Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật - Chương 73
Mặc dù hai người chung sống với nhau đã một thời gian ngắn, nhưng gần đây nhà họ Tiết rất bận rộn về sinh nhật của Ôn Trà, rất nhiều thứ bọn họ muốn tham khảo ý kiến của Ôn Trà; Tề Tu Trúc cũng rất bận rộn, hầu như đều ở công ty, căn hộ nhỏ nơi hai người ở cung trở nên hoang vắng.
Ôn Trà muốn thuyết phục Tề Tu Trúc thư giãn đi, nhưng nghĩ lại, anh vẫn đang dồn sức chống đỡ, vẫn còn một đám nhân viên phụ thuộc vào anh, một người hưởng thụ như cậu bây giờ mà nói cái gì thì đều thể hiện cậu là người không có tim không có phổi.
“Anh chú ý thân thể mình đi, gần đây tôi không chèn ép anh nữa.” Ôn Trà chỉ có thể bất đắc dĩ quan tâm nói, quyết định hy sinh cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi của mình để đổi lấy sự phát triển bền vững lâu dài.
Từ trong lồng ngực của Tề Tu Trúc phát ra một tiếng cười vui vẻ.
Ôn Trà trợn mắt nhìn anh.
Thời tiết tháng mười hai mang theo gió lạnh thổi qua, sau khi Ôn Trà xuống xe thì lập tức quấn chặt khăn quàng cổ.
Tiếp theo là giờ chào hỏi như thường lệ
“Tý nữa anh về công ty ngủ à?” Ôn Trà hỏi.
Tề Tu Trúc gật đầu.
Ôn Trà “Ồ” một tiếng: “Bận rồi như vậy à? Sẽ không đến nỗi ngay cả sinh nhật của tôi cũng không đến dự đi?”
“Ôn Trà.” Tề Tu Trúc gọi tên của cậu, từ trong túi áo lấy ra một bông hồng, cánh hoa đỏ tươi lộng lẫy ướt long lanh, gai nhọn trên cành xanh thẫm cũng bị nhổ hết vì sợ người nhận sẽ bị thương ở tay.
Ngón tay của anh cùng thứ phong lưu như này kết hợp với nhau lại vô cùng lãng mạn, trong bóng tối nồng hương mùi hoa hồng.
Hai mắt Ôn Trà sáng lên, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn món quà mà anh đã tặng cho tôi nhé!”
Cậu không trông cậy vào việc Tề Tu Trúc có thể tăng được thứ gì, dù sao thì bây giờ trên tay đối phương đang rất thiếu tiền, nhưng không nghĩ tới người này lại lĩnh ngộ, biết tặng hoa hồng.
Cậu vẫn còn nhớ kỹ sinh nhật năm ngoái, Tề Tu Trúc còn giả ngu với cậu, tặng cậu một đống bó hoa khác nhưng lại không chịu tặng hoa hồng, nhưng năm nay lại ngoan ngoãn tặng hoa hồng.
Quả nhiên không có người đàn ông nào mà không động lòng trước Ôn Trà.
Tề Tu Trúc đột nhiên có chút sững sờ, sau khi kinh ngạc xong, một lúc sau trong mắt hiện lên một tia xúc động nhẹ.
Lúc đó rốt cuộc anh mù quáng đến mức nào, mà mới có thể chống lại bản năng của mình mà đi từ chối Ôn Trà được chứ?
Người ta đều nói Ôn Trà có quyền có thế chỉ quan tâm đến tiền bạc, nhưng lại đàng hoàng cất giữ tâm tư của người khác.
Rõ ràng là một hoàng tử bé có thể dỗ dành bởi một bông hoa hồng.
“Không phải đâu, anh chỉ mua nó khi đi ngang qua thôi.” Tề Tu Trúc nói.
Trước đây, lúc anh đang nhàm chán ngồi đợi Ôn Trà trước cổng trường, một cô bé đang thực tập xã giao rụt rè hỏi anh: “Anh ơi, anh hãy mua hoa tặng người anh thích đi ạ.” Trái tim anh khẽ rung động, lập tức nghĩ về Ôn Trà.
