Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật - Chương 83
Ôn Trà hừ một tiếng: “Sao anh đoán được?”
Tề Tu Trúc thấp giọng cười hai tiếng.
Mấy người bị thồn thức ăn cho chó ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Ồ, xem ra Trà Bảo cũng không muốn chịu trách nhiệm với Tề Tu Trúc rồi, cũng không muốn để anh ta ngồi lên xe.”
Ôn Trà trừng bọn họ vài cái chẳng có chút sức uy hiếp: “Được rồi đó, bớt nói vài câu đi, giúp tôi chụp đẹp một chút.”
“Được thôi! Tuân lệnh!” Mấy người có hi hi ha ha đồng ý.
Ôn Trà liếc Tề Tu Trúc một cái rồi đi về phía xuất phát.
Trong lòng hai người họ ngầm hiểu nhau.
Không để Tề Tu Trúc lên xe là vì Ôn Trà cảm thấy nguy hiểm. Ôn Tiểu Trà tiêu chuẩn kép có thể tự mình chơi trò vận động cực hạn, nhưng lại ngang ngược không cho phép người khác vì vậy mà bị thương.
Mà biết nguy hiểm nhưng lại không ngăn cản Ôn Trà, là vì Tề Tu Trúc biết đây là sự tự do của cậu.
Ôn Trà lái xe số bốn, lái chiếc vua của xe lấy được từ trong tay Trịnh Minh Trung.
Trịnh Minh Trung đi đến bên cạnh Tề Tu Trúc, nhảy nhót gào to: “Xông lên em trai! Chỉ được đứng thứ nhất! Không được đứng thứ hai!”
Trong cả quá trình, Trịnh Minh Trung chính là một cái loa hình người: “Đến góc cua rồi, mọi người chú ý nhìn! Em trai tôi sắp thể hiện rồi này!”
Sở trường của Ôn Trà chính là di chuyển ở góc cua.
Bánh xe phát ra tiếng kêu gào thét, cùng lúc đó đã thể hiện những đường vòng cung cực đẹp do thân xe văng ra dưới tác dụng của lực ly tâm, cùng với cảm giác vui sướng sau khi liều mạng tăng tốc rồi trở lại tốc độ bình thường.
Quả nhiên, xe số bốn vừa lắc lư vừa lấy lại cân bằng vài giây, trong phút chốc đã cách mấy chiếc xe đằng sau một khoảng lớn.
Chẳng có gì hồi hộp, hạng nhất.
Trịnh Minh Trung hoan hô một tiếng, chê Tề Tu Trúc quá bình tĩnh, chạy qua khoác vai bá cổ và quay vòng vòng với các fansites.
Tề Tu Trúc yên tĩnh đứng chờ ở nơi mà Ôn Trà muốn đi ra thì nhất định phải đi ngang qua.
Tóc của Ôn Trà đầy mồ hôi, trên mặt vẫn còn mồ hôi chưa lau sạch, đôi mắt đẹp như vừa được rửa qua nước, kéo lấy tay Tề Tu Trúc: “Mau đi thôi, nếu không một lát nữa bọn họ lại kéo em đến quán bar quẩy, em còn phải dưỡng sức đó.”
Không giống như cuộc sống xem quán bar là nhà như trước đó, dần dần, đi đâu đó chơi một lúc chỉ là gia vị trong cuộc sống của Ôn Trà, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của cậu. Hơn nữa gần đây cậu ngủ sớm dậy sớm trong ánh nắng mặt trời, quả thật là một thanh niên tốt thế hệ mới, tạm thời không có hứng thú với mấy thứ cồn rượu.
Tề Tu Trúc nắm ngược lại tay Ôn Trà, lấy tay lau đi mồ hôi ướt đẫm ở tóc mai của cậu: “Đi chậm thôi, ổn định hơi thở đã, anh giúp em chặn lại, bọn họ sẽ không phát hiện ra em đâu.”
“Không được, em phải lái xe ra đây.” Ôn Trà nhớ ra xe vẫn còn đang ở trong, tạm thời bỏ tay anh ra: “Anh đứng bên đường đợi em.”
Ánh đèn đường kéo dài bóng của anh, Tề Tu Trúc nghe thấy thì đứng ở bên đường, nơi mà Ôn Trà tiện tay chỉ, đưa mắt nhìn cậu cúi đầu lẫn vào trong bóng người, anh cảm thấy thật đáng yêu, vì vậy bật cười.
