Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật - Chương 84
Nhưng việc này lại cứ không cách nào giải thích rõ ràng được, Ôn Trà chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy, ho khan hai tiếng. Tề Tu Trúc lại càng phát huy da mặt dày luyện được mấy năm gần đây, lại còn có thể chào hỏi thăm bọn họ.
Ôn Vinh đem bữa sáng tình yêu mà mẹ Vương làm cho bọn họ, đó là bánh bao hấp và đậu nành, Ôn Vinh nói tiến triển mới nhất với Ôn Trà: “Tề Quân Hạo bị bắt rồi, một lát hai đứa đến đồn cảnh sát ghi lời khai.”
“Được.” Ôn Trà gật đầu, chia cho Ôn Vinh một cái bánh bao sữa: “Anh trai vất vả rồi, luôn phải nhọc lòng vì em.”
Thần kinh căng chặt của Ôn Vinh cuối cùng cũng buông lỏng trong bầu không khí khói bốc nghi ngút của bữa sáng: “Không sao, em là em trai của anh mà.”
Ôn Trà gật đầu thật mạnh, nở nụ cười rạng rỡ với anh ta.
Bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Minh Trung lề mề chậm chạp ở đó thò đầu vào, vẫn là Ôn Vinh không chịu nổi nữa, đứng dậy đẩy anh ta vào: “Có gì mau nói đi.”
Trịnh Minh Trung đi đến bên cạnh Ôn Trà, ngồi xuống ghế: “Em trai à, xin lỗi cậu.”
Trong miệng Ôn Trà nhét một quả xíu mại, không thể nói chuyện, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc của mình.
“Đều tại anh, nếu không phải anh gọi cậu đến đua xe, rồi thông báo cho Tề Tu Trúc biết, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm qua.” Trịnh Minh Trung sắp áy náy đến chết rồi. Tề Quân Hạo biết được hành tung của Ôn Trà và Tề Tu Trúc nói không chừng là do anh ta thông báo khắp nơi rằng Ôn Trà sắp thi đấu nên mới bị lộ. Hai người này đều là bạn tốt của anh ta, lại là do anh ta gọi đến, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời này anh ta sẽ phải sống trong sự áy náy.
“Anh sao vậy?” Ôn Trà rất ngạc nhiên: “Không phải chuyện này nên trách Tề Quân Hạo sao? Sao anh lại ôm trách nhiệm lên người mình.”
Cảm xúc đã ấp ủ xong của Trịnh Minh Trung bỗng chốc ngưng đọng lại.
Đúng vậy, tại sao anh ta phải tự kiểm điểm chứ, rõ ràng là lỗi của tên điên Tề Quân Hạo kia mà!
Trịnh Minh Trung khôi phục lại sự hoạt bát như thường ngày: “Vẫn là em trai nghĩ thông suốt.”
Ôn Trà bận ăn cơm, đầu cũng không ngẩng mà qua loa với anh ta: “Đúng rồi, vẫn phải cảm ơn xe mà anh tặng.”
Chiếc xe gạt được từ tay Trịnh Minh Trung ban đầu không hổ là vua của xe, sau khi trải qua cải trang bảy tám lần, tính an toàn đã nâng cao không biết bao nhiêu lần, mới có thể giúp cho Ôn Trà không bị thương trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc tối hôm qua.
Có được sự khẳng định của Ôn Trà, Trịnh Minh Trung lại càng sung sức: “Sau này cậu cần cải trang xe thì anh sẽ bao tất!”
Anh ta không hề nhớ được rằng lần trước khi bị Ôn Trà lừa gạt, tim anh ta đã rỉ bao nhiêu máu.
Sau bữa sáng ăn trong tinh thần sảng khoái, Ôn Vinh ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Trà, anh đưa em đến cục cảnh sát.”
“Tề Quân Hạo nói, có vài lời cậu ta muốn gặp em mới chịu nói.”
“Không muốn đi thì có thể không đi, anh từ chối thay em.” Ôn Vinh lo lắng cho Ôn Trà, không muốn cậu lại chạm mặt với Tề Quân Hạo thêm nữa.
“Không sao.” Ôn Trà vỗ ngực, phấn chấn nói: ”Phối hợp với cảnh sát chính là nhiệm vụ của một người công dân tốt.”
