Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang - Chương 1
1.
Rời trung tâm ở cữ xong, Tiền Tư Thần sốt sắng lái xe đưa tôi đến Cục Dân chính.
Lúc nhận được giấy chứng nhận ly hôn, trên gương mặt anh ta hiện rõ vẻ vui vẻ mà đã lâu tôi không thấy.
Anh cúi đầu nhìn tôi: “Lát nữa anh phải về nhà thu dọn đồ, dọn đi.”
“Tốt thôi, không vấn đề gì.” Tôi dịu dàng, bình thản đáp lại.
Tiền Tư Thần nhìn tôi chăm chú: “Em hình như không giống trước kia nữa.”
“Không giống chỗ nào?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, mỉm cười rạng rỡ.
“Anh còn tưởng em sẽ…”
“Sẽ khóc lóc ầm ĩ? Hay là kéo anh lại không cho đi? Hoặc dùng con để cầu xin anh ở lại?” Tôi bật cười: “Mau về nhà thu xếp đi, cô Hứa chắc đáp chuyến bay tối đúng không? Đừng chậm trễ thời gian của anh.”
Lúc tôi về đến nhà thì trời đã về chiều. Đứa bé đã được cô bảo mẫu dỗ ngủ ngoan ngoãn.
Tiền Tư Thần nhìn con một lúc, có chút thất thần: “Em đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
Tôi nhìn gương mặt giả tạo của anh ta mà thấy buồn cười. Rõ ràng lòng đã bay đến sân bay, còn ở đây đóng vai ông bố tốt làm gì nữa?
Nhưng tôi vẫn bình thản trả lời: “Gọi là Trình Nhất. Nhất trong ‘một lòng một dạ’.”
Tiền Tư Thần nhíu mày: “Trình Nhất? Đây là con cháu họ Tiền.”
Tôi cười với anh ta: “Họ Tiền? Trong giấy ly hôn có ghi rõ con thuộc về tôi mà.”
Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng dù sao anh cũng là cha ruột của con, sau này nếu con lớn rồi, anh muốn gặp, tôi sẽ không ngăn cản.”
Tiền Tư Thần thở dài, cuối cùng cũng để lộ chút áy náy: “Cảm ơn em, Trình Trình. Tiền nuôi con sau này, anh sẽ không để hai mẹ con thiệt thòi đâu.”
“Không cần đâu.” Tôi thẳng thừng từ chối: “Tôi nuôi được nó. Anh cứ tập trung mà theo đuổi hạnh phúc của mình đi.”
Tiền Tư Thần cúi đầu nhìn điện thoại: “Vậy… tạm biệt.”
“Ừ. Tạm biệt.”
Tôi vừa nói vừa vẫy tay với anh ta, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tốt quá rồi. Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh ta rồi.
2.
Sau khi Tiền Tư Thần rời đi, tôi lập tức chặn toàn bộ phương thức liên lạc với anh ta, rồi nhanh chóng đưa ba căn nhà đang sở hữu lên sàn giao dịch, giá tổng đều thấp hơn thị trường khoảng 5%.
Chẳng mấy chốc, cả ba căn nhà đều có người mua. Tôi dùng tiền từ hai căn trong số đó để thanh toán toàn bộ một căn hộ thuộc khu trường học tốt, số tiền còn lại gửi ngân hàng lấy lãi, giữ lại một khoản tiền mặt làm dòng vốn, đợi thời cơ thích hợp để làm lại từ đầu.
Mãi cho đến khi có một số điện thoại lạ gọi đến cho tôi:
“Là Trình Trình phải không? Tôi là Hứa Giai Giai.”
Hứa Giai Giai sao lại gọi điện cho tôi?
Tôi từ tốn đáp:
“Là tôi. Có chuyện gì sao?”
Giọng cô ta có phần gấp gáp:
“Tiền Tư Thần… anh ấy gặp tai nạn giao thông. Tôi không cùng nhóm máu với anh ấy, cô có thể đến truyền máu giúp được không?”
Đùa gì vậy?
Tôi và Tiền Tư Thần đã ly hôn gần nửa năm rồi.
Nghe nói ngay ngày hôm sau sau khi ly hôn, Tiền Tư Thần đã cùng Hứa Giai Giai đăng ký kết hôn.
Giờ truyền máu thì lại nhớ đến tôi? Tôi là loại người rẻ mạt đến mức đó sao?
“Xin lỗi cô Hứa, tôi và Tiền Tư Thần không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Cô tìm nhầm người rồi.”
