Trò Hề Mang Tên Tình Yêu - Chương 2
3
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, tôi đập mạnh một bản báo cáo dự án xuống bàn.
“Có ai giải thích cho tôi được không, dự án khu đất Nam Thành bị đội ngân sách ba mươi triệu, số tiền đó dùng vào việc gì?”
“Lẽ nào để gắn kim cương cho máy xúc, hay phát mỗi công nhân một cái mũ bảo hộ của LV?”
Không một ai lên tiếng.
Ánh mắt tôi quét qua một gã đang rụt cổ cúi đầu — một trong những “anh em chí cốt” của Lục Diễn, tên là Vương Hạo.
“Tổng giám đốc Vương, anh nói đi.”
Gã mồ hôi vã như tắm, giọng run rẩy: “Cô… cô Cố, trước khi anh Diễn hôn mê có dặn… phải dùng vật liệu tốt nhất…”
“Vật liệu tốt nhất?”
Tôi bật cười.
“Ý anh là nâng cấp bê tông cốt thép thành vàng thỏi à?”
“Tôi cho anh nửa tiếng, dọn đồ, cút.”
Gã đột ngột đứng bật dậy: “Cô lấy tư cách gì mà đuổi tôi? Công ty này là của anh Diễn!”
“Tôi là cổ đông lớn thứ hai của Sáng Thế.”
“Tôi có bằng chứng anh làm giả sổ sách, tham ô công quỹ — đây.”
Tôi ném xấp tài liệu xuống trước mặt hắn.
Mặt hắn tái nhợt, mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
Không lâu sau, mẹ Lục nhận được tin, tức tốc kéo quân tới công ty, mặt mày hằm hằm.
“Cố Vãn! Đồ đàn bà độc ác! A Diễn còn đang nằm đó chưa tỉnh, cô đã vội vàng soán quyền rồi hả?”
Tôi dựa lưng vào ghế, day trán đang nhức âm ỉ.
“Tôi chỉ đang dọn dẹp sâu mọt trong công ty.”
“Cô nói xàm! Vương Hạo là anh em tốt của A Diễn, cô muốn chia rẽ huynh đệ họ, rốt cuộc cô toan tính gì?!”
Bà ta đẩy Phương Vân Như lên phía trước.
“Nếu cô không biết quản lý công ty, thì từ giờ mọi chuyện cứ để Vân Như duyệt trước!”
Tôi nhìn gương mặt ngập tràn kiêu căng của Phương Vân Như, khẽ gật đầu.
“Được thôi.”
“Nếu biểu muội tài giỏi vậy, thì mấy thứ này giao cho cô ta xử lý.”
Phương Vân Như chẳng thèm xem qua, ngẩng cao đầu như thể mình là thiên tài giáng thế.
Mẹ Lục đắc ý hừ một tiếng, kéo cô ta bỏ đi.
Sau khi hai người rời đi, trợ lý của tôi lo lắng hỏi:
“Cố tổng, chị thật sự không can thiệp gì sao? Thiếu chị, công ty chắc chắn trụ không nổi. Cô Phương đó đâu hiểu gì!”
“Cứ để cô ta xử lý.”
Nếu Phương Vân Như dám phá hoại kế hoạch của Lục Diễn, tôi không tin Lục Diễn sẽ ngồi yên.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, Phương Vân Như ngoan ngoãn trả lại hết quyền lực cho tôi.
Tôi nghiêng mắt nhìn cô ta, nhếch môi:
“Thay vì phí công với tôi, chi bằng lo chăm sóc cho biểu ca cô đi.”
Đúng lúc này, một người mẫu trẻ tự xưng đang mang thai con của Lục Diễn đến cổng công ty giăng băng rôn, đòi tôi — vị hôn thê — nhường chỗ, yêu cầu chia cổ phần.
Phương Vân Như còn kích động hơn tôi, lao ra đánh nhau với cô ta.
Phóng viên kéo đến như vỡ chợ, ống kính chĩa tới tấp.
Mẹ Lục cũng đến, chẳng biết nói gì với hai người kia, mà vừa đánh nhau sôi sục là vậy, bây giờ lại đứng chung chiến tuyến.