Khóe miệng Ôn Vinh hơi nhếch lên chút.
”Cuối cùng anh cũng cười rồi.” Ôn Trà kéo tay Ôn Vinh: ”Màn thâm thù đại Ôn Trà hôm qua dọa em sợ muốn chết.”
Ôn Vinh cũng bất lực với kiểu trắng đen đảo lộn của Ôn Trà: ”Chẳng phải vì lo cho em nên mới thế sao?”
Thậm chí hôm qua lúc Tiết My thủ thỉ hỏi có phải tới chùa cầu bồ tát đuổi giúp vận xui đi không, ngược lại lần đầu tiên anh ta lại tỏ ra thừa nhận. Lại còn chủ động đi cùng bà tới chùa để cầu phúc cho Ôn Trà, cầu cho cậu được bình an.
“Cơ mà cũng phải nghĩ theo hướng tốt.” Ôn Trà chân thành thương lượng với Ôn Vinh rằng: ”Theo một phương diện khác, em mạng lớn phúc lớn, thoát chết trong gang tấc, còn cứu Tề Tu Trúc một mạng, đúng chứ?”
Ôn Trà là một người lạc quan vui vẻ, chuyện gì từ miệng cậu nói ra cũng đều là chuyện tốt, nghe xong khiến tÔn Tràng người khác cũng dần vui lên, nhưng Ôn Vinh Ôn Tràm tư giây lát, không đổi quan điểm: ”Đúng là như vậy, nhưng anh vẫn không thể nhịn được.”
Trong mối quan hệ thân thiết này, anh ta không thể quên được người bên cạnh mình đã phải chịu những tổn thương gì.
Ôn Trà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ôn Vinh, rồi chậm rãi nở nụ cười, gò má cọ vào bề mặt phẳng phiu của bộ vest đính hạt cườm mà Ôn Vinh đang mặc: ”Huhuhu anh đúng là người anh trai tốt nhất trần đời.”
Ôn Vinh bắt chước giọng điệu khoe mẽ thường ngày của Ôn Trà, đáp lại: ”Đương nhiên rồi.”
Sau đi đến sở cảnh sát, Ôn Vinh vẫn cứ không yên tâm, anh ta cau có mặt mày nhả ra từng lời nói lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một Ôn Trà vui vẻ hồn nhiên bên cạnh, chị gái nói nhiều trong sở cảnh sát nhịn cười an ủi Ôn Vinh đang sắp bùng nổ: ”Anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì cả.”
Mới hai ngày không gặp, trông Tề Quân Hạo đã sa sút y như mới rau héo nát, cái áo sơ mi trước đó được chỉnh gọn gàng đẹp đẽ giờ nhăn nhúm dúm dó, gương mặt vốn luôn hăng hái tràn đầy sức sống và dã tâm vì không được nghỉ ngơi đủ mà xụ xuống.
Hoàn toàn đối nghịch với nước da trắng phát sáng của Ôn Trà, thêm cặp mắt sáng long lanh của cậu.
Tề Quân Hạo ngước mắt lên, tham lam nhìn chằm chằm vào Ôn Trà: ”Ôn Trà, anh biết bí mật của em rồi.”
“Ừ hửm?” Ôn Trà chẳng hứng thú chút nào với giọng lải nhải của anh ta.
”Em cũng mơ thấy giấc mơ đó à? Cho nên mới muốn trả thù anh đúng không?” Ánh mắt của Tề Quân Hạo vẫn dán chặt lên người Ôn Trà, anh ta chỉ muốn tóm được biểu cảm nào đó của cậu, nhưng đáng tiếc, Ôn Trà vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãnh đạm dửng dưng.
Ôn Trà trong giấc mơ hèn nhát tăm tối, hoàn toàn khác với gương mặt ngẩng cao ngời sáng kia, cùng là gương mặt phù dung lại đem đến cảm giác khác biệt cho anh ta.
Nhưng đã hai kiếp rồi, thứ tình yêu mà anh ta muốn toàn tâm toàn ý có được lại bị cậu vứt bỏ.
Tề Quân Hạo đưa hai tay lên ôm mặt, như thể sắp khóc, giọng anh ta méo đi: ”Nếu lúc đầu anh đối xử tốt với em hơn chút, không lừa gạt tình cảm của em, thì liệu giờ hai ta có khác?”
