TRÁO ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chương 5
Tôi nhìn đoạn video bị che mờ dày đặc, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Kiếp trước, người bị che mờ trong video chính là tôi.
15.
Chiếc sofa bên cạnh tôi lún xuống, Lục Minh Thanh ngồi xuống bên cạnh: “Nhìn gì mà buồn vậy?”
Hôm nay, tôi tròn 20 tuổi. Sự sụp đổ của nhà họ Cố chính là món quà sinh nhật tôi tự tặng cho mình.
Tôi tắt màn hình điện thoại, nở một nụ cười rực rỡ: “Không có gì đâu.”
Lục Minh Thanh thoáng ngập ngừng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ đặt trước mặt tôi một chiếc bánh kem tinh xảo.
Chiếc bánh này chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi khép mắt lại, lặng lẽ ước nguyện:
“Tôi hy vọng… Dưới bầu trời đầy sao và biển rộng, tôi sẽ không hoài phí tuổi thanh xuân.”
“Tôi hy vọng… Dù là xuân hạ thu đông, dù là mưa gió bão bùng, tôi vẫn có những người đồng hành bên cạnh.”
Sau đó, tôi chia chiếc bánh thành bốn phần bằng nhau, dành cho cha mẹ và anh trai. Ánh nến vàng dịu dàng tỏa sáng.
Tôi nhìn thấy trong đôi mắt Lục Minh Thanh, phản chiếu một nụ cười trong trẻo.
16.
Vụ án của nhà họ Cố đã gây chấn động cả nước, thu hút sự quan tâm chưa từng có từ công chúng. Thế nhưng, vào ngày phiên tòa xét xử công khai, Trần Du Du lại xuất hiện với tư cách ‘nạn nhân’.
Trước ống kính phát sóng trực tiếp, ngay giữa ánh nhìn của hàng triệu người cô ta khóc lóc thảm thiết, thấm đẫm nước mắt tố cáo:
Cô ta đã bị vẻ ngoài hào nhoáng của Cố Thâm mê hoặc thế nào…
Cô ta đã bị chuốc thuốc và đưa đến căn phòng tối tăm trong hộp đêm ra sao…
Câu chuyện được kể lại một cách đầy đáng thương.
Trước đó, không ai biết rằng một trong những cô gái bị che mặt trong các video mờ ảo kia chính là Trần Du Du. Vậy mà hôm nay, cô ta lại tự mình công khai điều đó.
Dư luận trên mạng ngay lập tức chia thành hai luồng ý kiến trái chiều. Trong khi một số người đồng cảm, thì số còn lại hoài nghi và chỉ trích.
Trần Du Du tiếp tục diễn tả lại từng lần mình bị ép buộc: lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba…
Sắc mặt của thẩm phán thoáng cứng lại, ngay lập tức cắt ngang lời cô ta trước khi câu chuyện đi quá xa: “Bị cáo, hãy dừng ngay những lời không liên quan đến vụ án!”
Trần Du Du đưa tay lau sạch nước mắt. Ánh mắt trở lên kiên cường, trên mặt mang theo vẻ bất khuất đầy bi tráng.
Cô ta nghẹn ngào cất giọng, như thể đang truyền động lực cho tất cả những nạn nhân khác: “Nạn nhân không có tội. Tôi là nạn nhân, nhưng tôi muốn sống dưới ánh sáng! Chúng ta phải dũng cảm đứng lên, đối mặt với quá khứ tăm tối! Đập tan nó! Nghiền nát nó! Và cuối cùng—”
“Đủ rồi!” Thẩm phán lạnh lùng ngắt lời cô ta, không chút cảm xúc: “Dừng ngay những lời lẽ không liên quan đến phiên tòa.”
Ngồi sau màn hình điện thoại, tôi lặng lẽ quan sát Trần Du Du.
Cô ta đã thông minh hơn rồi.
17.
Trần Du Du lợi dụng sự nổi tiếng từ vụ án, ngày ngày livestream và nhanh chóng trở thành một hotgirl mạng với hàng triệu người theo dõi.
Nếu cô ta không tự chuốc họa vào thân, có lẽ cuộc sống sau này sẽ rất suôn sẻ.
Nhưng…
Trong buổi livestream hôm đó, Trần Du Du xuất hiện với gương mặt sưng đỏ, hai má hằn rõ dấu vết bị đánh.
Vừa lên sóng, người xem lập tức bùng nổ bình luận: “Mặt em bị sao vậy? Có ai đánh em à?”
Cô ta ấp úng dây dưa mãi không nói rõ, khiến sự tò mò của fan càng bị kích thích. Quà tặng trong livestream liên tục được gửi đến, màn hình tràn ngập icon và hiệu ứng quà ảo.
Cuối cùng, cô ta ôm mặt, trong đôi mắt long lanh nước bất chợt bật cười: “Thật ra… tôi có một người chị…”
Vài giờ sau, tôi bị tấn công trên mạng và thậm chí còn lên cả hot search. Tên tôi xuất hiện chình ình trên bảng xếp hạng, thu hút hàng loạt người vào chỉ trích và mắng chửi.
Điện thoại tôi không ngừng rung lên với hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi lạ. Có vô số người gửi lời mời kết bạn trên WeChat, nhưng không phải vì muốn làm quen mà chỉ để tôi đọc thấy những lời lẽ xúc phạm trong phần ghi chú kết bạn.
