TRÁO ĐỔI CUỘC ĐỜI - Chương 6
Mẹ Lục thoáng hiện nét lo âu, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Con không cần lo lắng chuyện gia đình, việc công ty cứ để hai người đàn ông kia xử lý. Còn con, đừng đọc mấy tin vớ vẩn trên mạng là được!”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thực ra, dư luận đã dần thay đổi.
Từ một tuần trước, những ‘người trong cuộc’ liên tục đăng bài bóc trần sự thật về tôi và về Trần Du Du. Cộng thêm việc mỗi ngày cô ta đều livestream với gương mặt sưng vù, chủ đề này bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt.
Có người còn tổng hợp toàn bộ tin tức liên quan đến tôi và Trần Du Du, những người từng học cùng cô ta cũng lần lượt tiết lộ quá khứ không mấy tốt đẹp của cô ta.
Tôi lập một tài khoản mạng xã hội, đăng bài viết đầu tiên:
【Lục Song Song: Tôi sẽ không mắc bẫy tự chứng minh bản thân vô tội. Nếu tôi thực sự có tội, hãy đưa ra bằng chứng.】
Chưa đầy vài phút sau, tài khoản chính thức của Tập đoàn Lục thị đã chia sẻ lại bài đăng của tôi:
【Tập đoàn Lục thị✔️: Nhưng chúng tôi không cho phép bất cứ ai bôi nhọ công chúa nhỏ của chúng tôi. Chứng cứ vu khống đã được thu thập, đội ngũ luật sư Lục thị đã sẵn sàng.】
Lục Minh Thanh hiện tại đã bắt đầu thực tập trong tập đoàn, cha Lục đang dần chuyển giao công việc cho anh ấy. Rõ ràng bài đăng này là do anh tự ý quyết định.
Nhưng… tôi rất vui.
Ngay sau đó, một bài viết khác được đẩy lên hot search.
【Viện nghiên cứu vật lý Hoa Đại – Giáo sư Ngô Chấn Tùng✔️: Chúc mừng viện nghiên cứu của chúng tôi hôm nay đã thành công đột phá vấn đề trọng yếu trong nghiên cứu máy gia tốc hạt nặng. Cảm ơn học trò của tôi, @Lục Song Song, cùng toàn bộ đội ngũ nghiên cứu đã đóng góp to lớn cho nền khoa học nước nhà. Hãy luôn giữ vững đam mê và bản lĩnh của mình. Thầy tự hào về em.】
Ngay lập tức, dư luận hoàn toàn đảo chiều. Hầu hết mọi người đều đủ tỉnh táo để nhận ra ai đúng, ai sai.
Những lời lẽ vu khống tôi dần ít đi rất nhiều, chỉ còn lại một số anti-fan mù quáng nhưng không đáng bận tâm.
Còn Trần Du Du, cô ta nhanh chóng xóa tài khoản và biến mất khỏi thế giới mạng.
22.
Gần đây, tôi phát hiện Lục Minh Thanh có gì đó rất lạ. Ánh mắt anh ấy khi nhìn tôi có chút kỳ quái, lúc nào cũng ẩn chứa sự cẩn trọng và căng thẳng.
Tôi nghi hoặc quay sang hỏi: “Anh cứ bám theo em làm gì thế?”
Lục Minh Thanh lảng tránh ánh mắt của tôi, khẽ hừ một tiếng nhưng không trả lời. Tuy nhiên, bước chân của anh vẫn không dừng lại mà vẫn theo sát từng bước tôi đi.
Gần đến Tết, tập đoàn đang rất bận rộn vậy mà Lục Minh Thanh lại bỏ hết công việc, đi đâu cũng bám theo tôi như hình với bóng.
Giữa con phố tấp nập và rực rỡ ánh đèn, tôi bỗng cảm thấy một cơn lạnh buốt chạm vào da mặt.
Ngẩng đầu lên thì thấy tuyết rơi rồi. Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra… Hôm nay chính là ngày giỗ của tôi ở kiếp trước.
Cơn tuyết đầu mùa rơi xuống bất ngờ, giống hệt như chiếc xe lao đến của Trần Du Du năm đó.
Sau khi mua sắm xong, tôi cùng Lục Minh Thanh trở về biệt thự. Ngay tại cổng, một chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi với tốc độ kinh hoàng. Qua lớp kính chắn gió, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của Trần Du Du.
