TRÁO ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chương 4
Ông ta liếc nhìn tôi: “Đây chắc hẳn là chị gái của Du Du, là Lục Song Song nhỉ? Nghe nói con là thủ khoa khối tự nhiên năm nay? Thật đáng nể.”
Sau đó, ông ta cúi xuống nhìn Trần Du Du, lúc này vẫn còn đang nức nở: “Con gái tôi gây phiền phức cho mọi người rồi, thật xin lỗi! Chúng tôi đúng là có hơi nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con bé, dù sao cũng là giáo viên nên lúc nào cũng mong con cái có thể đạt thành tích xuất sắc mà.”
Những người ngồi đây, ai cũng có con cái. Khi đặt thành tích của tôi lên bàn cân, những lời buộc tội của Trần Du Du chẳng còn chút sức nặng nào.
Con cái không nghe lời, đánh một chút thì sao?
Học hành không tốt, ép phải học thì có gì sai?
Muốn trốn ra ngoài chơi, nhốt vào phòng tối chẳng phải là cách tốt nhất sao?
Chỉ bằng một câu nhẹ nhàng, ông Trần đã phủi sạch toàn bộ lời tố cáo của Trần Du Du.
Bà Lục vỗ nhẹ lên ngực, như thể vừa tránh được một chuyện đáng sợ: “May mắn là khi đó chúng ta đã nhận nuôi Song Song.”
Tôi khẽ cúi đầu, mỉm cười nhạt nhẽo.
Trần Du Du… đúng là ngu ngốc.
Nếu mọi chuyện có thể đơn giản như vậy, kiếp trước tôi còn phải chờ đến khi tốt nghiệp đại học sao?
10.
Kiếp trước, tôi đỗ vào một trường đại học hàng đầu với số điểm 725 trong kỳ thi khối tự nhiên. Vừa kết thúc khóa huấn luyện quân sự, vợ chồng nhà họ Trần đã chuyển đến sống gần trường tôi, tự ý làm thủ tục hủy ký túc xá, bắt ép tôi phải dọn đến ở cùng họ.
Tôi gần như nghẹt thở trong sự kiểm soát đó, nhưng việc sống chung với họ cũng tạo cho tôi một cơ hội. Lợi dụng lúc họ đi làm, tôi lắp đặt camera siêu nhỏ khắp nơi trong phòng ngủ, thư phòng, cả phòng khách.
Cuối cùng, tôi cũng phát hiện ra bí mật kinh hoàng mà hai vợ chồng họ giấu kín bao năm.
Hóa ra, họ đã từng nhận nuôi nhiều đứa trẻ khác. Nhưng không đứa nào thông minh như tôi, cũng không đứa nào chịu đựng được như tôi. Có đứa bị gửi trả về cô nhi viện, có đứa… bị đánh tới chec.
Họ bóc lột trí tuệ của tôi, bắt tôi ngày đêm giải bài tập không ngừng viết, viết mãi… Sau đó, họ công bố tư duy giải bài của tôi dưới danh nghĩa của chính họ, biến chúng thành những công trình khoa học đăng trên các tạp chí danh tiếng.
Năm hai đại học, tôi mang toàn bộ bằng chứng từ camera ẩn đến trình báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát lại nói với tôi rằng, video quay lén không thể dùng làm bằng chứng trước pháp luật.
Thậm chí, tôi còn bị buộc tội xâm phạm quyền riêng tư của họ.
Nếu muốn kiện, tôi buộc phải thu thập chứng cứ theo cách hợp pháp.
Tôi đứng trước đồn cảnh sát, lạc lõng và vô vọng.
Chính vào lúc đó, tôi gặp Cố Thâm— thiếu gia nhà họ Cố. Người ta đồn rằng, Cố Thâm phóng túng đào hoa, chưa từng yêu ai quá một tháng. Nhưng vì một người, anh ta đã theo đuổi suốt hai năm trời.
Trần Du Du vẫn luôn cho rằng, Cố Thâm chính là người đàn ông trong mơ của cô ta. Nhưng cô ta không biết rằng, Cố Thâm chính là vực sâu đen tối nhất.
11.
Kiếp này, tôi và nhà họ Trần đã không còn bất cứ liên hệ nào. Tôi cũng không cần dốc hết tâm trí để đánh cắp chứng cứ phạm tội của họ nữa.
Bố mẹ nuôi đích thân chọn cho tôi rất nhiều đồ dùng trong ký túc xá, còn Lục Minh Thanh giúp tôi dọn hành lý. Chúng tôi học cùng một trường đại học, anh ấy chọn tài chính còn tôi vẫn theo vật lý.
Nghe nói, Lục Minh Thanh là nhân vật nổi bật trong trường và là một trong những nam thần được ngưỡng mộ nhất. Khi các bạn cùng phòng biết anh ấy là anh trai tôi, ai nấy đều phấn khích không thôi.
Họ bàn tán: “Gia thế tốt, nhân phẩm tốt, học lực cũng xuất sắc, đúng chuẩn một người đàn ông hoàn hảo!”
Tôi cảm thấy… họ nói rất đúng.
Từ sau khi bệnh tình của anh ấy dần hồi phục, anh trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Không còn là chàng thiếu niên lạnh lùng, trầm mặc như lời Trần Du Du từng miêu tả ở kiếp trước.
Tôi nghĩ, Trần Du Du chắc sẽ không bao giờ đợi được đến ngày tôi bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài nữa.
Bởi vì Lục Minh Thanh đã từng nói với tôi: “Song Song, em mãi mãi là người nhà của anh.”
