NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trò Hề Mang Tên Tình Yêu - Chương 3

  1. Home
  2. Trò Hề Mang Tên Tình Yêu
  3. Chương 3
Prev
Next

5

Tin Lục Diễn “kỳ tích tỉnh lại” được chính Chu Hàng thông báo trong group “Bảo vệ Diễn ca tốt nhất”.

Hắn ta còn đăng kèm một tấm ảnh cận cảnh Lục Diễn mở mắt.

Ánh mắt trong ảnh mờ mịt, mong manh, cứ như một thiên sứ vừa đáp xuống nhân gian.

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

Thế người chơi trò vua chúa giữa đám gái bikini trong video tối qua là ai?

Điện thoại mẹ Lục gọi đến gần như cùng lúc với bài báo đầu tiên.

Giọng bà ta the thé, vừa đầy phấn khích không giấu nổi, vừa mang mùi mệnh lệnh của kẻ ở trên cao.

“Cố Vãn! A Diễn tỉnh rồi! Nghe thấy chưa? Con trai nhà chúng tôi tỉnh rồi đó!”

“Mau lăn xuống dưới công ty chờ đi, phóng viên báo đài đến đủ cả rồi, cô lập tức xuống ngay tiếp đón A Diễn nhà chúng tôi cho đàng hoàng!”

Điện thoại bị bà ta dập thẳng một tiếng “tách”, tôi gần như có thể tưởng tượng ra bộ mặt hả hê đến vênh váo của bà ta lúc ấy.

Đón Lục Diễn?

Hoành tráng thật đấy. Cũng được, vở kịch này nên chính thức mở màn rồi.

Tôi đứng trước gương, gắng kéo ra một nụ cười hoàn hảo, nơi khóe mắt còn vương chút nước.

Dưới công ty, đúng như dự đoán, đã biến thành hiện trường họp báo quy mô lớn.

Ống kính máy quay chĩa loạn cả lên, ánh đèn flash nhá liên tục đến lóa mắt.

Thậm chí còn có cả livestream.

Sân khấu lần này, tôi khá vừa ý.

Đám “anh em tốt” của Lục Diễn diện vest chỉnh tề, bày ra bộ dáng đạo mạo nghiêm túc, trên mặt là niềm tự hào lấp lánh như thể mình vừa chứng kiến anh hùng tái sinh.

Chu Hàng vừa thấy tôi, lập tức chạy đến, giọng điệu “lịch sự” chưa từng có.

“Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến, Diễn ca sắp tới rồi.”

“Mấy hôm nay chị vất vả quá, lần này Diễn ca tỉnh lại, chắc chắn sẽ không để chị chịu khổ nữa.”

Diễn giỏi thật, suýt nữa tôi tin rồi.

Một chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại giữa tâm điểm chú ý.

Cửa xe mở ra, Lục Diễn dưới sự dìu đỡ của Phương Vân Như bước xuống.

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, bước chân loạng choạng, cả người như vừa khỏi một trận bạo bệnh.

Oscar nợ hắn một tượng vàng.

Đèn flash nổ như pháo.

Ánh mắt hắn lập tức khóa chặt vào tôi giữa đám đông, ánh nhìn ngập tràn “thâm tình” và “hối lỗi”.

Hắn đẩy Phương Vân Như ra, lảo đảo nhào về phía tôi — không, là lao tới.

Hắn siết tôi vào lòng chặt đến mức nghẹt thở.

Qua lớp vải vest đắt tiền, tôi ngửi được mùi nước hoa ngọt ngấy, quen thuộc — là mùi của Phương Vân Như.

Kinh tởm.

“Bảo bối, anh về rồi, thời gian qua em vất vả rồi.”

“Từ hôm nay, giao Sáng Thế lại cho anh, em không cần phải gồng mình nữa, cứ yên tâm làm người phụ nữ hạnh phúc sau lưng anh là được.”

Toàn thân tôi cứng đờ, sau đó vùi vào vai hắn, bật khóc nức nở.

Nước mắt là thật.

Khóc cho đứa con đã mất.

Cho tám năm đời tôi vứt cho chó.

