Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật - Chương 85
Nhưng người cậu để ý lại không phải anh ta.
Cơn đau dữ ập đến đại não, Edward nhất thời không khống chế được ngã nhào xuống đất thở hổn hển.
”Edward, anh từng hỏi tôi tại sao ** của ”Sinh môn” lại sáng tác như vậy?”
Sau khi gửi bài hát gốc cho Edward, Ôn Trà không bao giờ nói chuyện với Edward nữa, mặc dù anh ta vẫn kiên trì đặt câu hỏi trong suốt thời gian đó, một trong số đo hỏi là, làm thế nào mà cậu nghĩ ra được một ** tinh tế và khác thường như vậy.
Không giống với kiểu khóc than cho cái chết của một người bằng một giai điệu thê lương hơn như bản nhạc thông thường, ** của tác phẩm này sử dụng những nốt ngắn sắc bén, khiến người ta nổi da gà để hoàn thành nốt đoạn kết của tác phẩm âm nhạc.
Đó là bởi vì đoạn âm thanh kia, chính là viết về nhân vật chính trong nguyên tác khi chết cô đơn ở trong một căn nhà thuê nho nhỏ, nhớ lại cuộc đời hoang tàn của mình, không cam lòng và tuyệt vọng giãy giụa, dùng móng tay cào trên sàn gỗ, chính là âm thanh cuối cùng trước khi chết.
Còn Edward, lúc đó đang đứng ngoài cửa, định cắt đứt đường lui của nhân vật chính, cùng với Ôn Lạc Thủy dụ bán nhân vật chính đi, sau khi nghe xong đã viết ra ”Sinh môn”.
Tất nhiên, sự cảm ngộ được xây dựng dựa trên sinh mạng của người khác thật khiến người ta kinh ngạc.
Edward nằm trên mặt đất thở hổn hển.
“Thôi vậy.” Ôn Trà không mong anh ta sẽ trả lời: “Anh không sao chứ? Thuốc để đâu? Nếu không tôi gọi xe cứu thương cho anh.”
Những công dân tôn trọng pháp luật, không đời nào đứng nhìn một người chết trước mặt mình.
Edward lắc đầu, run rẩy lấy từ trong túi ngực ra một viên thuốc, bỏ vào miệng rồi nuốt: “Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy đến cậu.”
“Còn có chuyện gì nữa không?” Ôn Trà hỏi: “Nếu không tôi đi đây.”
Trước đó, Edward đã gọi cậu đến để gặp mặt lần cuối, nhưng cuối cùng anh ta lại nói những lời vô nghĩa như Tề Quân Hạo, lãng phí thời gian quý báu của Ôn Trà.
Sau khi xác định Edward không có việc gì, Ôn Trà ra ngoài gọi xe cấp cứu cho anh ta, rồi đi đến bãi đậu xe ở cửa.
Một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe.
Ôn Trà lướt qua, cười nói: “Anh theo sát em như vậy làm gì? Có thấy phiền không?”
“Anh sai rồi, lần sau sẽ còn theo em.” Tề Tu Trúc nắm lấy tay cậu.
Biết Ôn Trà tới gặp Edward, Tề Tu Trúc cố ý hỏi địa chỉ, sợ cậu xảy ra chuyện gì, anh đợi ở dưới tầng rất lâu, khi Ôn Trà an toàn đi xuống, đôi vai căng thẳng của anh rốt cuộc cũng thả lỏng.
Leo đến mép cửa sổ, nhìn thấy bóng lưng thân mật vui vẻ của Ôn Tra và Tề Tu Trúc, Edward miễn cưỡng chống đỡ ở bên cửa sổ, áp trán vào bức tường trắng, từ ria trán rỉ ra vài giọt máu.
“Thật ân hận.”
Anh ta lẩm bẩm.
Ôn Trà hùng hồn nói rằng cậu sẽ thay đổi suy nghĩ và bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc thi Điện ảnh và truyền hình Venus cuối cùng đã công bố kết quả toàn quốc.
Trải qua mấy ngày mấy đêm đóng cửa ở nhà, sau khi nộp bài dự thi, Ôn Trà mới được ban tổ chức mời bay đến nước ngoài để chờ xếp hạng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Trà xuất ngoại trong thế giới này.