Cho dù là “Hoa hồng” hay “Người mình thích” thì rất dễ dàng nghĩ tới Ôn Trà.
Tề Tu Trúc bước tới kéo Ôn Trà ôm vào lòng, mùi hương trà nhè nhẹ trên người đối phương hòa cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, lạnh lẽo bị hơi ấm chiếm cứ, ấm đến mức làm anh nhắm mắt lại, trái tim nhỏ như sụp đổ: “Ôn Trà, anh luôn cảm thấy như thể đây không phải là sinh nhật của em, mà là của anh mới đúng.”
Xong đời rồi, Tề Tu Trúc thật sự nhầm lẫn về thời gian luôn rồi!
Ngay cả ngày sinh nhật của mình cũng không thể nhớ.
“Sinh nhật của anh là vào tháng 3 năm sau đó.” Ôn Trà lo lắng đặt tay lên trán Tề Tu Trúc.
“Anh biết.” Tề Tu Trúc chặn lại đôi môi líu lo của Ôn Trà, yêu thương xoa xoa, vừa bất lực lại lúng túng, một người bình thường thông minh như vậy nhưng khi đến thời điểm mấu chốt sao lại như chiếc xe bị tuột xích như thế.
Nếu đó không phải là sinh nhật của anh, thì tại sao ông trời lại có thể đưa em đến bên tôi như một món vậy chứ?1
Sau khi bận rộng xong, thì bữa tiệc sinh nhật của Ôn Trà đã đến theo đúng lịch trình.1
Lễ phục dành cho học sinh nam không gì khác chính là một bộ vest, trang phục của Ôn Trà được Tiết My đặc biệt thiết kế cẩn thận, cổ tay áo được may bằng chỉ bạc in hình dáng hoa hồng, trên ngực cài một chiếc trâm ngọc do Tiết Bằng Phi tặng, xịt nước hoa mà Tiết Thanh Châu chuẩn bị thay cho cậu, trông vô cùng tinh tế, hết lần này tới lần khác trong túi của Ôn Trà đều căng phồng bởi một con gấu bông nhỏ mà Tiết Tửu đưa cho cậu, trông dễ thương một cách khá kỳ lạ.
Mà Ôn Trà lại là người trời cao đất rộng nhất, vẻ mặt Ôn Trà thản nhiên, cũng không có người nào cười cậu.
“Làm sao vậy? Tiểu Cửu? Có phải anh đã cho em rất nhiều mặt mũi rồi không?” Ôn Trà đang trêu chọc Tiết Tửu, thổi mạnh vào cái mũi nhỏ nó, trò chuyện với nó.
Con mắt của Tiết Tửu sáng ngời, nó rất thích Ôn Trà, hầu hết mọi người đều sẽ không để ý đến thứ đồ chơi của đứa trẻ ngây thơ như vậy ở trong lòng, nhưng cả một buổi tối Ôn Trà cũng không lấy con gấu bông lông xù ra khỏi túi.
“Em trai, sao cậu không khoe những thứ mà anh đã cho cậu?” Trịnh Minh Trung rướn người lên, nói.
Sắc mặt của Ôn Trà thay đổi, cậu nói: “Tiểu Cửu, cắn anh ta!”
Tiết Tửu không nói hai lời lập tức cắn vào cánh tay của Trịnh Minh Trung cách qua áo sơ mi của anh ta, Trịnh Minh Trung hét lên một tiếng vì đau, nhưng lại không dám hất đứa nhỏ ra, sợ động tác quá lớn khiến đứa nhỏ bị thương.
“Được rồi, Tiểu Cửu.” Ôn Trà nói: “Răng có bị đau không? Da của người anh trai này rất dày béo thịt, nhỡ chiếc răng vừa mới thay của bị rơi xuống thì phải làm sao bây giờ?”1
Tiết Tửu miễn cưỡng nhả miệng ra, nhìn qua dường như còn muốn cắn nữa.
Trịnh Minh Trung che tay: “Em trai, anh làm gì đắc tội với cậu ư?”
Ôn Trà giễu cợt: “Anh không biết xấu hổ mà còn nói nữa?”