Tề Tu Trúc là một người rất giỏi chờ đợi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, nhưng sau khi ở bên Ôn Trà, anh lại kinh ngạc cảm thấy thời gian sao mà trôi qua nhanh quá.
Trước giờ anh chưa từng thấy mâu thuẫn như vậy, hơn nữa lại vì vậy mà cảm thấy ngọt như đường.
Ánh đèn xe màu trắng chói mắt chiếu lên cả người anh, anh vô thức che mắt lại, không cách nào phán đoán đó có phải là Ôn Trà hay không, nhưng rất nhanh, anh đã ý thức được đó không thể nào là Ôn Trà, bởi vì cậu sẽ không lấy việc nguy hiểm thế này ra đùa giỡn.
Có người đứng ở phía trước, chiếc xe vẫn không giảm tốc độ, vốn dĩ không hề có ý định dừng lại.
Khoảng cách ngắn ngủi vốn dĩ không kịp để tránh né, trong khoảng cách ngày càng gần đó, chỉ có thể nhìn thấy Tề Quân Hạo đang ngồi ở ghế lái đang nhìn chằm chằm anh với sắc mặt điên rồ, giống như muốn khiến anh chia năm xẻ bảy vậy.
Hôm đó sau khi Ôn Nhạc Thuỷ vừa khóc vừa cười kể cho anh ta nghe về giấc mơ đó, Tề Quân Hạo vẫn nửa tin nửa ngờ. Sau khi tách ra với Ôn Nhạc Thuỷ, tinh thần của anh ta vẫn kích động như cũ, nhưng lại bất tri bất giác ngủ mất.
Anh ta cũng mơ thấy một giấc mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ giống y như những gì Ôn Nhạc Thuỷ miêu tả, Ôn Nhạc Thuỷ là cậu chủ giả mạo, là cục cưng của nhà họ Ôn, có được tất cả sự quan tâm của Ôn Hưng Thịnh. Còn Ôn Trà là cậu chủ thật nhưng lại không được chấp nhận, luôn bị bắt nạt, vì vậy mà cậu vô cùng si mê người đã từng giúp cậu là anh ta. Tề Quân Hạo đóng kịch với Ôn Trà, lừa gạt sự tin tưởng của Ôn Trà, lợi dụng Ôn Trà sau đó gạt bỏ cậu như một chiếc giày rách. Anh ta và Ôn Nhạc Thuỷ trở thành cặp đôi thần tiên được người người ngưỡng mộ, anh ta còn nắm bắt được cơ hội mua vào bạc trắng, một bước lên trời ở thành phố C, trở thành hắc mã trong mắt mọi người, vô cùng vẻ vang.
Tề Quân Hạo còn liên kết với nhà ông cả và nhà ông hai của nhà họ Tề cùng nhau ra tay với nhà họ Tề, kéo Tề Tu Trúc từ nhỏ đã luôn ngẩng cao đầu ngã ngựa, anh ta động tay vào chiếc xe mà Tề Tu Trúc ngồi, khiến Tề Tu Trúc xảy ra tai nạn, trở thành người tàn phế.
Tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
Hôm Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ kết hôn, khi nghe thấy tin tức Ôn Trà chết trong căn nhà thuê, anh ta nghĩ, chết thì cũng đã chết rồi, có gì đáng để thương tiếc đâu.
Nhưng sau khi Ôn Trà chết, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Đầu tiên và Ôn Vinh và Tề Tu Trúc bắt tay với nhau, đánh úp vào phần lớn những mối làm ăn ở thành phố C của nhà ông cả, nhà ông hai và Tề Quân Hạo. Ai cũng không đoán được rốt cuộc hai người đàn ông không cần mạng sống đó đã ở trong góc độ khó khăn thế nào, xảo quyệt thế nào để gặt hái được tiền bạc, Tề Quân Hạo bị đè ép đến không có cơ hội để hít thở.
Mà cuối cùng, do một cú tấn công trí mạng, sức mạnh trong nước của Tề Quân Hạo, phần lớn tài sản của anh ta bởi vì bạc trắng rớt giá thê thảm mà hoá thành bọt biển trong phút chốc.
Tề Quân Hạo lại quay trở về cục diện không có gì cả như lúc ban đầu, anh ta bước đến đường cùng cầu xin Tề Tu Trúc buông tha cho mình một con đường sống.
Tề Tu Trúc ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen lạnh nhạt, còn lạnh hơn hiện tại gấp nhiều lần, sờ nắn chuỗi tràng hạt trên tay, đến cuối cùng cũng không hề nhìn anh ta cái nào.