Có thể thấy cậu đã thay đổi nhiều như thế nào so với trước đây, không còn ham vui mà đã nghiêm túc làm việc hơn rất nhiều.
Ôn Trà tự cảm thấy biểu hiện của mình thật đáng khen, quyết định sau khi đến nước này sẽ mua thật nhiều đồ để thưởng cho chính mình.
Vừa nhìn đã thấy rất nhiều người quen trên máy bay, ngoại trừ một số người đoạt giải thưởng cúp Phong Hoa trước đó, còn có một gương mặt quen thuộc, Ôn Trà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trung niên và mải miết suy nghĩ, nhưng người đàn ông trung niên lại nổi giận: “Ôn Trà, cậu thật quá đáng, vậy mà quên mất tôi!”
Vừa giận, giọng người đàn ông vừa có vẻ tủi thân.
Ôn Trà trêu xong mới hồi phục lại nét mặt bình thường: “Tôi biết, giám đốc, tôi làm sao có thể quên được ông.”
Đó là đạo diễn trước đây đã tham gia chương trình tạp kỹ “Cùng sưu tầm dân ca”, sau khi quay chương trình tạp kỹ đó, đạo diễn nhận thấy mình vẫn có một ước mơ lớn hơn.
Ông ấy muốn đạt được cả mơ ước lẫn tiền bạc.
Vì vậy, ông ấy vừa theo đuổi ước mơ của mình trong giới nghệ thuật, vừa quay lại trường học để lấy bằng thạc sĩ cải thiện trình độ bản thân, đúng lúc có cuộc thi điện ảnh và truyền hình Venus, ông ấy đã dũng cảm đăng ký và vinh dự được chọn.
Đạo diễn khẽ than một tiếng, nhưng gương mặt vốn đang mang vẻ thất vọng lại biến thành vui mừng: “Tôi còn tưởng rằng cậu là người nổi tiếng bận việc, quên mất tôi rồi chứ.”
Những người xung quanh cười không nói gì, còn một người thì được Ôn Trà dỗ dành.
Máy bay bay lên độ cao của tầng bình lưu và bắt đầu bay ổn định, Ôn Trà tận hưởng sự phục vụ ân cần của cô tiếp viên xinh đẹp, cậu uống rượu vang đỏ, ăn đồ ăn nhẹ và vui vẻ xem phim.Duẫn Vũ khá khó chịu, lẩm bẩm lo lắng nói: “Lần này nếu không thắng, chẳng phải là chuyến đi thành công cốc sao?”
Ôn Trà đang đeo tai nghe, vốn tưởng rằng Ôn Trà không nghe thấy, không ngờ cậu lại tháo tai nghe xuống, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Duẫn Vũ không biết Ôn Trà đã nghe thấy, anh ta chỉ có thói quen lo lắng về mọi thứ và chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, anh ta cúi đầu áy náy, hé miệng nhưng hồi lâu cũng không nói được gì, cảm thấy rằng Ôn Trà chắc chắn không thích sự hèn nhát của mình.
Nhưng anh ta lại do dự, chần chừ mãi mới nói ra băn khoăn trong lòng: “Không phải cậu cũng rất quan tâm đến kết quả lần này sao?”
Ôn Trà bưng nước trái cây nhấp một ngụm, nhấn nút tạm dừng thanh tiến độ của bộ phim, tựa hồ thật sự không hiểu Duẫn Vũ nói cái gì: “Đúng vậy, dù tôi có quan tâm cũng vô dụng, cuộc sống này vui vẻ như vậy, cần gì phải buồn vì một cuộc thi. Dù sao thì vé máy bay đã được ban tổ chức đưa đến, ngay cả khi không giành được giải thưởng, thì cứ coi như ra ngoài chơi một chuyến cũng đâu mất gì. Ồ? Chẳng lẽ anh không có tiền mua sắm nên mới không thấy hứng thú khi đến đây sao?”
Đạo diễn vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng không khỏi chết lặng: “Vậy cậu định làm gì? Muốn mượn tiền cậu ấy sao?”