Từ khi Trịnh Minh Trung mất đi chiếc “Vua xe hơi” thì sau đó luôn uất ức u sầu, thậm chí ngay cả việc tiêu tiền cũng không có hứng. Nhưng sắp đến ngày sinh nhật của Ôn Trà, nghĩ đến Ôn Trà cái gì cũng có rồi, mà anh ta còn phải tặng quà cho kẻ xấu đã cướp đi xe mình nữa, anh ta buồn từ đấy đến giờ, vậy nên anh ta muốn ăn gan báo, anh ta đã tặng cho Ôn Trà một hộp đồ chơi tình dục.
Trên đó có viết một dòng chữ: “Nên mở cùng với Tu Trúc.” Thế là Ôn Trà gọi Tề Tu Trúc đến cùng nhau mở, kết quả là trong hộp đầy tai thỏ và tai mèo, ánh mắt của Tề Tu Trúc dần dần trầm xuống.
Bây giờ trên người của Ôn Trà vẫn còn dấu vết.
Bởi vì ánh mắt của Ôn Trà quá nguy hiểm, Trịnh Minh Trung xấu hổ cười, khi nhìn thấy Tề Tu Trúc đang đi đến gần, anh ta như thể muốn chộp lấy ngọn cỏ cứu mạng: “Tu Trúc, tôi đến đây là vì cậu đấy!”Tề Tu Trúc với tư cách là người có lợi, tất nhiên phải cảm ơn người bạn tốt đã ủng hộ bọn họ hết mình, nhưng Ôn Trà đang nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng tràn đầy tức giận không có chỗ nào để trút giận, ai bảo Trịnh Minh Trung vô tình làm cậu nổi giận.
Sống là được rồi bạn bè gì mặc kệ nó, Tề Tu Trúc hiểu rất rõ đạo lý này.
“Tiểu Cửu, vừa rồi anh trai của em đang tìm em đó, để anh đưa em đến đó.” Tề Tu Trúc nắm lấy tay Tiết Tửu.
Trịnh Minh Trung nhìn người bạn không có lương tâm, thề sẽ không bao giờ vô tính thêm viên gạch vào tình yêu của người bạn nữa, vội cúi đầu khúm núm với Ôn Trà: “Em trai à, anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa.”
“Đừng vậy chứ.” Ôn Trà nhấp một ngụm rượu hoa quả, bờ môi tự nhiên cong lên, giống như một con mèo đang thỏa mãn, ngoắc ngoắc tay gọi Trịnh Minh Trung lại gần: “Có thứ gì hữu dụng dùng được ở trên người kia không?”
Tại sao Tề Tu Trúc lại sung sướng như vậy, anh ta cũng muốn chơi mà.
Trịnh Minh Trung chỉ cảm thấy bị nhét đầy thức ăn cho chó, muốn gâu gấu vài tiếng, sau đó có ý tưởng, cười ha ha nói: “Em trai cứ yên tâm, có ở trên người anh.”
Xem anh ta trả thù Tề Tu Trúc thật tốt khi anh không cứu anh ta này.
Sau khi hai người hài lòng vì đạt được thỏa thuận, lập tức tình cảm nhựa plastic xích lại gần nhau, xưng anh gọi em trò chuyện với nhau.
“Không phải đấy chứ? Tại sao Tề Quân Hạo cũng ở đây?” Trịnh Minh Trung tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng sau khi nghiêm túc dụi mắt xong, sau đó mới nhận ra đó không phải là ảo giác, vẻ mặt lập tức giống như vừa nuốt phải con ruồi.
“À, anh ta đã dùng mấy ngàn vạn viên ngọc để mua vé vào cửa.” Ôn Trà nhún vai.
Tiền bạc của kẻ khốn nạn không phải là không có giá trị, vậy nên Ôn Trà quay đầu mang những viên đá quý đi bán đấu giá để quyên góp các dự án từ thiện, đồng thời thưởng cho bên kia một lá thư mời.
Trịnh Minh Trung thở dài, đúng là gian thương.
“Mà cũng không quan trọng, anh ta không thể lại gần tôi được.” Ôn Trà ra hiệu cho Trịnh Minh Trung nhìn một cái.
