TRÁO ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chương 3
Tôi đành kéo một chiếc ghế nhỏ, bước lên đứng trước bếp gas.
Vặn núm điều chỉnh.
Nhưng lửa không bùng lên, mà chỉ có tiếng “xì xì” xuất hiện kèm theo một mùi hăng nồng khó chịu.
Tôi không biết đó là gì, chỉ biết đứng chec lặng tại chỗ mà không dám cử động. Lúc này, em gái tôi bước vào, trên tay vung vẩy một con búp bê. Mùi nước hoa từ con búp bê nhanh chóng lấn át đi mùi lạ từ bếp gas.
Tôi vẫn không biết cách bật lửa.
Lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định đi tìm mẹ giúp: “Mẹ ơi, con không biết làm.”
Mẹ liếc mắt đầy khó chịu: “Đúng là đần độn, không biết mày giống ai nữa.”
Bố cũng đứng dậy, dáo dác nhìn quanh: “Du Du đâu rồi?”
Tôi đáp: “Em ấy đang trong bếp.”
Bố lập tức nhíu mày, cùng mẹ nhanh chóng bước vào trong.
Miệng còn lầm bầm: “Bếp nguy hiểm như vậy, lỡ Du Du bị bỏng thì sao!”
Hóa ra họ biết đó là nơi nguy hiểm… Thế tại sao lại bắt tôi vào đó?
Tôi cũng đi theo họ vào bếp, bốn người chen chúc trong một không gian chật hẹp.
Thấy tình cảnh như vây, tôi lặng lẽ bước ra ngoài. Có lẽ chỉ cần ba người ở đó thì sẽ không chật nữa. Trước khi quay đi tôi nhìn thấy đèn trong lò vi sóng vẫn sáng, bên trong dường như là… con búp bê của em gái tôi?
Tôi vừa mới bước được vài bước.
“ẦM!!” Một tiếng nổ chấn động cả căn nhà.
Lửa bùng lên dữ dội nhấn chìm toàn bộ căn bếp. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy bố toàn thân bốc cháy lao ra khỏi ngọn lửa, đẩy em gái tôi ra ngoài.
Tôi và em gái đều chec lặng, cho đến khi tiếng gào khóc xé gan xé ruột của Trần Du Du vang lên. Tôi mới sực tỉnh, kéo em chạy khỏi căn nhà đang bốc cháy.
Hàng xóm vội vàng gọi cảnh sát và cứu hỏa.
Đến khi ngọn lửa được dập tắt và nhìn thấy thi thể cháy đen của bố mẹ, tôi không có chút đau buồn nào.
Chỉ có sự trống rỗng về tương lai… Và một cảm giác giải thoát đến nhẹ bẫng.
Tôi không phải một đứa trẻ ngoan.
Năm tôi lên sáu, tôi đã nghĩ như vậy.
8.
“Lục Song Song, em có đang nghe anh nói không đấy?!” Một cú gõ nhẹ của Lục Minh Thanh rơi xuống đầu tôi, kéo tôi trở về thực tại.
Lúc này tôi mới nhận ra, mình đã ngồi trên xe về nhà từ bao giờ.
Nhìn gương mặt anh ấy thoáng chút lo lắng, tôi khẽ mỉm cười, tùy tiện tìm một cái cớ: “Em hơi mệt một chút thôi.”
Lục Minh Thanh thu ánh mắt lại, giọng điệu vẫn bình thản: “Khóc đi, muốn khóc thì cứ khóc. Thi không tốt cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.”
Bệnh rối loạn cảm xúc của anh ấy đã cải thiện hơn rất nhiều, giờ anh ấy đã học được cách quan tâm đến người thân và quan tâm đến tôi.
Tôi biết, anh ấy đang cố tình giúp tôi phân tán suy nghĩ.
Nhưng không sao cả… Trận hỏa hoạn đó đã quá xa rồi, hai kiếp người cách biệt đến vậy.
Năm đó, khi còn ở trại trẻ mồ côi, em gái vẫn luôn miệng buộc tội và nói rằng chính tôi đã thiêu chec bố mẹ.
Nhưng… thật sự là tôi sao?
Trong sự giằng xé giữa tội lỗi và nghi ngờ chính mình, tôi vô thức gánh vác trách nhiệm làm chị. Thức ăn trong trại trẻ mồ côi, quần áo được các nhà hảo tâm quyên góp— tôi đều nhường lại cho em.
Cứ như vậy, tôi mơ hồ sống qua một năm.
Cho đến ngày mẹ Lục và vợ chồng nhà họ Trần xuất hiện.
Lúc đó, tôi đã nghĩ: “Từ nay, cuối cùng tôi cũng có thể ăn no rồi.”
Nhưng tôi không ngờ rằng, dù đã đổi sang một cuộc sống khác tôi vẫn chẳng có bao nhiêu bữa ăn no nê. Chỉ có điều, ít nhất tôi không còn là đứa trẻ ‘đần độn’ trong mắt mẹ ruột nữa.
Tôi rất thông minh, cũng rất nỗ lực.
9.
Ngày công bố kết quả kỳ thi đại học, nhà họ Lục tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng tôi. Họ vốn không phải những người thích sự náo nhiệt, nhưng lần này rất muốn khoe khoang về cô con gái xuất sắc của mình.
Ngay cả Lục Minh Thanh cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy. Bởi vì… tôi chính là thủ khoa khối tự nhiên của kỳ thi quốc gia năm nay— giống như kiếp trước.