“Đi chết đi.” Cách lớp cửa sổ thuỷ tinh, Tề Quân Hạo nói với Tề Tu Trúc bằng khẩu hình miệng.
Giết Tề Tu Trúc đi, bởi vì anh mới là biến số đó! Cả đời này, và kiếp trước nữa, anh sẽ luôn phải sống dưới ánh hào quang của anh ta.
Tề Quân Hạo cười vặn vẹo tăng tốc muốn nghiền nát Tề Tu Trúc, giống như kiếp trước vậy, Tề Tu Trúc sẽ biến thành người tàn phế, còn lần này, có cơ hội được biết trước, anh ta sẽ không để Tề Tu Trúc có bất kỳ cơ hội nào để trở mình.
Ầm.
Tề Quân Hạo cảm thấy thân xe bị cái gì đó đâm mạnh một cái, bánh lái trong tay anh ta buông lỏng ra, theo quán tính đầu anh ta đập vào kính chắn gió, đầu rơi máu chảy. Chiếc xe cũng mất đi phương hướng, đâm vào gốc cây gần đó nhất.
Một chiếc xe khác chặn trước mặt Tề Quân Hạo, kéo cửa sổ xuống, gương mặt xinh đẹp chói mắt đến khiến người ta không thể rời mắt của Ôn Trà tràn đầy lửa giận:
“Anh mẹ nó dám đụng chồng tôi?”1
Đối với Ôn Trà, đụng xe cũng như xe điện đụng, lửa giận trong lòng khiến cậu còn muốn đụng Tề Quân Hạo thêm vài cái, nhưng cậu cố gắng nhịn lại, dừng xe ở một chỗ khéo léo kẹp chặt chiếc xe của Tề Quân Hạo, cậu nhảy xuống khỏi xe hỏi Tề Tu Trúc: “Anh không sao chứ?”
Ôn Trà vừa lái xe ra khỏi câu lạc bộ thì nhìn thấy Tề Quân Hạo giống như phát điên mà lái xe lao về phía Tề Tu Trúc, đầu cậu dường như trì trệ, vô thức đạp vào chân ga.
Giống như trong rất nhiều cuộc thi đấu, cậu tính toán góc độ tinh tế nhất, kẹt ở ranh giới sinh tử, hoá giải nguy cơ do đối thủ tạo ra. Nhưng đợi đến khi cậu đạp phanh xe, nhịp tim đập mãnh liệt nhất từ trước đến giờ khiến cậu không cách nào trải nghiệm được cảm giác kích thích khi nắm chắc thắng trong tay trong cuộc thi, ngược lại bàn tay đang nắm lấy bánh lái của cậu đang run rẩy, sau đó run cầm cập đứng ở trước mặt Tề Tu Trúc.
Cánh tay của Tề Tu Trúc bị chiếc xe sượt ngang qua trong lúc nguy hiểm, máu thịt trộn lẫn với nhau, vết máu đỏ tươi thuận theo đầu ngón tay chảy xuống. Anh vừa định nâng tay lên, lại sợ dọa đến Ôn Trà, nên đến giữa chừng thì bỏ xuống, đổi tay khác sờ mặt cậu, nở nụ cười ngắn ngủi để khiến Ôn Trà yên tâm: “Không sao.”
“Anh còn cười?” Ôn Trà vừa mở miệng đã hơi nghẹn ngào, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nhìn chằm chằm Tề Tu Trúc, đột nhiên muốn nổi nóng với anh mà không có lý do, nói một cách lộn xộn: “Anh có biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng hay không?”
Tề Tu Trúc vốn chỉ muốn dỗ cho Ôn Trà thả lỏng, không ngờ cậu lại đột nhiên khóc, anh luống cuống tay chân định an ủi cậu.
“Nếu anh mà gãy chân rồi, em sẽ không cần anh nữa!” Ôn Trà gạt tay Tề Tu Trúc ra, dùng sức hít mũi một cái, hất cằm với những người nghe thấy tiếng động thì vội vã chạy ra, động tác trước đó thì vô cùng oai phong, nhưng bây giờ thì lại giống như một con thú nhỏ không có sức uy hiếp: “Còn ngây ra đó làm gì? Báo cảnh sát đi!”
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đến cùng lúc, Trịnh Minh Trung và cảnh sát trao đổi với nhau, vội vàng đưa Tề Tu Trúc và Ôn Trà đến bệnh viện trước.
