TRÁO ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chương 1
1.
Người phụ nữ quý phái trước mặt tôi chính là ‘mụ đàn bà độc ác’ mà em gái từng nhắc đến trong kiếp trước— mẹ Lục, phu nhân của nhà họ Lục.
Kiếp trước, em gái tôi đã chủ động bước đến trước mặt Lục phu nhân, ngẩng đầu và chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh như quả nho, giọng nói ngọt ngào đầy nũng nịu: “Mẹ ơi, con muốn làm con gái của mẹ, hãy đưa con đi nhé!”
Chỉ cần như vậy, em gái tôi đã nhanh chóng được Lục phu nhân nhận nuôi, chính thức trở thành con gái nhà họ Lục và đổi tên thành Lục Du Du.
Con bé cứ ngỡ mình đã bước một chân vào hào môn, mơ mộng về cuộc sống của một nàng công chúa danh giá. Cả ngày chìm đắm trong những tưởng tượng lãng mạn như tiểu thuyết ngôn tình, rằng thiếu gia nhà giàu và cô con gái nuôi sẽ viết nên một câu chuyện tình yêu đầy thơ mộng.
Nhưng cô ta đâu ngờ rằng, bố mẹ nuôi đối xử với cô ta vô cùng lạnh nhạt. Thậm chí đến cả Lục Minh Thanh— vị thiếu gia của nhà họ Lục, cũng chẳng thèm để tâm đến cô ta. Anh ta thờ ơ đến mức còn chẳng bằng một người xa lạ.
Dù vậy, em gái tôi vẫn tự huyễn hoặc chính mình, thậm chí còn có ý định quyến rũ Lục Minh Thanh. Nhưng khi cha mẹ nuôi qua đời, Lục Minh Thanh chẳng hề do dự mà thẳng tay đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Chẳng có lấy một mối tình lãng mạn, cô ta thậm chí còn không lấy được một xu nào từ nhà họ Lục.
Còn tôi, cùng ngày hôm đó được một gia đình giáo viên bình thường đến và nhận nuôi.
Từ nhỏ, tôi đã mang danh ‘mỹ nhân học bá’ với học lực xuất sắc, một đường thẳng tiến đến trường đại học hàng đầu cả nước. Sau đó, chuyên tâm nghiên cứu công nghệ tiên tiến. Sau này, còn được Cố Thâm— thiếu gia nhà họ Cố— công khai theo đuổi gây chấn động cả thành phố.
Ngày em gái tôi bị đuổi khỏi nhà họ Lục, màn hình LED khổng lồ trên phố lại đang phát trực tiếp đám cưới thế kỷ của tôi và Cố Thâm. Cô ta như bị kích động đến phát điên mà lái xe lao thẳng vào tôi trong cơn thù hận.
Lúc đó, tôi mới hiểu rằng Du Du đã hối hận về lựa chọn năm xưa.
Giờ đây, khi có cơ hội được làm lại một lần nữa. Em gái của tôi đã không chút do dự mà trực tiếp đẩy tôi về phía Lục phu nhân.
2.
Tôi thuận theo ý của nó mà nhẹ nhàng đáp lời Lục phu nhân: “Con đồng ý, mẹ ạ.”
Trước khi rời đi, em gái chạy đến bên tôi ghé sát tai thì thầm: “Chị à, lần này Cố Thâm sẽ là của em! Em muốn chị nếm trải những ngày tháng bi thảm mà em từng chịu đựng trong kiếp trước. Cứ chờ xem, rồi chị cũng sẽ bị đuổi ra khỏi hào môn ngay thôi!”
Viện trưởng nhìn em gái tôi với ánh mắt đầy ngờ vực, lẩm bẩm: “Du Du trước giờ luôn chọn nơi tốt nhất, sao lần này lại nhường cho chị nó? Chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi sao?”
Thực ra, viện trưởng có thắc mắc như vậy cũng không lạ. Bình thường, tôi luôn là người nhường nhịn và chăm sóc em gái, có gì ăn cũng sẽ ưu tiên cho cô ta. Nhờ vậy, cô ta lớn lên trắng trẻo và đầy đặn, còn tôi thì gầy gò da dẻ xanh xao vì thiếu dinh dưỡng.
Nhưng tôi chẳng hề bất ngờ.
Em gái tôi không hề ‘lương tâm trỗi dậy’ gì cả, mà là độc ác đến cùng cực. Cô ta coi những gì tôi làm cho mình là điều hiển nhiên, vì thế mà ngày càng ích kỷ và vô tâm, chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác.
Cô ta cho rằng tôi học giỏi chẳng qua vì được một gia đình giáo viên nhận nuôi, được lớn lên trong một mái nhà tràn đầy yêu thương.
Nhưng nó đâu biết rằng, địa ngục thực sự đang chờ đợi mình ở phía trước.
Nếu em gái đã muốn sống cuộc đời mà tôi từng trải qua, vậy thì tôi sẽ toại nguyện cho nó!
Tôi cùng mẹ Lục ngồi vào chiếc Rolls-Royce sang trọng. Khi xe chạy ngang qua cổng trại trẻ mồ côi, qua khe cửa sổ xe đang khép hờ tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý lướt qua gương mặt em gái.