Ba người bắt đầu công khai bôi nhọ tôi trước truyền thông, nói tôi ghen tuông, không dung nổi “chân ái” của Lục Diễn, rằng tôi mới chính là người thứ ba chen vào.
Tôi không nói gì.
Chờ họ diễn đến đoạn cao trào, tôi bình tĩnh gọi cảnh sát ngay tại chỗ.
“Alô, đồng chí cảnh sát phải không? Đây là tập đoàn Sáng Thế. Có người mạo danh bạn gái vị hôn phu tôi, giả mang thai để tống tiền, xin đến xử lý giúp.”
Người mẫu câm nín.
Mẹ Lục cũng cứng họng.
Dư luận lập tức xoay chiều.
Tôi hướng ống kính máy quay, mắt hoe đỏ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
“Vị hôn phu tôi vẫn đang nằm viện, thế mà lại có người lợi dụng tên anh ấy để lừa tiền, tôi tuyệt đối không khoan nhượng!”
“Tôi tin A Diễn. Anh ấy sẽ không phản bội tôi.”
Tôi tự xây dựng hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ — trong lúc vị hôn phu đang nguy kịch vẫn phải gánh vác công ty, còn phải chiến đấu với những kẻ ti tiện mạo danh.
Dư luận hoàn toàn nghiêng về phía tôi.
Trong bóng tối, thám tử tư tôi thuê gửi tin về.
Lục Diễn đã “xuất viện”, được đám “anh em tốt” chuyển đến một biệt viện canh gác nghiêm ngặt ở ngoại ô.
Danh nghĩa là “tĩnh dưỡng”.
Tôi chỉ được phép đến “thăm nom” vào cuối tuần.
Nhìn gương mặt “an nhiên” khi ngủ của hắn, tôi dịu giọng nói nhỏ:
“A Diễn, anh biết không, có người nói mang thai con anh, còn đến tận nơi kiếm chuyện với em. Em biết ngay là bịa đặt. Anh yêu em như vậy, sao có thể phản bội em chứ?”
“Lúc trước anh còn thề, nếu phản bội sẽ nuốt ngàn cây kim, chết không toàn thây. Em tin anh không bao giờ thất hứa, đúng không?”
“A Diễn, hai năm không đến công ty, anh không biết đám người dưới dối trên lừa dưới đến mức nào đâu. Tài chính rối tung rối mù, suýt chút nữa là bị kéo sập rồi. Sao anh lại giấu em vậy?”
“A Diễn, công ty tôi đã kéo về đúng quỹ đạo, những kẻ cần xử lý cũng đã xử lý xong rồi.”
“A Diễn, anh định bao giờ mới tỉnh lại đây?”
4
Group “Bảo vệ Diễn ca tốt nhất” lại bắt đầu náo loạn.
Chu Hàng gửi một tấm ảnh “nằm viện” của Lục Diễn, đính kèm dòng trạng thái: “Kỳ tích đang xảy ra! Diễn ca động ngón tay rồi!”
Bên dưới là một đống bình luận như vỡ trận.
“Tốt quá! Tôi biết mà, Diễn ca là người tốt nên sẽ gặp lành!”
“@Cố Vãn, chị dâu ơi chị thấy chưa? Kỳ tích đấy! Diễn ca sắp tỉnh rồi!”
Tôi nhìn tấm ảnh dàn dựng lộ liễu đó, trên cổ Lục Diễn thậm chí còn có dấu vết không biết là của người đàn bà nào để lại.
Tôi lạnh mặt nhắn lại: “Vất vả rồi.”
Ngay sau đó, điện thoại rung lên — thám tử tư gửi đến một tệp tài liệu mã hóa.
Tên tệp cực kỳ thẳng thắn: 【Cuộc ăn chơi cuối cùng của Lục Diễn】.
Tôi mở video.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, đèn xoay nhấp nháy, giữa đám phụ nữ mặc bikini, vị “hôn phu thực vật” của tôi đang đầy sinh lực, nằm giữa như một vị hoàng đế đang tuyển phi.