Những điều này không hề ảnh hưởng đến tôi, nhưng nhà họ Lục cũng bị vạ lây. Tôi tìm lại đoạn livestream của Trần Du Du, xem thử cô ta lại giở trò gì lần này.
Trên màn hình, giọng cô ta nghẹn ngào vừa kể vừa khóc:
“Năm chị tôi lên năm tuổi, chính chị ấy đã thiêu chec bố mẹ ruột của chúng tôi.”
“Chúng tôi sống trong trại trẻ mồ côi suốt một năm, rồi một gia đình giàu có họ Lục muốn nhận nuôi tôi, nhưng chị ấy lại cướp mất cơ hội đó.”
“Sau đó, tôi bị một gia đình khác nhận nuôi, nhưng họ xem tôi như súc vật mà đánh đập tôi mỗi ngày. Trên người tôi lúc nào cũng đầy vết thương, tinh thần gần như sụp đổ khiến thành tích học tập cũng vì thế mà tụt dốc.”
“Sau này, tôi mất một năm để chữa bệnh và cố gắng học lại từ đầu, cuối cùng đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Chính chị gái tôi đã giới thiệu tôi với Cố Thâm. Tôi cứ nghĩ… anh ấy là người sẽ cứu rỗi cuộc đời tôi. Nhưng không ngờ… huhu…”
Mọi sự thật đều bị cô ta bẻ cong một cách trắng trợn, bình luận phía dưới đầy những lời đồng cảm dành cho cô ta. Và còn nhiều hơn thế nữa là những lời nguyền rủa muốn tôi chec đi.
Tôi không hiểu.
Cô ta căm hận tôi đến vậy… là vì cái gì?
18.
Tôi không biết liệu cô em gái tốt của tôi có còn nhớ chuyện năm bốn tuổi không. Chính tay cô ta đã đặt con búp bê xịt đầy nước hoa vào lò vi sóng và bật nó lên.
Nhưng tôi thì nhớ rất rõ. Kiếp trước, tôi luôn bị mắc kẹt trong ký ức về ngày hôm đó. Bị nhốt trong căn phòng tối tăm, tôi tự dày vò bản thân mà lặp đi lặp lại ký ức đó trong đầu.
Chỉ cần nhắm mắt lại, dường như tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa ấy đang thiêu đốt toàn bộ thế giới đen tối trong tôi.
Tôi nhớ rất rõ… Con búp bê ấy mặc một bộ váy rách rưới, mái tóc vàng rối tung và bù xù. Trên người nó có dán một mảnh giấy nhỏ, viết nguệch ngoạc tên của tôi.
Rốt cuộc, ai mới thực sự là người giec chec bố mẹ ruột của chúng tôi?
Tôi có lỗi.
Nhưng… mọi lỗi lầm đều phải do tôi gánh sao?
Nhưng tôi không có bằng chứng. Con búp bê ấy, cũng giống như bố mẹ ruột của tôi đã hóa thành tro bụi từ lâu.
Trần Du Du thực sự đã thông minh hơn rồi. Cô ta tung ra lời nói của mình trước, rồi gieo vào đầu khán giả một định kiến không thể xóa bỏ.
Còn nếu tôi lên tiếng phản bác, mọi người sẽ coi đó là ngụy biện. Thậm chí, cho dù nhà họ Lục đứng ra giải thích giúp tôi, thì họ cũng sẽ chỉ bị quy chụp là đồng lõa với tôi mà thôi.
19
Lục Minh Thanh đổi sim điện thoại mới cho tôi.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu tôi, giọng trầm ổn: “Yên tâm, anh sẽ lo chuyện này.”
Không biết từ bao giờ, thói quen gõ đầu tôi của anh ấy đã đổi thành những cái vỗ nhẹ đầy dịu dàng. Tôi kiễng chân, mỉm cười gõ nhẹ lên đầu anh một cái.
“Được.” Tôi luôn tin tưởng anh ấy.
Nhưng số lần anh đã gõ đầu tôi trước đây… Tôi nhất định sẽ đòi lại đủ.
20
Vì muốn tránh xa mọi ồn ào, tôi vùi mình trong phòng thí nghiệm suốt một tuần. Cho đến khi giáo sư của tôi rưng rưng nước mắt, xúc động thông báo rằng dự án đã thành công.
Tôi chớp mắt, ép những giọt nước mắt sắp tràn ra quay trở lại. Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành thí nghiệm mà kiếp trước chưa thể làm xong.
Một nửa điều ước sinh nhật tuổi 20 của tôi đã trở thành hiện thực.
Dưới bầu trời đầy sao và biển rộng, tôi sẽ không hoài phí tuổi thanh xuân.
21.
Trong một tuần tôi vùi đầu vào dự án nghiên cứu, giá cổ phiếu của nhà họ Lục lao dốc đáng kể. Không phải vì tôi thờ ơ đứng nhìn, mà là tôi chẳng thể giúp được gì.
Khi tôi mở cửa bước vào nhà, mẹ Lục đang ngồi trên sofa với sắc mặt có chút mệt mỏi. Nhìn thấy tôi, bà gắng gượng nở một nụ cười.
Mẹ Lục đứng dậy, bước đến gần: “Song Song, sao con lại về? Mệt lắm không? Gầy quá rồi, để mẹ bảo bếp nấu tổ yến bồi bổ cho con nhé.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, khẽ giọng hỏi: “Mẹ, đừng lo cho con. Nhưng… công ty sao rồi ạ?”