Ôn Trà sẽ không sà vào vòng tay Tề Tu Trúc, anh ta và cậu sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, có phải rất viên mãn không?
”Những gì anh muốn nói với tôi đây à?” Ôn Trà thở dài: ”Thấy anh sống tệ vậy, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều.”
Ôn Trà nhún vai, dùng giọng điệu như đang nhắc nhở một người bạn: ”Vấn đề trước giờ không nằm ở chỗ tôi, anh luôn luôn thất bại.”
Một câu nói trong nháy mắt đâm thủng ảo tưởng của Tề Quân Hạo, cho dù là trong mơ hay thực tại, kiếp trước hay kiếp sau thì anh ta đã định là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cũng chính vì biết như vậy cho nên anh ta mới phát điên, một lòng muốn giết chết Tề Tu Trúc cho hả giận.
Ôn Trà không muốn lãng phí thời gian với cái tên dễ thất hứa này nữa, cậu đứng dậy, chậm rãi nhả ra một câu: ”Thực lòng mà nói, anh tốt nhất đừng khiến người khác nhọc lòng thêm nữa.”. Sau đó, cậu rời khỏi phòng.
Ôn Vinh tiến lên trước tiên, chốt một câu với cảnh sát phụ trách: ”Không còn chuyện gì nữa thì tôi đưa em trai đi trước, làm phiền anh.”
Ôn Trà cười híp mắt rồi chào: ”Tạm biệt chú cảnh sát.”
Lúc bọn họ bước ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời xanh một màu trong trẻo, không hề để ý thấy trong một góc có một người đàn ông mặc quần áo sang trọng nhưng vô cùng lếch thếch đang tự lẩm bẩm một mình.
“Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?’’
Sao lại xảy ra sai sót chứ? Không phải ông trời đang cho anh ta cơ hội ư? Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Anh ta vốn dĩ nên được cưng chiều yêu thương, Ôn Trà rõ là sẽ chết, Ôn Vinh sẽ vì bị Ôn Hưng Thịnh đâm sau lưng mà không lấy được chút tài sản nào của nhà họ Ôn, Tiết My sẽ li hôn với Ôn Hưng Thịnh, bị ông ta đuổi khỏi nhà, Tề Quân Hạo đáng ra phải lên như diều gặp gió mới đúng.
Tại sao mọi sự lại khác xa?
Anh ta đau khổ ngồi ôm đầu hét lên một tiếng chói tai, dọa đứa nhóc đi đường sợ khóc toáng lên.
Phụ huynh đứa bé vội bế con lên, giận dữ lườm anh ta một cái, đồng thời ra sức dỗ dành con.
Đứa bé nghẹn ngào hỏi: ”Mẹ ơi, chú ấy là ăn xin ạ?”
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.cом
Phụ huynh vỗ nhẹ tấm lưng đứa bé, ghét bỏ mà nói: ”Đừng quan tâm chú ấy, có chân có tay không lao động lại đi ăn xin, đúng là loại mặt dày.”
Cuộc thi ảnh Venus sắp diễn ra, Ôn Trà hưởng niềm vui tại ngôi nhà yêu dấu cạnh bến tàu chưa được bao lâu thì đã bị thầy Lưu thúc giục phải làm việc chăm chỉ, còn nhốt cậu trong văn phòng, trông chừng cậu hoàn thành bài tập, tránh để cậu đang làm bài lại bỏ dở chạy đi chơi.
Thầy Lưu nằm trên ghế xích đu, vừa uống trà, ăn thịt bò khô vừa nghe hát dân ca, trông rất hưởng thụ.
Ôn Trà cảm thấy không cam tâm: ”Thầy ơi, vậy mà được sao? Sao thầy có thể đối xử đắc ý như vậy với người học trò vừa gặp tai nạn xe như em chứ?”
Thầy Lưu ngoáy ngoáy lỗ tai: ”Tai nạn xe? Cái gì mà tai nạn xe cơ? Em lái xe đi cười haha người khác à?” (祸 và 嚯 đều có cách phát âm là huò)
Chơi chữ lại bị thầy chơi ngược lại.
Ôn Trà cạn ngôn: ”Thầy, thầy không yêu em nữa rồi.”