Xuất phát từ lòng tốt, nhà họ Lục đã gửi lời mời đến nhà họ Trần.
Họ biết rằng tôi có một người em gái ruột và muốn em ấy chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của tôi. Cha mẹ Lục nghĩ rằng em gái sẽ tự hào khi tôi trở thành thủ khoa.
Nhưng họ đã sai lầm.
Trong bữa tiệc chúc mừng ấy, tôi lần đầu tiên của kiếp này gặp lại vợ chồng nhà họ Trần. Không cần soi gương, tôi cũng biết sắc mặt mình lúc này chắc chắn rất khó coi.
Hẳn là… có chút tái nhợt.
Lục Minh Thanh dường như đã nhận ra sự bất thường, anh ấy nắm lấy bàn tay tôi. Rất ấm áp, anh dắt tôi bước vào đại sảnh từng bước một…
Cảm giác lo lắng trong tôi dần dần dịu lại. Ngay khi tôi và Lục Minh Thanh vừa tiến đến chỗ ba mẹ nuôi, thì một tiếng động nặng nề vang lên. Không khí vốn tràn ngập nụ cười, nhưng sau âm thanh đó mọi người lập tức nhìn theo.
Một cô gái… đang quỳ trên sàn, cách chúng tôi chỉ ba bốn mét.
Là Trần Du Du.
Những nụ cười vui vẻ xung quanh đều cứng lại, thay vào đó là những ánh mắt xấu hổ hoặc hứng thú muốn xem kịch hay.
Lục Minh Thanh nheo đôi mắt sắc bén: “Là con bé bẩn thỉu muốn đánh em hôm đó?”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Mẹ Lục đã tá hỏa vội vàng kéo tôi lại, ánh mắt đầy lo lắng: “Chuyện gì vậy? Song Song bị bắt nạt à?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười trấn an bà: “Không có đâu mẹ, anh trai đã giúp con ngăn lại rồi.”
Ánh mắt của cha Lục trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trần Du Du— người vẫn đang quỳ trên sàn: “Cô bé, đây không phải là nơi để cô làm loạn!”
Trần Du Du đột nhiên ngẩng đầu đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời, lộ ra đôi mắt tràn đầy hy vọng: “Ba, con là Du Du mà. Con mới là con gái của ba, xin ba cứu con với. Nếu không con sẽ bị đánh chec mất!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng thì thầm bàn tán, cha mẹ Lục và Lục Minh Thanh đồng loạt cau mày nét mặt y hệt nhau.
Cha Lục tiếp tục nói, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô nói cô là em gái của Song Song? Là Trần Du Du đúng không? Nhưng cô không phải con gái của chúng tôi.”
Cả đời này, ngoại trừ mẹ Lục thì không ai trong nhà họ Lục từng gặp Trần Du Du. Vừa xuất hiện đã quỳ xuống nhận cha bừa bãi, hành vi này khiến họ cực kỳ phản cảm.
Lục Minh Thanh tiến lên một bước, chắn trước tôi một cách kín kẽ. Giọng nói đầy châm chọc: “Ồ, hóa ra cô là Trần Du Du sao? Sao lần trước còn muốn đánh chị gái mình? Bây giờ lại mơ tưởng chiếm lấy nhà của con bé à? Đúng là mơ giữa ban ngày.”
Trần Du Du như bị một đòn nặng nề giáng xuống, ngã bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ngay lúc đó, vợ chồng nhà họ Trần vừa bước vào và chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt lập tức tối sầm.
Bà Trần vội vã bước tới, giả vờ quan tâm đỡ Trần Du Du dậy: “Du Du, có phải gần đây áp lực thi cử quá lớn không? Mau đứng lên đi, hôm nay là tiệc mừng của chị con mà.”
Nhưng tôi lại thấy rõ, ngón tay của bà ta đang siết chặt cánh tay em gái. Móng tay bấm sâu vào da thịt, khiến vùng da bên dưới trắng bệch.
Bỗng nhiên, không biết lấy đâu ra sức mạnh. Trần Du Du giật mạnh tay ra, gào lên rồi lao thẳng về phía Lục Minh Thanh. Nếu Lục Minh Thanh phản ứng chậm một giây thôi, chắc chắn cô ta sẽ ôm chặt lấy chân anh.
Nhưng kết quả, cô ta vồ hụt và ngã sấp xuống đất.
Sau đó, cô ta khóc lóc thảm thiết điên cuồng tố cáo vợ chồng nhà họ Trần:
“Họ nhận nuôi tôi, nhưng chỉ để bắt tôi học hành. Không làm tốt thì không được ăn cơm, còn bị đánh đập.”
“Họ còn thường xuyên nhốt tôi trong kho chứa đồ, trong đó toàn là gián.”
“Hu hu hu… Họ không phải cha mẹ ruột của tôi. Chị ơi, chúng ta đổi lại được không? Em cầu xin chị!” Nước mắt cô ta rơi lã chã, kết hợp với gương mặt gầy gò và tái nhợt, trông thật đáng thương.
Nhưng tôi nhìn ra ngay sự giả dối trong từng động tác của cô ta. So với lúc sáu tuổi, em gái tôi chẳng có tiến bộ gì cả.
Thậm chí, sự căm hận trong mắt cô ta cũng chưa kịp che giấu. Lúc này, cô ta kéo tay áo lên để lộ những vết bầm tím trên cánh tay.
Ông Trần bước lên phía trước, nở một nụ cười đầy vẻ xin lỗi.