“Cậu ta điên rồi!” Cả người Trịnh Minh Trung cũng đang hơi run, trong xã hội pháp trị đột nhiên xuất hiện một tên điên muốn giết người, mục tiêu còn là bạn thân của anh ta, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.
Vừa đến bệnh viện, Ôn Vinh và Tiết My nghe tin vội đến cũng đã có mặt, vội vàng chạy đến, lập tức quan sát hai người từ trên xuống dưới.
“Đi kiểm tra xem coi não có bị chấn động hay gì không…” Mi tâm của Ôn Vinh đã sắp nhíu đến có thể kẹp được đồ vật, sau khi mấy lần xác định Ôn Trà không bị thương bên ngoài gì thì bắt đầu tự suy diễn đến nội thương.
“Nằm viện vài ngày để quan sát thêm đi.” Tiết My thì càng quá đáng hơn: “Đây là tai nạn xe đó?”
Nhưng người xảy ra tai nạn xe là Tề Quân Hạo mà? Còn Ôn Trà là người đụng người ta cơ mà!
Ôn Trà vừa định nói mình không sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của hai người, cậu lặng lẽ nuốt tất cả lời nói xuống, làm kiểm tra ít nhất có thể khiến bọn họ yên tâm hơn một chút.
Tề Tu Trúc còn chưa kịp nói vài câu với Ôn Trà đã bị gấp gáp đẩy vào trong.
Trong sự nhốn nháo hoảng loạn, Ôn Trà cảm thấy đầu mình rất rối, tim rất mệt, mơ mơ màng màng bị kéo lên giường bệnh đặt trước rồi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Sau khi ngủ dậy, mặt trăng đã treo cao trên trời, người trong nhà chu đáo sắp xếp cho cậu và Tề Tu Trúc nằm chung trong một phòng bệnh, Tề Tu Trúc nằm ở một cái giường khác, cánh tay bị thương kia đã được băng bó, phần tóc trước trán rũ xuống, hình dạng của đôi mắt cũng rất dễ nhìn, một cánh tay khác thì đang đặt trên một cuốn sách tuỳ ý lật, chăn trắng đắp đối đầu gối anh, vừa thuần khiết vừa mềm mại.
Dường như anh chú ý ngay đến ánh mắt của Ôn Trà, Tề Tu Trúc bỏ sách xuống, xin lỗi cậu: “Xin lỗi, em đừng tức giận.”
Ôn Trà im lặng không lên tiếng, lặng lẽ xoay người.
Tề Tu Trúc vốn dĩ không hề biết cậu đang tức giận cái gì, chỉ xin lỗi đại.
Cậu chỉ là đột nhiên nhớ đến kết cục của Tề Tu Trúc trong nguyên tác, một người sáng sủa như vậy thế mà lại phải chịu đả kích ngồi xe lăn, phải nhẫn nhịn người khác chỉ trỏ sau lưng anh, cố gắng hết sức hoà giải gia tộc, kết quả lại là người trong gia tộc cho anh một cú trí mạng.
Tề Tu Trúc giở chăn ra muốn qua đây, Ôn Trà lại ngồi dậy trước một bước, nhảy tót lên giường của Tề Tu Trúc rồi nằm xuống, rồi lại tiếp tục để lại cho anh cái ót quật cường.
Mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm dành cho nam trên người Tề Tu Trúc giống như đang nhốt cậu trong ổ chăn, sau lưng cậu dán lên một nguồn nóng ấm áp có lực, Tề Tu Trúc nhẹ nhàng hôn lên vành tai Ôn Trà: “Vợ à.”
“Ai là vợ anh?” Ôn Trà xoay người hỏi, cậu mới không muốn thừa nhận là bản thân mình.
Trên mặt Tề Tu Trúc tỏ vẻ hơi ấm ức: “Nhưng trước đó em mới gọi anh là chồng mà.”
Ôn Trà nghĩ kỹ lại, trước đó lúc chửi mắng Tề Quân Hạo đúng là đã gọi ra cách gọi trong lòng mình, không ngờ lúc đó hỗn loạn như vậy mà Tề Tu Trúc lại nghe thấy. Ôn Trà không muốn thừa nhận, bình thường nhiều nhất cậu chỉ lén gọi trong lòng hai tiếng, nếu như sau khi xác nhận rồi, sợ là Tề Tu Trúc sẽ ép cậu gọi mỗi ngày, cậu không muốn vậy đâu.
“Anh nghe nhầm rồi.” Ôn Trà mở to mắt nói dối.