Cảnh tượng này… Trùng khớp hoàn toàn với kiếp trước.
Cô ta đang lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không nghe thấy. Như là định mệnh ép buộc, khiến tôi không nhìn rõ và không thể di chuyển.
Cho đến khi…
“RẦM!!!” Tiếng va chạm long trời lở đất vang lên bên tai tôi.
Trong cơn hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Minh Thanh: “Lần này, anh đã cứu được em rồi.”
23.
Trần Du Du đã bị bắt vào tù vị tội cố ý giec người, tôi đã đến gặp cô ta lần cuối trong đời này.
Cách nhau bởi tấm kính dày, tôi cầm ống nghe lên trước chậm rãi cất giọng: “Cô còn nhớ con búp bê mà mình đã đặt vào lò vi sóng không?”
Ánh mắt Trần Du Du lập tức chuyển từ căm hận sang kinh hoàng.
Tôi nhìn cô ta hoàn toàn sụp đổ, gào thét điên loạn cho đến khi bị lính gác kéo vào sau cánh cửa sắt nặng nề.
24.
Tuân Tử từng nói: “Bản tính con người vốn ác.”
Tôi cũng nghĩ như vậy. Bởi vì trên người em gái tôi, điều đó đã được thể hiện một cách triệt để.
Tôi đã cố gắng vượt qua những suy nghĩ tiêu cực và ích kỷ của bản thân, dùng đạo đức và pháp luật để kiềm chế chính mình. Còn em gái tôi, cô ta hoàn toàn buông thả bản năng xấu xa và cuối cùng mọi thứ đều quay lại trừng phạt chính cô ta.
Cả tôi và em gái đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình thương.
Thiếu tình yêu không phải là điều đáng xấu hổ. Tôi đã trải qua vô số lần vấp ngã, nhưng tôi luôn chân thành và nhờ vậy tôi đã tìm thấy tình yêu của riêng mình.
Còn em gái tôi, chỉ cần một khúc xương thịt thừa bị người khác vứt ra, cô ta cũng vội vàng lao đến tranh giành. Cô ta nghĩ rằng có thể dùng cái giá rẻ mạt nhất để đổi lấy tình yêu sâu sắc nhất.
Làm sao có chuyện đó được?
Ngay cả người chị ruột thân thiết nhất, cũng chẳng còn yêu thương cô ta nữa.
25.
Đứng từ xa, Lục Minh Thanh nói: “Cuối cùng, anh cũng đã cứu được tất cả mọi người.”
—-Hết—
Ngoại truyện: Trần Du Du.
Tôi vẫn mơ hồ nhớ rằng, tuổi thơ của tôi từng có những ngày rất hạnh phúc. Tôi từng nghĩ, bố mẹ tôi là những người tuyệt vời nhất trên thế gian, bởi vì họ rất yêu tôi.
Nhưng tại sao họ cũng yêu chị tôi?
Lần đầu tiên trong đời, tôi nảy sinh ý muốn chiếm lấy toàn bộ tình yêu của bố mẹ. Chị cũng phải yêu tôi, chị không nên chia sẻ tình yêu của bố mẹ với tôi.
Năm tôi bốn tuổi, tôi học theo cảnh trong tivi và bảo chị vào bếp làm điểm tâm cho tôi.
Tôi nhìn thấy ngọn lửa bùng lên… Tất cả, đều là lỗi của chị.
Chính chị đã làm nổ tung nhà bếp.
Chính chị đã giec chec bố mẹ.
Chính chị đã khiến tôi mất đi bố mẹ.
Tôi căm hận chị.
Nhưng khi đó, tôi mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi và tôi chỉ đơn thuần ghét chị mà thôi. Sau đó, chúng tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi.
Chị vẫn giống như trước, ăn những gì tôi để lại và mặc những bộ đồ tôi không thích.
Đó là điều hiển nhiên… Chị ta phải chăm sóc tôi.
Mọi thứ chỉ thay đổi khi tôi được nhà họ Lục nhận nuôi, họ không có tình yêu dư thừa dành cho tôi cả. Người anh trai trên danh nghĩa của tôi, anh ta thậm chí chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái.
Khi tôi cố làm nũng với anh ta như đã từng làm với bố mẹ ruột, thì anh ta lại xa lánh tôi như tránh rắn độc, cảm giác như tôi là một thứ dơ bẩn nào đó.