Trịnh Minh Trung vừa nhìn lên, đã vui mừng, vệ sĩ mà Ôn Trà mời đến đều là mấy người đàn ông vạm vỡ, đâng đuôi theo vây quanh chặn Tề Quân Hạo, chặn tầm mắt của anh ta có thể nhìn thấy Ôn Trà.1
Trịnh Minh Trung thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, đừng nhìn tên khốn đó nữa, lát nữa anh gọi người qua đây chúng ta chơi đánh bài.”
Quay đầu sang chỗ khác kêu vài tiếng, khẩn cấp triệu hồi, ngay sau đó các anh trai chị gái tinh xảo lập tức thành một nhóm vây quanh Ôn Trà.
Tề Quân Hạo chỉ cảm thấy ngày hôm nay rất không suôn sẻ với mình, anh ta luôn cảm thấy có người không có mắt đang vây quanh anh ta, cao cao tại thượng, xung quanh anh ta toàn đàn ông, bây giờ còn bị nhân viên phục vụ làm đổ một ly rượu khiến bẩn quần áo, anh ta kìm lại ý nghĩa chửi thề, cầm khăn sạch bước khỏi đám đông để xử lý, nhưng lại gặp người mà anh ta không muốn nhìn thấy.
“Em tới chỗ này làm gì?’ Tề Quân Hạo nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến góc này, nắm lấy cổ tay của Ôn Nhạc Thủy, vội vàng dẫn cậu ta ra lối đi bên ngoài.
Nếu anh ta lại bị bắt gặp ở cùng với Ôn Nhạc Thủy, công việc kinh doanh của anh ta trong khoảng thời gian này có thể trở nên vô ích.
Hôm nay Ôn Nhạc Thủy tẩy sạch lớp trang điểm mắt khói, trang điểm được thiết kế cẩn thận để che đi những dấu vết mệt mỏi trên khuôn mặt, giống như trở lại hình tượng thiếu gia nhà họ Ôn khi còn ở trong ánh đèn sân khấu.
“Em chỉ muốn xem một chút.” Sau khi Ôn Nhạc Thủy bị Tề Quân Hạo phát hiện, lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó cậu ta che giấu rất tốt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa được chạm khắc, trong thanh âm còn phát ra vài tiếng cười.
Năm ngoái, hay mọi năm về trước, nhân vật chính trong đó rõ ràng là cậu ta, nhưng bây giờ còn không có tư cách để tiến vào.
Tề Quân Hạo dần dần buông tay, thở dài một hơi: “Tiểu Thủy, ngoan, sinh nhật vui vẻ.”
Dù sao thì cũng đã từng có mối quan hệ tình cảm, bây giờ Ôn Nhạc Thủy biết điều ở trên giường, anh ta ăn tủy cũng biết mùi vị rồi, nên cũng nguyện ý cho Ôn Nhạc Thủy một chút dịu dàng.
“Em đã thấy tiền trong tài khoản chưa? Hãy tự mua cho mình một món quà, đêm nay anh sẽ qua với em.”
Ánh đèn mờ ảo, không nhìn thấy được vẻ giễu cợt thoáng qua trong mắt của Ôn Nhạc Thủy: Anh ta dùng tiền để đuổi cậu như đuổi một con chó, nhưng lại đi lấy lòng Ôn Trà như một con chó.
“Được rồi.” Thanh âm của cậu ta yếu ớt, quan tâm nói: “Quần áo của anh bẩn rồi, mau đi thay đi.”
“Ừm, về nhà chờ anh nhé.” Sau khi Tề Quân Hạo xác nhận Ôn Nhạc Thủy không gặp chuyện gì, anh ta bước nhanh về phòng thay đồ.
Anh ta vừa đi, Ôn Nhạc Thủy lập tức cởi bỏ ngụy trang, dựa vào tường lười biếng như không có xương cốt, theo thói quen làm động tác hút thuốc.
Cậu ta đang đợi người.
“Tiểu Thủy.” Một giọng nói gọi lại.
Lâm Mộc đã từng là một người liếm chó nổi tiếng của Ôn Nhạc Thủy, đang đứng trước mặt cậu ta.