Tôi mỉm cười, đáp rằng tôi tin anh ấy.
Lần đầu tiên, tôi có một cuộc sống ký túc xá thật sự, các bạn cùng phòng rất tốt bụng. Thật đáng tiếc, kiếp trước tôi chưa từng được trải nghiệm cảm giác sống trong ký túc xá.
Nhưng kiếp này, tôi đã có thể tận hưởng điều đó. Khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, họ sẽ nấu trà gừng đường đỏ cho tôi. Khi muốn lười biếng trốn học, chúng tôi thay phiên điểm danh giúp nhau. Chúng tôi cùng nhau thảo luận xem căng tin nào có đồ ăn ngon nhất.
Còn có những lúc tụ tập cùng nhau, len lén lấy ảnh các nam thần của các khoa khác ra ngắm rồi xuýt xoa.
Tôi thật sự rất hạnh phúc.
12.
Nhưng niềm vui của tôi không kéo dài lâu.
Năm hai đại học, tôi chạm mặt Trần Du Du. Cô ta khoác tay Cố Thâm xuất hiện ngay trước mặt tôi, khuôn mặt cô ta giờ đã tròn trịa hơn trước và sắc mặt hồng hào, trông như đang sống rất tốt.
Khi nhìn về phía tôi, trong mắt cô ta lấp đầy vẻ đắc ý: “Chị ơi, lâu rồi không gặp!”
Ánh mắt của Cố Thâm thoáng lướt qua tôi, nhưng không phải kiểu nhìn bình thường. Mà giống như… đang đánh giá một món hàng, xem thử giá trị của tôi là bao nhiêu.
Tôi lạnh nhạt quay lưng, không muốn để ý đến bọn họ.
Ngay lúc đó, Trần Du Du hét lên sau lưng tôi: “Anh Cố Thâm đã giúp em cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần rồi!”
Bước chân tôi hơi khựng lại, trong lòng đã hiểu rõ. Hóa ra, cô ta đã tìm đến Cố Thâm trước và nhờ anh ta giúp đỡ.
Thật nực cười.
Cô ta thực sự nghĩ rằng, kiếp trước tôi cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần là nhờ vào Cố Thâm sao?
Tôi thản nhiên nói với cô ta một câu: “Chúc mừng.”
Chúc mừng em gái tôi vì đã bước đến ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời mình. Và cũng chúc mừng cô ta vì, đang tự tay đẩy mình vào vực sâu không lối thoát.
Sau lưng, tôi lờ mờ nghe thấy giọng Trần Du Du làm nũng với Cố Thâm: “Anh Cố Thâm, chị gái em lúc nào cũng mang cái mặt như người chec vậy. Em không muốn gặp chị ấy ở trường nữa.”
Có vẻ như, cô ta đã kiên nhẫn chờ đợi suốt một năm để cố gắng thi đỗ vào ngôi trường này. Dù sao, thành tích của cô ta ở kiếp trước cũng không quá tệ.
Nhờ vào ký ức từ kiếp trước, cô ta đã tìm cách tiếp cận và quyến rũ Cố Thâm.
13.
Nhà họ Cố quả thực rất quyền thế. Nhưng dù có thế nào, họ cũng không thể một tay che trời trong một trường đại học hàng đầu.
Trần Du Du muốn lợi dụng quan hệ của Cố Thâm để đuổi học tôi?
Đúng là mơ giữa ban ngày.
Giống như kiếp trước, tôi tham gia vào nhóm nghiên cứu vật lý mà mình yêu thích. Giáo sư hướng dẫn của tôi là một trong những chuyên gia hàng đầu trong ngành. Ông ấy rất coi trọng tôi, nên sẽ không dễ dàng bị quyền lực thao túng mà đuổi tôi đi.
Huống hồ, tôi là con gái nhà họ Lục được công khai thừa nhận. Kiếp này, nếu Cố Thâm muốn động đến tôi, anh ta phải suy nghĩ kỹ xem nhà họ Lục có cho phép hay không.
Quả nhiên, một ngày nọ khi tôi đang tập trung vào nghiên cứu, giáo sư của tôi tìm đến tôi hỏi: “Em có đắc tội với ai không?”
Ngay lập tức, tôi nghĩ ngay đến Cố Thâm và Trần Du Du.
Thấy sắc mặt tôi có chút khó coi, giáo sư vỗ nhẹ lên vai tôi, trấn an: “Đừng lo lắng, em là học trò của tôi nên tôi biết em không phải người gây chuyện. Nếu có gì ấm ức, đừng chịu đựng một mình vì còn có tôi ở đây!”
Tôi cảm kích gật đầu: “Em cảm ơn thầy.”
Tôi vốn không phải kiểu người hiếu thắng, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên. và không muốn bất cứ ai phá vỡ cuộc sống hiện tại của mình.
Nhưng có những loại cặn bã, càng lùi bước thì chúng càng đuổi theo cắn chặt không buông.
Vậy thì chúng ta phải đập chec ngay từ đầu.
14.
Hôm nay, tin tức tràn ngập khắp nơi, trong đó 80% đều nhắm vào Cố Thâm.
#Thiếu gia nhà họ Cố bị bắt vì tình nghi tổ chức buôn người#
#Sự trụy lạc của giới hào môn#
#Tập đoàn Cố thị đang bị điều tra thuế và kiểm toán#
#Nhà họ Cố có dính líu đến thế giới ngầm, vụ án đang được điều tra#