Tôi nhằm đúng huyệt sau lưng hắn, mạnh tay véo một cái.

Nghe hắn rên khẽ một tiếng, lòng tôi mới dịu đi đôi chút: “A Diễn, anh tỉnh rồi sao? Em không nằm mơ đấy chứ?”

Vừa nói, tôi lại bấm thêm một cái, đến khi hắn đau tới mức méo mặt thì tôi mới dừng.

Trong mắt người ngoài, tôi đang xúc động tột độ.

Lục Diễn cố nhịn đau, giọng run run.

“Vãn Vãn, xin lỗi, anh về rồi đây.”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt nhòe nhoẹt, giọng nghẹn ngào.

“A Diễn, anh tỉnh lại là tốt rồi… Em cứ tưởng… tưởng anh…”

Phóng viên lẫn mẹ Lục đều cảm động đến đỏ cả mắt.

Lục Diễn nắm tay tôi, quay sang ống kính, giọng vang dội, đầy khí thế.

“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi — Lục Diễn — đã trở lại!”

“Khoảng thời gian hôn mê vừa rồi, đều là nhờ vị hôn thê của tôi — Cố Vãn — một tay chống đỡ cả công ty!”

“Tôi nợ cô ấy quá nhiều. Tôi quyết định, tháng sau sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng nhất thành phố, để cô ấy trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!”

Tiếng vỗ tay vang dậy.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, cưng chiều ngập tràn.

Chỉ có tôi biết, đằng sau ánh mắt ấy là bao nhiêu toan tính.

Tôi rưng rưng gật đầu, giọng vẫn nghẹn nhưng từng chữ vang rõ qua micro khắp hiện trường.

“A Diễn, chỉ cần anh bình an, em làm gì cũng đáng.”

“Em tin anh, như cách em từng tin lời thề của anh năm ấy.”

Nếu phản bội, nguyện nuốt ngàn cây kim, chết không toàn thây.

Tôi thấy nụ cười trên gương mặt hắn, trong thoáng chốc — khựng lại.

6

Đột nhiên, hắn quỳ một gối xuống, tư thế thành kính, chẳng khác gì một hiệp sĩ đang chờ được phong tước.

Chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt đậu, trong tay hắn run rẩy, lấp lánh ánh sáng giả tạo.

“Vãn Vãn, lấy anh nhé.”

Giọng hắn đầy thâm tình, nghe đến mức có thể vắt ra nước.

Tôi vừa rưng rưng vừa mỉm cười nhìn hắn, im lặng không nói.

Đúng lúc đó, điện thoại của tất cả mọi người có mặt đều rung lên — cùng một lúc.

Mỗi người lập tức mở điện thoại kiểm tra.

Tiếng nhạc điện tử ầm ĩ vang lên, xen lẫn tiếng hò hét hỗn loạn của đám đàn ông đàn bà.

Gương mặt của các vị khách đổi sắc chỉ trong tích tắc.

Lục Diễn vẫn còn quỳ, thấy phản ứng của mọi người thì chau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn chưa nhìn thấy.

Nhưng hắn đã nghe thấy.

Mày nhíu lại.

Không biết ai “tốt bụng” đã chiếu video đó lên màn hình lớn giữa sảnh.

“Nào! Nâng ly vì Tổng Lục tương lai! Chúc ảnh mai tỉnh dậy thành công, giành lại công ty, đá con ngu kia!”

Trên màn hình, vị “hôn phu thực vật” của tôi đang được đám mỹ nữ mặc bikini vây quanh, chẳng khác nào hoàng đế đang tuyển tú.

Lúc thì hôn cô này, lúc lại ve vuốt cô kia, tay chân không ngừng nghỉ, bận rộn vô cùng.

Chu Hàng trong bộ vest hồng chóe vô cùng chói mắt dưới ánh đèn xanh đỏ.

Nét mặt đắc ý của hắn, từng chút từng chút nứt toác.

“Cái gì đây?!”

“Trò đùa à? Phát nhầm video à?”

Tiếng bàn tán rì rầm lan ra như sóng vỗ.

