NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tráo thê: Tổng tài bức hôn - Chương 172

  1. Home
  2. Tráo thê: Tổng tài bức hôn
  3. Chương 172
Prev
Next

Anh thở dài, đưa tay ra vuốt sợi tóc đang lòa xòa trước mặt của cô.

Sau đó thì khẽ đặt một nụ hôn lên trán của Phù Dung, không mang theo chút dục vọng nào chỉ có cưng chiều vô hạn.

Cái hôn của một người anh trai dành cho em gái mình.

Mạc Tử Thâm nhìn thấy Phù Dung ngơ ngác thì lại nổi lên ý muốn trêu ghẹo.

“Sao thế? Đứng ngơ ra như vậy là đang muốn được anh hôn thêm cái nữa đúng không? Vậy lại đây nào…”

Phù Dung thấy Mạc Tử Thâm lại trêu chọc mình thì vội vàng đẩy anh ra rồi trừng mắt nhìn anh.

“Hôm nay anh lên cơn điên gì vậy hả?”

Phù Dung tức giận mà hỏi.

Mạc Tử Thâm làm cho cô cảm thấy bối rối, hôm nay anh ta hành xử rất kỳ lạ.

“Anh lên cơn điên gì đâu chứ?”, Mạc Tử Thâm cười cười, đưa tay ra khẽ vỗ vỗ lên đầu của Phù Dung:

“Anh chỉ muốn em nhìn rõ một số việc thôi.

Phù Dung, có những thứ không phải cứ muốn là sẽ thực hiện được đâu.

Trái tim của em đã có quyết định của riêng nó rồi không phải sao? Em cứ sống theo cảm xúc của con tim mình đi, không cần luôn ép mình sống theo lý trí, cũng không cần phải nhớ ơn cứu mạng của anh nữa.”

“Anh…”, Phù Dung hoảng hốt mà ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tử Thâm, “Anh đang nói gì vậy?”

“Chẳng phải em đã tự hiểu rõ rồi sao?”, Mạc Tử Thâm mỉm cười hiền từ, xoa xoa trên đầu của Phù Dung, “Cô gái ngốc.”

“Em…”, Phù Dung cúi đầu, hốc mắt cay xè, “Cám ơn anh.”

“Đã bảo em ngốc đúng thật là ngốc mà”, Mạc Tử Thâm cốc mạnh lên trán của Phù Dung một cái, “Ai cần em cảm ơn hả?”

Phù Dung mím môi không nói, cô biết Mạc Tử Thâm đây là đang cố ý tác thành cho cô và Từ Ngưng Viên.

Mạc Tử Thâm muốn cô nhận rõ ràng việc mình chỉ có thể chấp nhận gần gũi với một mình Từ Ngưng Viên mà thôi.

Cô đối với anh vẫn không phải là thứ tình cảm này.

Vẫn là cô làm cho Mạc Tử Thâm cảm thấy bị tổn thương…

Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung trở nên buồn bã như vậy thì khẽ đau lòng.

Anh thở dài, rồi đưa tay ra ôm lấy Phù Dung vào lòng:

“Không cần tự trách, cũng không cần phải sống vì ai nữa.

Phù Dung, em chỉ cần sống vì em là được rồi.

Đây cũng là điều mà anh mong muốn.”

Phù Dung gác đầu lên vai của Mạc Tử Thâm, nước mắt không kìm được mà chảy ra.

“Dù là anh không thích cái tên tự cao Từ Ngưng Viên kia cho lắm, nhưng mà biết sao được giờ.

Ai bảo em lại không có mắt nhìn, đi thích cái tên tệ hại đó mà bỏ qua một người cực phẩm như anh hả? Giờ em có hối hận thì cũng muộn màng rồi, anh không thèm nữa đâu.”

Phù Dung bị giọng điệu này của Mạc Tử Thâm làm cho bật cười.

“Bây giờ em chỉ còn có một lựa chọn duy nhất thôi, vì vậy phải sống thật hạnh phúc với Từ Ngưng Viên đó.

Biết không hả?”

Mạc Tử Thâm hỏi trong tiếng nghiến răng đầy đe dọa.

Phù Dung vừa cười, vừa khóc, siết chặt lấy người của Mạc Tử Thâm mà gật gật đầu.

Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung đã nhận lời thì khẽ yên lòng.

Anh xoa xoa đầu cô, trong lòng thành tâm cầu phúc cho cô gái nhỏ này.

“Rầm rầm rầm.”

Mạc Tử Thâm và Phù Dung đang ôm nhau thắm thiết thì bỗng dưng gần đó vang lên tiếng động lạ.

Tủ quần áo trong phòng bị ai đó phá tanh bành.

Phù Dung giật mình, vội vàng nhìn sang đó sau đó trợn lớn mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Mạc – Tử – Thâm.”

Từ Ngưng Viên bộ dáng nhếch nhác từ trong tủ bước ra, nghiến răng mà gọi tên Mạc Tử Thâm.

“Ai cho phép anh nhốt tôi ở trong tủ quần áo hả?”

Từ Ngưng Viên nói xong thì hầm hầm tức giận mà tiến đến chỗ của Mạc Tử Thâm đang đứng.

Bộ dáng như chuẩn bị đánh nhau tới nơi.

“Chậc chậc, phá bỏ dây trói cũng nhanh thật đấy.”

Mạc Tử Thâm thấy Từ Ngưng Viên xuất hiện thì cũng buông Phù Dung ra.

Anh xoa xoa cằm, dáng vẻ đầy tiếc nuối.

“Tôi còn tưởng có thể đứng đây ôm ấp Phù Dung một lúc nữa thì anh mới xuất hiện chứ?”

Câu nói này của Mạc Tử Thâm khiến mặt của Phù Dung đỏ ửng, còn Từ Ngưng Viên bị bùng phát phẫn nộ.

“Thằng khốn.”

Từ Ngưng Viên gầm lên, sau đó đánh một cái thật mạnh về phía Mạc Tử Thâm.

Thế nhưng lại… hụt.

Mạc Tử Thâm đã nhanh chóng né sang một bên, sau đó trốn hẳn sau lưng của Phù Dung.

“Này, tên man rợ Từ Ngưng Viên kia.

Quân tử động khẩu không động thủ nhé.

Nói chuyện thì nói chuyện, tự dưng lại đánh nhau làm gì?”

Mạc Tử Thâm vừa núp sau lưng Từ Ngưng Viên mà vừa hét lớn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 172"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com