Đầu dây bên kia lặng đi rồi cất giọng nghẹn ngào, nức nở:
“Nhưng tôi mới về nước, chẳng quen biết ai cả. Tôi chỉ biết mỗi cô thôi. Làm ơn cứu lấy anh ấy đi…”
Mới về nước? Chỉ biết mỗi tôi?
Da mặt của Hứa Giai Giai còn dày hơn cả tấm sắt rỉ.
“Cô Hứa, có lẽ do cô xa quê lâu ngày nên không rõ điều kiện y tế ở nước ta. Theo tôi biết thì Tiền Tư Thần đâu có nhóm máu hiếm, máu trong ngân hàng máu còn nhiều lắm. Lúc này cô nên đi tìm bác sĩ, không phải tìm tôi.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
3.
Tôi và Tiền Tư Thần quen nhau qua một buổi xem mặt. Khi ấy tôi đã hai mươi sáu tuổi, bị gia đình giục giã chuyện hôn nhân, còn trong số những người được giới thiệu, Tiền Tư Thần là người ưu tú nhất.
Anh ta ôn hòa, nhã nhặn, vóc dáng cao ráo, cử chỉ tao nhã, là thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng.
Tôi hỏi anh ta:
“Đây là mối tình thứ mấy của anh?”
Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười:
“Nói thật thì… đây là lần đầu tiên tôi yêu đương.”
“Lần đầu tiên á?”
Tiền Tư Thần nhìn ánh mắt tròn xoe của tôi mà cười:
“Khó tin đến thế sao?”
Sau đó, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi rất quyết liệt.
Tiền Tư Thần quả thật không nói dối.
Chỉ là… anh ta chưa từng nói rằng trong lòng mình luôn tồn tại một bóng hình mang tên bạch nguyệt quang.
Sau khi kết hôn, tôi cùng Tiền Tư Thần cùng nhau khởi nghiệp, lập nên một công ty giải trí, tay trắng làm nên, những nghệ sĩ trẻ ký hợp đồng mấy năm gần đây cũng bắt đầu dần nổi bật.
Lúc đăng ký thành lập công ty, tôi hỏi Tiền Tư Thần:
“Công ty mình đặt tên gì thì được nhỉ?”
Tiền Tư Thần gần như không cần nghĩ:
“Gọi là Giai Ức Truyền Thông đi.”
Mãi đến ba năm sau khi cưới, tôi mới biết được nguồn gốc cái tên ấy.
Hôm đó anh ta say khướt, tài xế phải cõng lên nhà. Suốt ba năm chung sống, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta uống đến mức ấy.
Miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm:
“Giai Giai… Giai Giai… Anh nhớ em lắm…”
Giai Giai?
Giai Giai là ai?
4.
Tôi từng tưởng tượng ra vô số khả năng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống tệ nhất. Suốt cả đêm đó, Tiền Tư Thần liên tục nôn mửa, còn tôi thì ở cạnh chăm sóc anh ta không rời.
Sáng hôm sau, khi Tiền Tư Thần thấy tôi gục đầu bên mép giường, liền đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, dịu dàng nói:
“Vất vả cho em rồi, vợ ơi.”
Tôi mỉm cười:
“Đêm qua nghe anh cứ gọi tên ‘Giai Giai’ mãi, Giai Giai là ai vậy?”
Không ngờ tôi lại hỏi thẳng thắn đến thế, Tiền Tư Thần bất ngờ bật dậy khỏi giường.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng:
“Anh và Giai Giai không phải như em nghĩ đâu.”
“Vậy là kiểu quan hệ nào?” Tôi hỏi lại.
Anh ta châm một điếu thuốc:
“Anh và Giai Giai lớn lên cùng nhau, mấy năm trước cô ấy ra nước ngoài. Nhưng em yên tâm, giữa tụi anh chưa từng có gì cả.”
Cảm giác thất vọng như từ đỉnh đầu xuyên thẳng xuống tận lòng bàn chân.
Tôi nhìn người đàn ông đã cùng tôi chung chăn gối suốt hơn ba năm, bỗng thấy xa lạ lạ thường.
Tôi bật cười lạnh lùng:
“Vậy mấy năm nay, mỗi năm anh đều đi công tác sang Anh, chẳng phải là để gặp cô ta sao?”
Tiền Tư Thần cúi đầu im lặng, rất lâu cũng không đáp lại.
Từ lúc đó, tôi và Tiền Tư Thần sống chung một mái nhà mà chẳng khác gì người dưng.
Nhưng đúng là số phận thích trêu người, hai tháng sau, trong một lần khám sức khỏe, tôi phát hiện mình có thai.
Vì đứa bé, tôi từng nghĩ sẽ cho anh ta một cơ hội, bởi tôi không muốn con mình sinh ra đã không có cha.