“A Mộc.” Giọng của Ôn Nhạc Thủy trở nên nức nở: “Đã lâu không gặp.”
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Lâm Mộc hỏi.
Tâm trạng của cậu ta rất phức tạp, bị người đàn ông sỉ nhục đã trở thành một bóng đen không thể nào xóa nhòa trong cuộc đời của cậu ta, mà tất cả những điều này đều là bởi vì xen vào chuyện của Ôn nhạc Thủy. Nhà bọn họ cũng im hơi lặng tiếng bởi vì sự đả kích của nhà họ Ôn và nhà họ Tiết.
“Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng chính cậu là người tôi cảm thấy có lỗi nhất.” Ôn Nhạc Thủy nức nở khóc.
Lâm Mộc vẫn lạnh lùng thờ ơ, như đang ngây người.
Ôn Nhạc Thủy ngừng khóc: “Tôi muốn bù đắp lỗi lầm của mình, A Mộc, có phải cậu đang cạnh tranh với Tề Quân Hạo không?”
Câu ta đã lêu lổng với Tề Quân Hạo rất lâu rồi, vẫn có khả năng rình mò tin tức.
Tề Quân Hạo bắt buộc phải thắng cuộc đấu giá đó, nhưng nhà họ Lâm cũng trong đội tham gia canh tranh này, cũng vì nó rất quan trọng với nhà họ Lâm.
Tề Quân Hạo coi cậu ta như một món đồ chơi, vậy nên cậu ta muốn để Tề Quân Hạo nếm thử sự phản bội của đồ chơi.
Ánh mắt Lâm Mộc chuyển động.
Ôn Nhạc Thủy ra vẻ dụ dỗ: “Có cần tôi giúp không hay không?”
Lâm Mộc bị làm đến hơi rượu đỏ bừng trên mặt đều đã tan đi không ít, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Ôn Nhạc Thuỷ.
Ôn Nhạc Thuỷ dường như thay đổi rồi, nhưng lại giống như không hề thay đổi, rõ ràng vẫn là dáng vẻ như ban đầu, nhưng ánh sáng loé lên trong mắt lại pha lẫn tạp chất, hơi thở từ trong mũi tràn đầy sự tàn nhẫn, những lời thốt ra từ trong miệng đều là sự tính toán.
“A Mộc, cậu nói đi.” Ôn Nhạc Thuỷ bị ánh nhìn chằm chằm của cậu ta khiến cho hơi hoảng, không nhịn được mà thúc giục.
Lâm Mộc cụp mắt xuống như mong muốn của cậu ta: “Tôi không thể mạo hiểm nữa…”
Mấy lần Lâm Mộc lăn lộn với Ôn Nhạc Thuỷ, vì cậu ta mà xông pha chiến đấu, nhưng cũng không có được kết quả gì tốt.
Đồ vô dụng! Đồ nhát gan!
Trong lòng Ôn Nhạc Thuỷ thầm mắng mấy tiếng, lập tức nói ra những lời mà mình đã nghĩ từ trước: “Cậu yên tâm, trong chuyện này cậu không biết gì cả, chỉ có cậu biết và tôi biết, không có người thứ ba biết, cậu chỉ là ở bên cạnh tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn mà thôi.”
Ôn Nhạc Thuỷ vẫn có chút kỹ năng diễn xuất, giỏi nhất là giả vờ ngây thơ vô tội.
Lâm Mộc cảm khái Ôn Nhạc Thuỷ lòng dạ rắn rết, lúc đầu yêu Tề Quân Hạo đến chết đi sống lại, dây dưa với nhau, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt, không từ thủ đoạn mà muốn huỷ hoại anh ta.
Nghe nói công ty của Tề Quân Hạo vừa khởi đầu, chỉ cần lấy được số tiền này là anh ta có thể đứng vững ở thành phố C.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Lâm Mộc, trên bản chất thì bọn họ là đối thủ cạnh tranh, trước đây còn là tình địch, cậu ta rất muốn nhìn thấy Tề Quân Hạo bị thua một vố thật đau. Đặc biệt là vố này còn là do Ôn Nhạc Thuỷ làm ra.