Bố mẹ nuôi luôn không vừa mắt với tôi, suốt ngày họ bắt bẻ và chỉ trích. Bố mẹ ruột của tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ tôi như vậy.
Tại sao lần nào chị cũng đứng đầu? Còn tôi thì không?
Tại sao chị có thể cưới một người cao quý và hoàn mỹ như Cố Thâm. Còn tôi thì bị đuổi khỏi nhà?
Tôi đã lao xe giec chec chị ta.
Tôi cười… Cười đến sảng khoái… Cười đến mức trong miệng toàn là m.á.u.
Vậy mà… tôi lại sống lại.
Tôi muốn cảm ơn ông trời, vì đã cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu.
Tôi muốn đứng hạng nhất!
Tôi muốn cưới Cố Thâm!
Tôi muốn nhận được nhiều tình yêu hơn chị!
Nhưng tôi đã thất bại.
Bố Trần mỗi ngày đều tháo dây lưng trên tường xuống, quật thẳng vào lưng tôi. Mẹ Trần nhốt tôi trong căn phòng tối tăm, chỉ cần tôi ngủ quên bà ta sẽ đổ nước lạnh lên người tôi.
Kiếp trước, chị tôi cũng đã phải chịu đựng những thứ này sao?
Tôi có chút vui vẻ. Hóa ra kiếp trước, chị ấy cũng không phải lúc nào cũng hào nhoáng như vẻ bề ngoài.
Tôi cắn răng chịu đựng vì sắp gặp được Cố Thâm rồi. Nhưng… tôi đã hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Tôi… Một kẻ dơ bẩn, lại muốn khoác lên mình vẻ thanh cao kiêu hãnh của chị.
Nhưng tôi đã thất bại.
Kiếp trước, tôi nhìn thấy chị trên màn hình LED khổng lồ trong bộ váy cưới, bước lên lễ đường trong ‘đám cưới thế kỷ’. Kiếp này, trên cùng màn hình ấy tôi lại thấy chị đứng trên bục vinh quang và phát biểu nhận giải thưởng cao quý.
Tại sao?!
Chị không xứng đáng có cuộc sống như vậy!
Chị cũng mang tội, chị đã giec chec bố mẹ!
Tôi chọn một ngày đặc biệt và vẫn muốn làm lại một lần nữa. Tôi nhắm thẳng đầu xe về phía chị rồi đạp mạnh chân ga.
Máu chảy tràn trong miệng tôi.
Nhưng… Tôi nhìn thấy Lục Minh Thanh ôm chặt chị, lăn sang bên mép cỏ để tránh cú đ.â/m chí mạng.
Tôi lại thất bại rồi…
Chị đã đến gặp tôi với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Nhưng tôi phải thừa nhận, tôi rất ghen tị với chị ấy.
Ghen tị vì chị có quá nhiều người bảo vệ.
Ghen tị vì chị được nhà họ Lục yêu thương hết mực.
Ghen tị vì từ nhỏ chị đã được quan tâm.
Ghen tị vì chị đẹp hơn tôi.
Chị nhìn tôi, bình thản hỏi: “Cô còn nhớ con búp bê mà mình đặt vào lò vi sóng không?”
Chị ấy có ý gì?
Rồi… tôi nhớ lại tất cả.
Tôi nhớ, trên tivi chiếu cảnh dùng búp bê nguyền rủa người khác. Nên tôi đã nhặt con búp bê cũ rách bị mình vứt xó, sau đó bắt chước trong phim mà dán lên nó một mảnh giấy nhỏ, vẽ lên đó tên của chị.
Tên của chị quá nhiều nét, tôi thấy mà bực bội liền quăng mạnh con búp bê ra xa. Nó rơi thẳng vào thùng rác, nơi đó bốc lên một mùi hôi thối khó chịu.
Tôi chợt nhớ đến bình xịt của mẹ, mỗi lần xịt một cái sẽ tỏa ra hương thơm. Tôi muốn mang nó đi khoe với chị, vì thế tôi vào bếp và thấy chị đứng đờ đẫn trước bếp gas, trên đó chẳng có món điểm tâm nào.
Chị không làm cho tôi… Vậy thì tôi sẽ nướng chị.