Nhưng trong lòng tôi chỉ tràn ngập sự hả hê.
Em gái yêu quý của tôi, em còn chưa biết những gì đang chờ đợi em phía trước đâu…
3.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào một khu biệt thự xa hoa.
Kiếp trước, tôi đã từng đến đây. Nhưng khi đó, tôi chỉ là một con tốt trong ván cờ khoe mẽ của em gái, là đối tượng để cô ta ra sức khoe khoang. Còn kiếp này, tôi sẽ tận dụng mọi điều kiện ở đây để sống tốt cuộc đời của chính mình.
“Từ nay, đây chính là nhà của con. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ mang tên Lục Song Song.” Mẹ Lục dẫn tôi bước qua cánh cửa biệt thự.
Tôi cố tình tỏ ra có chút e dè. Thấy vậy, bà nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi như để trấn an mà không hề tỏ vẻ ghét bỏ bộ quần áo cũ kỹ, lấm lem bụi đất của tôi.
Trong phòng khách, một người đàn ông đang ngồi trên sofa, tôi nhận ra ông ta. Đó là Lục Phụng— một ông trùm thương trường, thực lực tài chính ngang ngửa với nhà họ Cố.
Đúng lúc này, một thiếu niên với dáng người cao ráo và khuôn mặt thanh tú bước xuống từ cầu thang. Thì ra là Lục Minh Thanh, anh ta lớn hơn tôi ba tuổi.
Hai cha con quả nhiên không quá nhiệt tình.
Lục Phụng chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Đừng quá gò bó, từ nay chúng ta là một gia đình rồi.”
Còn Lục Minh Thanh thì chỉ lướt mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày rồi xoay người đi thẳng lên lầu. Tôi chẳng hề bận tâm đến thái độ của họ điều duy nhất tôi mong muốn lúc này là một môi trường thoải mái để trưởng thành.
Mẹ Lục dành riêng cho tôi một căn phòng rộng bằng với phòng của Lục Minh Thanh, trang trí theo tông màu xanh nhạt mà tôi rất thích. Nhưng ở kiếp trước, tôi đã từng bước vào căn phòng này.
Khi đó nó thuộc về ‘Lục Du Du’, cả căn phòng được trang hoàng theo phong cách công chúa ngọt ngào với gam màu hồng là chủ đạo. Khắp nơi chất đầy trang sức lộng lẫy và váy áo đắt tiền.
Chỉ riêng điều này cũng đủ để thấy, mẹ Lục thực sự rất quan tâm đến con gái nuôi của mình.
Thế nên, tôi thực sự không hiểu nổi tại sao kiếp trước, em gái lại suốt ngày gọi bà là ‘mụ đàn bà độc ác’?
Cô ta đã làm gì để khiến bản thân rơi vào cảnh bị tống ra khỏi nhà, và tay trắng rời đi như thế?
4.
Tôi được sắp xếp vào cùng một ngôi trường quý tộc với Lục Minh Thanh.
“Ra ngoài đừng có nói là em quen tôi!” Cậu thiếu niên hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, một tay xách chiếc cặp nhỏ, ánh mắt đầy ngạo nghễ.
Nói xong, anh ta lập tức xoay người lên xe, nhưng cửa xe vẫn chưa đóng lại. Thì ra, tên nhóc này đang đợi tôi.
Tôi khẽ mỉm cười: “Được thôi, anh trai.”
Lục Minh Thanh lập tức trừng mắt: “Cũng không được gọi tôi là anh!”
Vì từng bị trì hoãn một năm ở trại trẻ mồ côi, tôi phải nhập học vào lớp Một. Không ngoài dự đoán, tôi gặp lại em gái mình— Trần Du Du.
Kiếp trước, chúng tôi cũng từng học chung một trường.
Lúc này, sự phấn khích mà cô ta có khi vừa tái sinh ở cô nhi viện đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt cô ta không còn ánh lên vẻ vui sướng, mà chỉ còn một bóng tối u ám.
Ngay khi nhìn thấy tôi cô ta đã nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy oán hận: “Trần Song Song! Chị cố ý đúng không? Chị cũng đã tái sinh rồi phải không? Chị cố tình đẩy tôi vào hố lửa!”
Tôi thản nhiên đáp một câu: “Tôi tên là Lục Song Song. Nếu có bệnh thì đi mà chữa.”
Rồi lướt qua cô ta mà bước thẳng vào lớp. Trần Du Du tức tối nhìn chằm chằm vào tôi, cố tìm kiếm điều gì đó trên nét mặt của chị gái mình.
Nhưng tôi không có tâm trạng đôi co với cô ta. Không biểu cảm, không đáp lại, tôi chỉ lẳng lặng đi đến góc lớp và ngồi xuống.
Kiếp trước, tôi bị nhà họ Trần nhận nuôi và trở thành con gái duy nhất của họ. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ đó là một gia đình danh giá, nơi bố mẹ đều là giáo viên mẫu mực… Là những người có học thức cao, hết lòng dạy dỗ con cái.
Ai cũng cho rằng tôi có một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc. Nhưng trong bóng tối, tôi đã phải chịu đựng những cơn ác mộng không ai biết đến.