“Đừng có nói cái gì mà yêu hay không yêu, thầy đã đi khoe với người khác, rằng học trò của thầy nhất định sẽ giành giải thưởng lớn rồi đó, em không được làm thầy mất mặt.” Thầy Lưu rất vô nhân tính nói.
Ôn Trà nhụt chí, giả vờ khóc lóc ỉ ôi cả nửa ngày cũng chẳng ai để ý đến, sau đó cậu ngồi cắt ghép video qua loa cho xong chuyện.
Thầy Lưu đoán chừng cậu sắp chịu hết nổi rồi, bèn kêu cậu bỏ công việc đang làm dở, tới ngồi nói chuyện phiếm vài câu với mình.
“Em như vậy là rất lười, phải có người thúc giục, thầy đâu có đạt tới trình độ quá đáng như em.” Thầy Lưu hết nói nặng lại nói ngọt.
Ôn Trà lẩm bẩm: ”Thầy ơi, thầy đã đánh mất em rồi đấy.”
Thầy Lưu tặc lưỡi một cái: ”Những đứa trẻ thời bây giờ, vừa muốn nghiêm khắc với bản thân một chút, lại không thể ép bản thân quá chặt, rất khó để nắm bắt được hai mức độ này, Ôn Trà, em là một người thông minh, hiểu rõ bản thân mình, ngày thường cũng nên quan tâm tới sức khỏe thể chất và tinh thần hơn nữa.”
Ôn Trà không biết tại sao thầy Lưu lại nói vậy, chỉ đành đồng ý: ”Thầy yên tâm, tinh thần của em ổn không thể nào ổn hơn.”
”Vậy thì tốt.” Thầy Lưu nâng kính lên: ”Thầy thấy mấy đứa nhóc nước ngoài, chắc chắn tinh thần có vấn đề.”
”Sao cơ ạ?” Ôn Trà cũng nhiều chuyện sáp lại gần, mượn điện thoại thầy Lưu đọc tin tức mới.
Thầy Lưu chân thành giải thích: ”Là đứa trẻ nước ngoài có khả năng giành chức vô địch trong cuộc thi lớn ở cái gì Tây ấy, sau khi lên sân khấu, cậu ấy đứng đó rất lâu và không thể biểu diễn được, chỉ nâng cây vĩ cầm trên vai lên rồi lại đặt xuống, rồi nói rằng sẽ không trình diễn nữa.”
Màn hình hiện ra, Edward không còn vẻ tự tin hiên ngang như hồi đầu nữa, thay vào đó anh ta hơi ngước cằm lên, đầu cúi gằm xuống, sắp chạm tới ngực, trông bộ dạng vừa đáng thương vừa thổn thức.
Có điều thầy Lưu lập tức nhắc nhở Ôn Trà: ”Em không cần phải thấy tội nghiệp cậu ấy, đó đều là những gì đứa nhóc đó phải gánh chịu.”
Không đợi Ôn Trà kịp hiểu câu nói này, người dùng thầy Lưu đã lập tức chọn một wb khác.
Hóa ra, lý do là vì có một cô gái dũng cảm đứng lên tố từng bị Edward lợi dụng, cô ta lôi hết hành vi của anh ta ra ánh sáng: Ở cùng cô ta, đột nhiên đòi chia tay, chiến tranh lạnh, còn khiến cô ta trở nên sa đọa.
Ngày càng nhiều người đứng lên đấu tranh, mọi người phát hiện ra Edward rằng tiết mục hài phê phán nổi tiếng mà anh ta từng diễn chính là được xây dựng trên nỗi đau của người khác.
Anh ta là một tên ác ma bỉ ổn chuyên đùa ghẹo cuộc đời người khác, cuối cùng cũng phải nhận lại hình phạt xứng đáng.
“Chúng ta làm nghệ thuật, mặc dù nghệ thuật quan trọng nhưng nhất định không thể vượt quá giới Ôn Trà làm người.” Thầy Lưu tổng kết một câu bình luận coi thường hành vi của Edward.
”Vâng.” Ôn Trà lấy điện thoại mình lướt đọc một hồi, quay lại mẩu tin ngắn kia, thu lại suy nghĩ, ngoan ngoãn đáp lại thầy Lưu.