Trong tròng mắt đen láy của Tề Tu Trúc tràn đầy ý cười nhìn Ôn Trà, khẽ thở dài một hơi, cúi người hoàn toàn nhốt Ôn Trà trong vòng ôm của mình, mổ từng cái lên cánh môi của cậu, sau đó từ từ đi sâu vào, không thoả mãn với sự đụng chạm đơn giản trên môi thế này, gọi “vợ” một cách mơ hồ.
Ôn Trà bị hơi nóng bên tai và từng tiếng gọi trầm thấp bao quanh, cảm thấy mình sắp tan chảy trong hơi nóng rồi, cậu cố gắng giữ vững lý trí: “Tề Tu Trúc, anh vẫn đang bị thương đó.”
“Tay bị thương rồi.” Tề Tu Trúc thấp giọng hít thở: “Không cách nào tự mình động tay, vợ giúp anh đi.”
Thì ra người này vẫn nhớ tin nhắn tự mình động tay sẽ đủ ăn đủ mặc mà Ôn Trà gửi cho anh à. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người vui vẻ lấy việc bị thương làm lá chắn và cái cớ như vậy.
Ôn Trà vừa định mở miệng trách móc, thì lại bị Tề Tu Trúc nhân cơ hội luồn vào, đầu lưỡi thăm dò sâu vào trong.
Một tràn tiếng giày cao gót gấp gáp đến gần: “Trà Bảo, bác mang bữa khuya đến cho hai đứa này.”
Bà Tề nhìn thấy cửa không khóa thì trực tiếp đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy hai người trên giường thì kêu lên một tiếng, lập tức biết điều lùi ra: “Ôi, bác đột nhiên đói quá, bác ăn phần ăn khuya này trước vậy.”
Bầu không khí nhẹ nhàng bị cắt ngang, Ôn Trà nhân cơ hội chui ra khỏi vòng ôm của Tề Tu Trúc, trừng anh một cái, nhưng ánh mắt lại ướt át, khiến Tề Tu Trúc nhìn đến không hề có chút cảm giác tự kiểm điểm, kéo cậu qua, kề trán lên trán cậu.
Tim của hai người đều đập vô cùng nhanh, nhưng tư thế bây giờ lại có thêm chút mùi vị quyến luyến.
Ôn Trà đột nhiên thấp giọng cười thành tiếng, dựa cằm lên vai Tề Tu Trúc, dán chặt vào trong lòng anh.
“Sao vậy?” Tề Tu Trúc sờ tóc cậu, đưa tay lau đi vết nước mắt ở khóe mắt cậu.
Ôn Trà lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy rất vui.”
Trước lúc này, thỉnh thoảng cậu lại nghĩ rốt cuộc vận mệnh của Tề Tu Trúc liệu có lặp lại như trong nguyên tác hay không, cậu còn vì vậy mà lo lắng, mỗi ngày đều nhấn mạnh “Lái xe không đàng hoàng, người thân đổ hai hàng lệ” với Tề Tu Trúc.
Vì yêu mà sợ hãi, Ôn Trà thừa nhận mình là như vậy.
Nhưng cậu không hề ngờ được sự nguy hiểm lớn nhất lại đến từ Tề Quân Hạo không biết uống nhầm thuốc chỗ nào mà đột nhiên phát điên lái xe đâm người.
Vẫn may.
“Vẫn may, em đã cứu anh.” Ôn Trà tranh công với Tề Tu Trúc.
Phát hiện giọng điệu của Ôn Trà không còn suy sụp nữa, Tề Tu Trúc cũng thở phào một hơi: “Nhưng anh không có gì để bồi thường cho em cả, để nợ qua kiếp sau vậy.”
Ôn Trà vạch trần anh: “Anh nghĩ hay quá, còn muốn có kiếp sau, không phải em sẽ rất lỗ sao?”
Giọng của Tề Tu Trúc mang theo ý cười: “Làm ơn người tốt Ôn Trà kiếp sau chỉ làm mối làm ăn lỗ vốn này thôi nhé.”
Ôn Trà muốn trợn mắt với anh, nhưng không biết tại sao nụ cười ở khoé môi lại nhảy ra trước, hừ hừ hai tiếng nói: “Để em suy nghĩ lại đã.”
Hai người cứ như vậy mà chen chúc với nhau trên một cái giường nhỏ cả đêm, sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Tiết My đang cười trêu chọc và Ôn Vinh đang nhìn Tề Tu Trúc như đang nhìn cầm thú, Ôn Trà có dự cảm có lẽ bà Tề đã nói gì đó không nên nói rồi.