Một cậu trai trẻ tuổi non nớt như Ôn Trà làm sao có thể biết được sự phức tạp của những người như anh ta, từ nhỏ Duẫn Vũ đã quen với cuộc sống nghèo khó, anh ta rất nhạy cảm với vấn đề tiền bạc, nếu bảo Ôn Trà cho anh ta vay tiền, không biết anh ta sẽ cảm thấy khó chịu tới nhường nào.
Kết quả là Ôn Trà nhướng đôi lông mày xinh đẹp, giống như gặp phải một vấn đề không thể giải thích được: “Tại sao tôi phải cho anh ta vay tiền?”
Đạo diễn cảm thấy mình có thể tiến thêm một bước: “Các cậu không phải bạn bè sao? Ngay cả tiền cũng không thể…”
Ôn Trà cắt ngang dòng huyên thuyên của ông ta: “Tại sao tôi phải cho một người được định sẵn sẽ trở thành đạo diễn nổi tiếng trong tương lai vay tiền?”
Cậu quay đầu lại, trực tiếp nói với Duẫn Vũ: “Lần này nếu không có tiền thì chịu khó ở yên một chỗ đi, khi nào anh thành công có tiếng tăm rồi thì nói tiếp.”
Duẫn Vũ sửng sốt, hốc mắt dần dần nóng lên, anh ta cố nặn ra một nụ cười khô khốc, che mặt nói: “Nóng quá, tôi đi lau mồ hôi.”
Nhân tiện lau đi giọt nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt.
Trừ Ôn Trà ra, chưa từng có ai nói với anh ta rằng anh nhất định sẽ thành công.
Ôn Trà không biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, cậu ngoảnh lại nói với đạo diễn: “Sao đột nhiên ông lại nói mượn tiền? Anh ta muốn mượn tiền của tôi sao? Cũng không phải là không thể.”
Đạo diễn:?
Tại sao cậu sẵn sàng cho tôi vay tiền, có phải cậu nghĩ rằng tôi không thể trở thành đạo diễn lớn không?
Đạo diễn đau lòng, tại sao ông ta lại rước nhục vào người thế này?
Hóa ra chỉ có mình ông ta bị thương.
Ôn Trà không biết rằng mình đã làm tổn thương trái tim mỏng manh của người đàn ông trung niên, sau khi thanh tiến trình của bộ phim kéo đến cuối và xác định được cái kết cả gia đình trong phim được đoàn tụ viên mãn, cậu mới bịt mắt và mãn nguyện đi ngủ.
Lúc thức dậy, cậu đã tới đất nước kia rồi, một người nước ngoài hào hứng vẫy tay tiếp đón bọn họ.
Ôn Trà nhận ra rằng chính là đạo diễn Adam, khi đó anh ta đã ra sức khen ngợi cậu đợt diễn ra cúp Phong Hoa.
Giống như một cơn gió, Adam chạy đến bên Ôn Tra, nhiệt tình ôm chầm lấy cậu: “Trà, toai rất nhớ cậu.”
Đây là thứ tiếng Trung học từ nơi quái quỷ nào vậy?
Ôn Trà cũng ôm lại: “Adam.”
Đã lâu không gặp, Adam cảm thấy mình già đi nhiều, nhưng Ôn Trà vừa tỉnh ngủ, trông sắc mặt cậu hồng hào rạng rỡ, hấp dẫn hơn lớp kem mềm trên chiếc bánh đắt tiền đặt trong tủ kính, cậu mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, Adam không kìm chế được lại bật chế độ ga lăng, vừa giúp Ôn Trà xách hành lý, anh ta vừa nói chuyện không ngừng với cậu, cuối cùng nói: “Nhân tiện, ông Wilson nói rằng ông ta sẽ là giám khảo của Venus, còn phải bình luận đánh giá trực tiếp trong cuộc thi, để tránh hiềm nghi, tạm thời ông ta không thể đến gặp cậu được.”
Ôn Trà gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Cậu bạn dễ mến, tôi còn có thể làm gì cho cậu nữa không?” Adam âu yếm nhìn Ôn Trà trong bộ quần áo mới, cảm thấy ông trời thật tốt với thế giới này, mới có thể tạo ra một mỹ nhân như vậy.