Bị ép trở về chỗ ngồi động não thêm lúc nữa, sau đó ăn cơm cùng thầy Lưu xong, Ôn Trà ngồi ở ghế lái một lúc, chỉnh vị trí điểm đến rồi lái xe đến đó.
Edward đã mua một căn hộ tại thành phố C, cách trung tâm thành phố không xa, lúc cậu tới cửa không khóa, giống như đã chờ cậu từ trước.
Edward ngồi trên sô pha, ăn mặc chỉnh tề như vừa mới tút tát lại, mái tóc suôn mềm, từ trên người tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt miễn cưỡng kích thích tinh thần. Con người anh ta cho dù có thua cũng không cho phép mình lộ ra bất kỳ sự yếu thế nào trước mặt người khác.
Căn nhà không một hạt bụi, sạch sẽ như không có người ở, khúc nhạc đang phát trên đĩa nhạc chính là bài ”Sinh môn” mà Ôn Trà gửi cho Edward. Trên bàn trà trong phòng khách, hai cốc cà phê còn nóng đang bốc hương nghi ngút.
Edward chậm rãi mỉm cười, trông anh ta giống một con robot bất động hồi lâu: ”Tôi đoán cậu sẽ không uống cốc cà phê này nhưng tôi vẫn pha, dù sao, cậu cũng là khách mà.”
”Ừm.” Gương mặt Ôn Trà không có vẻ gì là ngại.
Quả thật không dám uống, nhỡ anh ta bỏ độc vào đó thì sao?
”Bài ”sinh môn” này nghe rất hay.” Edward giơ ngón tay lên không trung, phác họa theo nhịp điệu bài hát, tự nhiên nói tiếp.
Trong tiếng nhạc du dương cùng với khí nóng dần nguội lạnh, Edward mở miệng: ”Tiểu Trà, chúc mừng cậu đạt giải như mơ ước.”
Có lẽ ngay từ đầu, Ôn Trà đã dùng bài ”Sinh môn” này là mồi nhử, nhìn thấu sự đê hèn của anh ta, muốn trả thù anh ta. Anh ta lại dẫm chân xuống cạm bẫy sâu như đáy vực này, dù vậy, anh ta cũng không hề oán trách.
Ôn Trà không nói gì.
Tay Edward hơi run, lúc cầm cốc cà phê lên bị sóng sánh một chút lên áo sơ mi, nhanh chóng khô lại trên vải, tạo thành một vết ố nho nhỏ trên đó.
”Dư vị vốn cầu mà không được này, nếu tôi còn năng lực sáng tác thì nhất định sẽ viết ra cảm giác này.”
Ôn Trà rất bình tĩnh: ”Chẳng có gì đáng chúc mừng, anh không cần trịnh trọng như vậy. Đây cũng không phải mong muốn của tôi, tôi chỉ đang giúp người khác hoàn thành thôi.”
Edward nhìn chằm chằm Ôn Trà, xác định được mình không đủ quan trọng với cuộc đời cậu rồi, cũng không để lại dấu vết gì, trong lòng bỗng thấy quặn đau.
”Trước đây người bị tôi vứt bỏ mặc cho xét xử hóa ra lại là cảm giác này.” Anh ta cười khổ, huyệt thái dương giật giật, cánh tay giấu sau lưng càng run rẩy dữ dội hơn.
Bệnh của anh đã sớm khỏi rồi, bác sĩ nói anh ta có thể sống tới trăm tuổi, tác dụng phụ mà thuốc trị chứng run rẩy cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Nhưng thâm tâm Ôn Trà vẫn luôn coi chứng run rẩy này như một cái cớ hèn nhát để dựa vào, để tồn tại.
Giống như sự thất bại của anh ta không phải bởi vì anh ta hết thời, mà là do sức khỏe không cho phép, không có cách nào chơi đàn được nữa.
Ôn Trà không nói gì, Edward nhìn cậu chằm chằm.
Sự rung động đẹp đẽ, sau đó liền xuất hiện cảm giác đau đớn vô cùng.
Có cảm giác nào bì lại với cảm giác bị mọi người khiển trách khi biết anh ta lợi dụng tình cảm của người khác, anh ta sinh ra đã xấu, không có bao nhiêu sự quan tâm, anh ta chỉ là để ý tới phản ứng của Ôn Trà.