“Nếu cậu không bằng lòng thì tôi sẽ đi tìm người khác vậy.” Một câu của Ôn Nhạc Thủy đã chấm dứt sự do dự của Lâm Mộc: “A Mộc, tôi thật lòng muốn bù đắp cho cậu nên mới đến tìm cậu.”
Lâm Mộc cắn răng: “Được.”
Trên hành lang, gió vù vù thổi qua, hai người đã đạt được thỏa thuận bỗng chốc yên lặng đi, Lâm Mộc dùng sức dậm dậm chân, chà xát da gà trên cánh tay, đi vào trong: “Lạnh quá, tôi về trước đây.”
Bên trong sảnh chính ấm áp như mùa xuân, một đám người trẻ tuổi tự vây thành một vòng tròn đang đánh bài, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô hoặc tiếng sụt sịt, vô cùng náo nhiệt.
Mấy người lớn như Tiết My và Tiết Bằng Phi thấy vậy thì nhìn một cái, rồi cười cười rời đi, không làm phiền bọn họ nữa.
Điều hoà không khí tăng nhiệt độ lên, Ôn Trà rạng rỡ như hoa.
Một anh trai chậc chậc khen ngợi: “Không hổ là thọ tinh, vận may hôm nay đúng là đỉnh cao.”
Từ lúc rồi xuống đến giờ, Ôn Trà chưa thua ván nào.
“Đây có phải gọi là vận làm giàu thiên vị không.” Ôn Trà vừa ra bài vừa nói: “Sao lúc tôi đầu tư lại không thấy thuận lợi như vậy?”
“Như vậy chứng tỏ đầu tư thiên vị cậu đó, cậu chủ Tiểu Trà cứ an phận hưởng thụ tiền mà người khác dâng lên là được rồi, không cần tự mình đi suy nghĩ.” Chàng trai nói mấy lời khách sáo.
“Tu Trúc, cậu đừng có dạy vợ cậu!” Trịnh Minh Trung không thể nổi giận, chen ngang một câu.
Ôn Trà không thích thái độ không chịu thua của anh ta, lập tức đáp lại: “Cút, anh ấy không có dạy tôi.”
Cậu quên mất phủ nhận cách gọi “vợ cậu”, Tề Tu Trúc đứng phía sau không có chỗ ngồi mím môi, khá vui vẻ.
Lại một ván kết thúc, Trịnh Minh Trung nhìn thấy thẻ đánh bạc trước mắt lại bị Ôn Trà lấy đi, hít sâu một hơi không chịu buông, chuẩn bị chiến đấu lần nữa.
Ban nhạc giao hưởng đang ở bên kia chơi những giai điệu du dương và nhẹ nhàng, tiếng đàn vĩ cầm nghe thật êm ái và trầm bổng.
“Chơi cái gì đấy? Như tiếng cưa gỗ vậy.” Trịnh Minh Trung thua tiền nên tâm trạng không tốt, không kiên nhẫn giận chó đánh mèo lên tai.
“Tôi nói này anh trai, anh thua thì thua, đừng có bôi nhọ nghệ thuật.” Một cô tiểu thư ôm mặt quay đi thổi phồng về người đứng đầu ở trên kia: “Âm nhạc thật đẹp, ý tôi là anh ấy thật sự rất hay.”
Trịnh Minh Trung chế giễu: “Từ Nhị, làm như cô hiểu nghệ thuật lắm vậy, cũng không biết người phụ nữ say rượu rồi gào thét “Chết rồi cũng muốn yêu” ở chính giữa quán bar mấy hôm trước là ai vậy?”
“Bà đây là vì thất tình, nhất thời khốn đốn vì tình.” Cô Từ trợn mắt: “Tiểu Trà, sao cậu đoán được là Edward, gần đây anh ấy rất khoe mẽ.”
“Là tự anh ta muốn đến.” Ôn Trà tỏ vẻ vô tội.
Nếu nói Tề Quân Hạo bỏ tiền ra để mua thư mời, vậy thì Edward chính là dựa vào tài nghệ để đổi lấy, ai cũng đều dựa vào bản lĩnh của mình, Ôn Trà xử sự một cách công bằng.