anh có thấy cô Đường thì anh cũng chỉ có thể lấy được sản nghiệp tại Giang Thành của cô Đường thôi, đó đã là tất cả những sản nghiệp riêng của cô Đường tại Giang Thành rồi” Ngô Nham tiếp tục khuyên.
‘Vậy không bàn nữa. Tôi sẽ không ký! Chỉ cần tôi không ký thì cô ấy sẽ mãi mãi là vợ tôi!” Thái độ của Hứa Phong rất kiên quyết.
“ơ…”
Ngô Nham do dự nói: “Anh Hứa, thế này đỉ, để tôi bàn lại với bên cô Đường, anh chờ một lát!”
Nói xong, Ngô Nham liền đi sang một bên
cầm điện thoại gọi đi.
Rất nhanh sau đó, giọng nói của Trần Tiêu Tiêu truyền tới từ trong điện thoại: “Hứa Phong ký tên chưa?”
Ngô Nham vừa định nói chuyện thì Hứa Phong đang đứng sau lưng bước vọt lên, nhân lúc Ngô Nham không để ý đoạt điện thoại từ tay ông ấy.
“Anh Hứa!”
Ngô Nham định đoạt điện thoại lại, nhưng bị Hứa Phong ngăn cản: “Tôi chỉ nói vài câu với cô ta thôi”
“Anh Hứa, người ủy thác tôi đã toàn quyền ủy thác tôi xử lý chuyện này, anh muốn nói gì thì cứ nói với tôi là được.”
“Tôi nói với anh? Anh là vợ tôi hả? Tôi phải nói cái gì với anh?”
Ngô Nham bị lời nói của Hứa Phong làm cho nghẹn họng.
“Luật sư Ngô, để anh ta nói đi.”
Đúng lúc này, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Tran Tiêu Tiêu.
Nghe vậy, Ngô Nham mới đi sang một bên, không nói thêm gì nữa.
Hứa Phong mặc kệ ông ấy, hỏi thẳng: “Trần Tiêu Tiêu, Thi Linh đang ở đâu?”
“Hứa Phong, anh còn có mặt mũi hỏi Đường tổng hả? Anh nói xem trong lúc Đường tổng hôn mê thì anh đang ở đâu?”
“Ha hả, anh đang ôm cô gái khác, cùng với cô gái khác tính kế hại chết Đường tổng để đoạt sản nghiệp của Đường tổng!”
“Người ta nói kẻ đê tiện là mạnh nhất. Hứa Phong, anh đã là kẻ mạnh nhất thiên hạ rồi!”
“Đừng mơ tưởng có thể gặp lại Đường tổnq. Anh khônq xứnq!”