Chu Hàng giơ ly rượu hô lớn: “Nào, cạn ly vì Tổng Lục tương lai! Chúc anh ngày mai ‘tỉnh dậy’ thuận lợi, thành công giành lại công ty, đá bay con ngu kia!”
Cả hội trường cười vang.
Lục Diễn bóp má một cô gái bên cạnh, cười toe toét, dương dương tự đắc.
“Gì mà vội, đã bên nhau bao năm, cũng phải để cô ta cút cho oai phong chút chứ.”
Máy quay chuyển hướng — hắn siết chặt một cô gái vào lòng, gương mặt rất quen, chính là cái cô người mẫu từng đến công ty gây rối.
Hắn bóp cằm cô ta, hôn sâu, tiếng huýt sáo hò reo vang trời.
Hôn xong, hắn đắc ý tuyên bố: “Cưng à, làm em thiệt thòi rồi. Chờ anh lấy lại công ty, con tiện nhân Cố Vãn tùy em xử lý!”
Tôi bình tĩnh bấm nút dừng, khung hình đứng yên trên khuôn mặt đê tiện và vênh váo của hắn.
Dạ dày tôi cuộn lên như bị ai khuấy đảo.
Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp Phương Vân Như.
Địa điểm là quán cà phê nổi tiếng cô ta thích nhất.
Cô ta đi giày cao gót, bước từng bước yểu điệu đến ngồi đối diện tôi, cả người toát ra khí chất “người chiến thắng”.
“Chị Cố, chị tìm em có việc gì vậy? Em bận lắm, còn phải chăm anh Lục nữa.”
Tôi không nói gì, chỉ đẩy điện thoại sang.
Video bắt đầu phát.
Nét mặt đắc ý của cô ta từng chút từng chút vỡ vụn, đóng băng.
Ly cà phê trong tay cô ta run rẩy rơi xuống, “choang” một tiếng, nước nâu văng đầy bộ đồ hiệu.
Cô ta chẳng mảy may để ý, chỉ dán mắt vào hình ảnh Lục Diễn đang tình tứ với từng người đàn bà trong video.
Đoạn phim vừa kết thúc, cô ta ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp giờ đây méo mó vì ghen tuông và phẫn nộ.
“Không! Đó không phải là anh Lục của em! Chị gạt em! Đó không phải là anh ấy!”
Tôi bật cười.
“Xem ra, em cũng không phải ‘cưng duy nhất’ của anh ta rồi.”
Cô ta như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức gào lên:
“Chị cười cái gì?! Cố Vãn! Chị có tư cách gì cười em?!”
“Anh Lục và em là thanh mai trúc mã! Anh ấy sớm đã yêu em rồi!”
“Anh ấy chỉ phạm sai lầm mà đàn ông nào cũng phạm!”
“Anh ấy ở bên chị chẳng qua vì muốn lợi dụng chị kiếm tiền cho bọn em thôi!”
“Chị chỉ là một phần trong ván chơi của bọn em, một công cụ! Chị hiểu không?!”
Cô ta càng nói càng hăng, thậm chí đứng bật dậy, chỉ tay xuống tôi, gào lên như thể đang giảng đạo lý cho kẻ thua cuộc.
“Chị tưởng tai nạn xe là thật à? Chính em là người nghĩ ra đó!”
“Em không muốn để anh ấy kết hôn với chị! Loại đàn bà như chị xứng sao?!”
Ồ.
Thì ra là vậy.
Tôi khẽ gật đầu, đẩy sang một tập tài liệu khác.
“Yêu đến vậy, chắc em sẽ không ngại cái này đâu nhỉ?”
Là bản kết quả khám sức khỏe của Lục Diễn.
Mấy chữ “vô tinh trùng” được tôi khoanh đỏ chót.
Mặt Phương Vân Như lập tức tái mét như xác giấy.
Nhưng chưa đầy vài giây sau, cô ta lại trở về cái bộ mặt chua ngoa quen thuộc.
“Không sao! Em yêu anh ấy! Em chỉ cần anh ấy! Đừng tưởng như vậy là chị sẽ giành lại được anh ấy từ tay em!”