Mẹ Lục tái mét, đứng bật dậy chỉ tay vào màn hình hét lớn:

“Tắt đi! Mau tắt cho tôi! Ai làm chuyện này hả?!”

Không ai phản ứng.

Màn hình vẫn tiếp tục chiếu cảnh Lục Diễn đang bóp cằm một cô người mẫu, hôn đến mức dính chặt không rời.

“Cưng à, em thiệt thòi rồi. Chờ anh lấy lại công ty, con tiện nhân Cố Vãn muốn xử sao tùy em!”

“ẦM——”

Cả hội trường vỡ tung.

Đèn flash bắn loạn xạ, lần này không còn nhắm vào tôi nữa, mà chĩa thẳng vào Lục Diễn mặt trắng bệch, cùng mẹ hắn đang run lẩy bẩy như lá chuối.

Lục Diễn khi nhìn thấy bản thân trần trụi trong video, máu trên mặt lập tức rút sạch.

Video vẫn chưa kết thúc.

Màn hình chuyển sang cảnh hắn ân ái tình tứ với Phương Vân Như, bên cạnh là những lời cam kết như châm dầu vào lửa.

“Tiểu Như à, chờ con ngu kia kéo công ty về lại đúng hướng, anh tiếp quản xong, sẽ đá nó và cưới em làm vợ.”

“Anh Lục là tuyệt nhất! Cái con ngu Cố Vãn đến giờ vẫn còn bị lừa, nghĩ anh thật sự hôn mê. Kế hoạch em nghĩ ra, tuyệt vời không?”

“Tuyệt!”

“Vậy có phần thưởng không?”

“Có chứ.”

Tiếng thở dốc mập mờ vang khắp hội trường.

Phương Vân Như mềm nhũn như con rối, ngã vật xuống ghế.

Còn Lục Diễn thì đang nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt tràn đầy căm hận như nhìn thấy ác quỷ.

“Là… cô…”

Hắn nghiến răng bật ra hai chữ.

Tôi mỉm cười, chẳng buồn đáp.

Ở phía màn hình điện tử bên kia, mã cổ phiếu của Sáng Thế đang lao dốc không phanh, đường biểu đồ như dao cắt thẳng xuống đáy.

Màu xanh lá, chói mắt như máu độc.

Một phóng viên gào lên khản cổ: “Trời ơi! Cổ phiếu Sáng Thế sụp đổ rồi! Đang lao dốc thẳng đứng theo thời gian thực!”

7

Tôi đảo mắt nhìn khắp sảnh, cầm lấy micro đã chuẩn bị sẵn.

Môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói vang lên rõ ràng trong không gian im phăng phắc:

“Lục Diễn, anh còn nhớ lời thề năm đó chứ? Nếu phản bội, nguyện nuốt ngàn cây kim, chết không toàn thây.”

Cả sảnh lặng như tờ.

Ngay cả đèn flash dường như cũng ngừng nháy trong một khắc.

Rồi sau đó là một tràng náo động dữ dội như thủy triều ập đến.

Khuôn mặt “thâm tình” của Lục Diễn trong tích tắc méo mó thành một con ác quỷ.

“Cố Vãn! Cô bị điên rồi!”

Hắn gào lên, bật người khỏi mặt đất, lao đến giật lấy micro trong tay tôi.

Mẹ Lục cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu màn “lăn xả” kinh điển.

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu hết rồi! Mau kéo con tiện này ra ngoài! Nó điên rồi! Nó định cướp quyền, nó muốn hại chết A Diễn nhà tôi!”

Chu Hàng tái mặt, nhào ra muốn cứu vãn tình hình.

“Hiểu lầm! Mọi người, là hiểu lầm! Video là ghép! Có người muốn hãm hại Diễn ca!”

Tôi nghiêng người né khỏi tay Lục Diễn, thản nhiên nhìn Chu Hàng.

“Hãm hại sao?”

Tôi bật cười, nâng micro lên. Giọng không lớn, nhưng vang lên lấn át hết mọi âm thanh.

“Chu Hàng, bộ vest hồng chóe của anh trong video nổi bật lắm đấy.”

“Hay là… bây giờ mặt anh cũng là ghép luôn? Là deepfake hả?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com