Tôi nhét con búp bê vào lò vi sóng, bắt chước động tác của mẹ mà bấm loạn xạ. Như thế, chị sẽ không bao giờ tranh giành tình yêu của bố mẹ với tôi nữa.
Tivi đã nói rồi.
Nếu viết tên của ai lên búp bê, đ.â/m vào đâu thì người đó sẽ đau ở đó. Vậy thì tôi sẽ nướng chị, biến chị thành điểm tâm.
Ngoại truyện: Lục Minh Thanh.
01
Tôi có thêm một đứa em gái, nó tên là Lục Song Song. Người con bé gầy nhom và nhỏ xíu. Mẹ nói tôi bị bệnh khiến trái tim tôi lạnh lẽo, nên cần có em gái ở bên cạnh tôi.
Em gái là cái gì?
“Có đá như bóng được không?” Sau khi hỏi, tôi nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt mẹ.
Haizz, thôi không sao cả.
02
Lục Song Song thật phiền phức!
Con bé suốt ngày bám lấy tôi như cái đuôi nhỏ. Em ấy đã tròn trịa lên, da dẻ trắng trẻo và càng ngày càng giống một quả bóng hơn.
Nhưng tôi không thể đá con bé.
Bố nói, nếu tôi dám đá em gái thì ông sẽ đá tôi như một quả bóng.
Chủ yếu là để tôi biết cảm giác bị đá.
03
Em ấy tốt nghiệp tiểu học, hai mắt rưng rưng tiễn tôi vào cấp hai.
Khi em tốt nghiệp cấp hai, nụ cười rạng rỡ tiễn tôi vào cấp ba.
Trái tim tôi dường như có chút ấm áp hơn.
04
Em gái tôi đậu vào trường đại học của tôi, nhưng khoa Vật lý của em ấy cách khoa tôi rất xa.
Mỗi lần tôi đến tìm em ấy, đôi mắt cong cong khi cười luôn phản chiếu hình ảnh duy nhất của tôi trong đó.
05
Không biết từ bao giờ, tôi đã thôi gọi em ấy là ‘em gái’.
Thay vào đó… tôi gọi là ‘Song Song’.
06
Tôi đã gặp ác mộng.
Thứ dơ bẩn đó biến thành em gái tôi, còn muốn quyến rũ tôi.
Hừ, nằm mơ đi!
Tôi đã vứt nó ra ngoài!
Cha mẹ bị kẻ thù hãm hại mà chec, Song Song cũng bị thứ dơ bẩn đó lái xe tông chec.
Tất cả mọi người đều chec. Chỉ còn lại mình tôi cô độc tồn tại trên thế gian này, hoàn toàn biến thành một cỗ máy lạnh lẽo và vô cảm.
May mà tất cả chỉ là mơ.
Không đúng.
Thứ dơ bẩn đó từng gọi tôi là anh trai nó. Để xác nhận đó có thật chỉ là giấc mơ không, tôi bắt đầu yêu cầu được thực tập tại Lục thị. Sau đó âm thầm ẩn nhẫn, tôi đã sớm tóm gọn kẻ đứng sau giật dây muốn hại chec cha mẹ tôi.
Quả nhiên, không chỉ là mơ. Vậy Song Song của tôi thì sao?
Em ấy nằm trong tuyết, m.á.u nhuộm đỏ cả lớp sương giá.
07
Lại một mùa đông nữa đến.
Nỗi bất an trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt, tôi chỉ có thể bám sát bên em ấy từng bước.
Đuổi tôi đi sao?
Hừ, em có biết vì bảo vệ em, tôi đã bị đám lão già trong công ty chửi bao nhiêu lần không?
Tôi đã cứu được em rồi… Song Song.
08
Song Song… Song Song… Em thấy không, trái tim tôi đã nóng lên rồi.
Ngoại truyện: Lục Song Song.
Tôi từng có ba cặp bố mẹ.
Tôi từng hy vọng vào bố mẹ ruột của mình, nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là thất vọng.
Tôi căm hận nhà họ Trần tới mức từng nghĩ đến việc ném búp bê vào lò vi sóng, nhưng ánh lửa năm đó đã cản tôi lại.
Toàn bộ yêu thương của tôi, tôi đều dành cho bố mẹ nhà họ Lục.
Tôi vẫn gọi họ là ‘bố mẹ’, và tôi vẫn nắm chặt tay Lục Minh Thanh.
– Hết –