Khi thai được bốn, năm tháng, tôi mang giấy siêu âm đến tìm anh ta.
Tiền Tư Thần nhìn tờ giấy rồi mừng rỡ ra mặt:
“Chuyện lớn thế này sao em không nói sớm!”
“Anh quan tâm à?” Tôi hỏi lại.
“Dĩ nhiên rồi!” Tiền Tư Thần vui vẻ bế bổng tôi lên: “Em với con đều là điều quan trọng nhất với anh.”
Tôi nhìn Tiền Tư Thần lúc ấy, nghĩ rằng anh ta không phải người chồng tốt, nhưng có lẽ… có thể là một người cha tạm ổn?
5.
Nhưng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Tiền Tư Thần bỏ tiền cho tôi nhập viện ở bệnh viện tư tốt nhất. Gần đến ngày sinh, tôi phải nằm giường cả ngày, vậy mà Tiền Tư Thần hiếm khi đến thăm. Anh ta luôn nói:
“Em không có ở công ty, mọi thứ anh phải lo, bận lắm. Rảnh được chút nào anh sẽ đến.”
Hôm sinh, tôi suýt gặp tai biến, phải ở trong phòng sinh suốt hơn mười tiếng.
Nhưng Tiền Tư Thần vẫn không xuất hiện.
Khi tôi kiệt sức nằm trên giường sau ca sinh, bên cạnh là trợ lý của Tiền Tư Thần.
“Chị, vất vả rồi. Chúc mừng chị.”
Tôi cười nhạt với cô ấy:
“Tổng giám đốc Tiền đâu?”
Cô trợ lý gãi đầu, hơi lúng túng:
“Tiền tổng bảo hôm nay có khách hàng quan trọng đến nên phải ra sân bay đón. Anh ấy nói xong việc sẽ đến thăm chị.”
Từng khách hàng quan trọng của công ty, tôi đều biết cả.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy:
“Khách hàng nào mà còn quan trọng hơn cả việc vợ sinh con?”
Cô trợ lý lắp bắp:
“Tiền tổng không nói rõ… Chị vừa sinh xong, còn yếu lắm, nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Tôi nhìn cô gái trước mặt, chắc chỉ mới ra trường không lâu, cũng không nỡ khó xử cô ấy:
“Ừ.”
Đến ngày thứ ba sau sinh, tôi mới thấy mặt Tiền Tư Thần.
Anh ta mang một bó hoa thật lớn đến, đưa ra trước mặt tôi:
“Vợ ơi, vất vả rồi.” Rồi cúi đầu hôn lên trán tôi.
Sau đó quay sang nhìn con trai:
“Con trai anh giống anh ghê.”
Tôi nhìn Tiền Tư Thần đứng cạnh giường, chỉ thấy buồn nôn.
Cảm xúc dồn nén bao ngày bỗng bùng nổ, nước mắt tôi không kìm được tuôn ra, rơi lộp độp lên chăn, khiến Tiền Tư Thần hoảng sợ.
Tôi vừa nức nở vừa nói:
“Tiền Tư Thần… mấy ngày nay anh đi đâu? Anh biết không, tôi vật lộn trong phòng sinh hơn mười tiếng, suýt nữa chết trên bàn mổ. Anh từng nói tôi và con là điều quan trọng nhất, thế mà anh không ở bên tôi lúc tôi cần nhất…”
Nói đến đây, tôi khóc đến mức không thành tiếng, nhưng tôi cố tình khóc to hơn.
Tôi phải diễn vở kịch này cho Tiền Tư Thần xem!
Chỉ có như vậy, mới khiến anh ta cảm thấy áy náy thật sự từ trong lòng.
Tôi đang rất yếu, vừa khóc lại càng khiến sắc mặt tái xanh:
“Tiền Tư Thần, tôi không thể ngăn trái tim anh nghĩ đến người khác. Nếu anh thấy tôi là kẻ thừa thãi, tôi có thể không làm vợ anh nữa.
Nhưng… anh có thể nào, vào lúc tôi cần anh nhất, chia cho tôi và con một chút tình yêu được không? Chỉ một chút thôi cũng được…”
Tiền Tư Thần nhíu mày, vẻ mặt nặng trĩu:
“Xin lỗi Trình Trình, là anh có lỗi với em.”
Tôi quay mặt đi, lau khô nước mắt rồi gượng cười với anh ta:
“Đừng xin lỗi. Anh là chồng tôi, là cha của con tôi, cũng là người tôi yêu nhất.”
Câu đó nói ra chính tôi còn thấy ghê tởm.
Nhưng với Tiền Tư Thần, nó có tác dụng cực kỳ rõ rệt.