“Cám ơn, Adam.” Ôn Trà hơi hạ cằm xuống, để kính râm trượt xuống chóp mũi, lộ ra đôi mắt đen láy: “Trung tâm thương mại lớn nhất, đắt tiền nhất, sang trọng nhất gần đây nằm ở đâu vậy?”
Cậu đã bắt đầu công cuộc mua sắm điên cuồng của mình rồi!
Theo như chỉ dẫn của Adam, Ôn Trà vui vẻ đến trung tâm mua sắm ở SD Plaza, nhân tiện, cậu còn bắt đầu livestream.
”Xem tôi đã tìm thấy gì này! Những con cú đêm đã có Trà Bảo để xem rồi! ”
”Trà Bảo đang ở đâu vậy? Không giống như ở Trung Quốc lắm? Xung quanh toàn người nước ngoài.”
”Hôm nay Bảo ra nước ngoài nhận giải, đáng lẽ bây giờ cậu ấy đang ở nước đó rồi.”
Ôn Trà lặng lẽ đọc bình luận trên màn hình một lúc, trả lời vài câu, nói: “Tôi đi mua quà, mọi người cùng xem đi.”
”Tôi không muốn xem mua sắm, tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu thôi! Bảo bối! Tôi muốn thấy mặt cậu! ”
Vừa định thay đổi góc máy quay, Ôn Trà có chút khó khăn: “Làm sao đây?”
Adam xung phong: “Cha, tôi giúp cậu.”
Không thể phủ nhận một điều, đúng là đạo diễn quay phim có khác, sau khi lấy máy quay, Adam không nói lời nào mang lại lợi ích cho người hâm mộ, sau đó anh ta chĩa thẳng máy quay vào mặt Ôn Trà, rồi thu nhỏ lại để thể hiện khung cảnh xa hoa tráng lệ xung quanh, cuối cùng dừng hình ở màn hình hiển thị cực lớn trên quảng trường sd, nơi đang phát đoạn quảng cáo rượu vang đỏ của Ôn Trà do đạo diễn Wilson quay, cô dâu trong buổi tiệc rượu liếc mắt nhìn qua, liếc mắt đưa tình, mọi người đều nán lại vì vẻ đẹp của cậu.
Màn hình liên tục hiện lên những cuộc gọi khẩn: ”Thêm một trăm chân gà cho nhiếp ảnh gia! ”
Vừa bước vào trung tâm mua sắm, các chị em bạn dì đã vây quanh tôi nháy mắt hết cỡ, tiếp tục kiểu tang bốc trầm trồ của Adam, vô cùng yêu thích Ôn Trà. Người nước ngoài rất thích thể hiện cảm xúc, khen Ôn Trà nào là “thiên sứ phương Đông’’, ‘’tiểu Điềm’’, ‘’cô dâu xinh đẹp’’, có người thậm chí còn lấy giấy bút ra xin chữ ký của Ôn Trà.
”Cười chết đi được, Ôn Trà nhất định cảm thấy ong hết cả đầu vì xung quanh hỗn loạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng ngơ ngác lúng túng kia của cậu ấy đó.”
”Quả nhiên mọi người trên khắp thế giới đều có gu thẩm mỹ giống nhau.”
”Bảo bối, bọn tôi xem mà khoái quá đi!”
”Quá chân thực rồi, nếu tôi ở cạnh Trà Bảo, tôi cũng sẽ nói như thế này.”
”Họ biết Chabao, tôi nghe nói Wilson cảm thấy quảng cáo của Chabao chính là tác phẩm ông ấy cực thích ở độ tuổi này, ông ấy đã chi rất nhiều tiền để phát đoạn quảng cáo đó trên màn hình điện tử của một số trung tâm thương mại. Mọi người đều xem quảng cáo mỗi ngày khi họ đang làm việc. Cuối cùng hôm nay cũng coi như được gặp thật ngoài đời rồi.”
Ôn Trà nháy mắt với ống kính máy quay sau khi mua xong những món đồ cần mua: “Bây giờ là tiết mục quà tặng, tôi mua bất cứ thứ gì trông đẹp.”