Trở Lại Những Năm Tám Mươi, Cùng Mẹ Chồng Xé Nát Mặt Cha Con Tra Nam - Chương 3
3
Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình. Kiếp trước, chính lúc mẹ chồng và Lý Kiến Quốc đều vắng nhà, Tô Cường đã lén lút vào phòng cưỡng bức tôi.
Sau chuyện đó, tôi không dám hé răng. Nếu báo công an, tôi sẽ phụ tấm lòng nuôi dưỡng của mẹ chồng, cuối cùng chỉ có thể chủ động đề nghị gả cho Tô Cường.
Khi toàn thân tôi lạnh toát, một đôi tay ấm áp nắm lấy tôi.
Mẹ chồng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Nước mắt bà rơi trên mặt tôi, hòa lẫn với nước mắt tôi, bi kịch kiếp trước nhất định không được phép lặp lại.
Lúc tôi thức dậy, bố con Tô gia đã đi làm, trên bàn bày sẵn cháo nóng hổi và bánh bao thịt lớn.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm.
Mẹ chồng từ ngoài cửa bước vào, quầng thâm dưới mắt cho thấy bà đã không ngủ ngon đêm qua, nhưng trông bà vẫn rất tỉnh táo.
Thấy tôi đã dậy, bà vội vàng giục tôi ăn cơm.
Nhìn những chiếc bánh bao trên bàn, đừng nói kiếp này, ngay cả kiếp trước tôi cũng chưa được ăn mấy lần.
Thấy tôi còn do dự, mẹ chồng gắp một chiếc bánh bao đặt vào bát tôi.
“Ngẩn người ra làm gì? Mau ăn đi, ăn xong còn theo mẹ ra ngoài làm đại sự.”
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ chồng.
“Bố họ… không ăn ạ?”
Động tác trên tay mẹ chồng khựng lại, sau đó bà kiên quyết nói:
“Ông ta không phải bố con, trước kia không phải, sau này cũng sẽ không phải.”
Lúc này tôi biết, chuyện hôm qua đã khiến mẹ chồng hạ quyết tâm những chuyện mà kiếp trước bà không đủ dũng khí.
Ăn sáng xong, tôi và mẹ chồng lại đến cái sân nhỏ hôm qua.
Hỏi thăm mới biết, khu này đều là khu nhà của công nhân nhà máy thép.
Căn nhà Liễu Vân Mai ở là do nhà máy phân cho.
Một bác gái tò mò hỏi tôi và mẹ chồng:
“Các cô tìm nhà họ Tô à? Là người thân thích gì của họ à? Cả nhà ba người đều làm ở nhà máy đấy. Nếu có việc gấp thì đến nhà máy tìm họ.”
Mẹ chồng tôi ngạc nhiên: “Liễu Vân Mai cũng làm ở nhà máy à?”
Bác gái nghe chúng tôi hỏi về Liễu Vân Mai thì càng hăng hái:
“Còn gì nữa, là do ông Tô Kiến Quốc mua việc cho cô ta đấy, tốn mấy trăm tệ đấy.”
“Các cô bảo, nhà họ Tô có lạ không cơ chứ, lại bảo là Liễu Vân Mai không chịu được bố con họ ngáy, nên họ phải thuê một căn nhà khác ở ngoài.”
“Hai bố con họ tan làm, thỉnh thoảng ghé qua ăn bữa cơm rồi đi ngay. Ai mà chẳng ngáy, có mỗi cô Liễu Vân Mai lắm chuyện, ngày nào cũng ăn diện như yêu tinh ở xưởng, chả biết quyến rũ ai.”
“Phỉ!” Nói xong, bà ta còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Chuyện lạ? Bố con họ có nhà bên ngoài, lừa bà như lừa trẻ con, đương nhiên buổi tối phải về nhà kia ngủ rồi.
Mẹ chồng hít sâu vài hơi, cố nén cơn giận trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Cảm ơn chị, chúng tôi đến xưởng ngay đây.”
Nói rồi bà kéo tay tôi đi.
Đời trước, mẹ chồng chưa từng đến xưởng của bố chồng.
Bố chồng bảo xưởng không cho người nhà đến tìm, nếu chúng tôi vi phạm quy định, bố con họ sