Tráo thê: Tổng tài bức hôn - Chương 171
“Mấy ngày nay anh đi chết ở đâu vậy hả? Có biết là em lo lắng lắm hay không? Đi đâu cũng không báo được một tiếng? Thật khiến người khác tức chết mà.”
Phù Dung vừa đánh, vừa mắng.
Tâm trạng sợ hãi mấy ngày hôm nay của cô cuối cùng cũng được buông lỏng.
Phù Dung cứ lo rằng Mạc Tử Thâm sẽ xảy ra chuyện gì không tốt.
Mạc Tử Thâm bị Phù Dung đánh nhưng không hề né trách.
Anh đứng im, mỉm cười để mặc cô nàng trút giận lên người mình.
Phù Dung đánh một lúc lâu thì đã mệt, cô đứng chống nạng mà thở phì phò.
Mạc Tử Thâm thấy vậy liền cười cười mà hỏi:
“Hết giận chưa?”
Câu hỏi vừa thốt ra Phù Dung ngay lập tức lườm Mạc Tử Thâm một cái sắc lẻm.
“Anh còn cười được? Nói đi, bữa giờ làm gì vậy?”
“Ưm… Chuyện dài lắm.
Chúng ta đi lên nhà trước được không?”
Mạc Tử Thâm ôm lấy bả vai xoay xoay, mở miệng xuýt xoa:
“Em đánh anh bầm dập vậy rồi cũng phải cho anh lên nhà ngồi rồi mới tra khảo chứ?”
“Đi thôi”, Mạc Tử Thâm nháy mắt với Phù Dung, hất đầu về phía sau dãy nhà rồi quay lưng đi trước.
“Hừ.”
Phù Dung vẫn còn rất giận, nhưng cũng làm theo lời của Mạc Tử Thâm.
Hai người bước đi song song vào trong tòa chung cư.
Phù Dung không biết cô có lầm không, nhưng hôm nay Mạc Tử Thâm hình như có chút kỳ lạ.
“Anh uống gì không? Em lấy cho.”
Phù Dung mở cửa bước vào, quan tâm mà hỏi Mạc Tử Thâm một câu.
“Ha ha, anh vừa không ở chung nhà có mấy ngày, em đã vội xem anh xa cách thế? Anh muốn uống gì thì tự đi lấy cũng được mà.”
Mạc Tử Thâm cười lớn, bộ dáng vẫn lưu manh như thường ngày mà trêu chọc Phù Dung.
“Anh bớt nói xàm đi.”
Phù Dung giơ tay lên, hăm dọa đánh anh.
Mạc Tử Thâm càng cười lớn hơn.
Anh tiến lên, nắm lấy tay của Phù Dung rồi dịu giọng:
“Em vào trong phòng anh chút, anh có chuyện muốn nói.”
Phù Dung thấy Mạc Tử Thâm bỗng dưng thay đổi thái độ như vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng trở nên căng thẳng.
“Anh sao vậy?”
Mạc Tử Thâm chỉ cười mà không nói, nắm lấy tay của Phù Dung đi về căn phòng mà Phù Dung sắp xếp cho anh ở tại đây.
“Rầm.”
Mạc Tử Thâm vừa kéo Phù Dung vào phòng xong thì liền đóng mạnh cửa lại.
Sau đó anh đè chặt Phù Dung ở trên vách tường.
Phù Dung bị hành động này của Mạc Tử Thâm làm cho bị dọa.
“Mạc Tử Thâm, anh làm gì vậy?”
Mạc Tử Thâm vẫn không trả lời cho câu hỏi của Phù Dung.
Gương mặt anh càng ngày càng tiến gần về phía mặt của Phù Dung hơn.
Phù Dung cảm thấy cực kỳ sợ hãi, trong lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Mặt của Mạc Tử Thâm đã kề sát rạt, Phù Dung có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình.
Phù Dung khó chịu mà nhắm mặt mắt lại, môi mím chặt, bàn tay siết chặt hơi run rẩy.
Phù Dung nhận ra Mạc Tử Thâm đang muốn làm gì, thế nhưng trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, vô thức mà trốn tránh.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Mạc Tử Thâm vẫn cứ duy trì gương mặt ở khoảng cách gần với Phù Dung nhưng không tiến đến nữa.
Phù Dung cảm thấy không khí trong phòng đã bị rút sạch, hô hấp khó khăn khiến cô nhăn mặt, sau đó hé mắt ra nhìn thử.
Gương mặt của Mạc Tử Thâm hiện to trước mắt khiến Phù Dung sợ hãi, lại lập tức nhắm tịt mắt lại.
Mạc Tử Thâm nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của Phù Dung, cuối cùng cũng không nỡ tiếp tục trêu ghẹo cô nữa.
Anh bật cười mà nói:
“Ha, ngốc.
Chẳng phải em đòi lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của anh sao? Không phải muốn cả đời ở bên cạnh anh không về lại với Từ Ngưng Viên à? Vì sao hiện tại lại trốn tránh anh như vậy?”
Phù Dung bất ngờ, mở mắt ra ngơ ngác mà nhìn Mạc Tử Thâm.
Phù Dung cảm thấy nghẹn lời, không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy.
Gương mặt của Mạc Tử Thâm đã không còn dáng vẻ cợt nhả như thường ngày, cũng không còn nghiêm túc, hung dữ như khi nãy.
Mạc Tử Thâm của hiện tại đối với Phù Dung là hoàn toàn dịu dàng, ân cần.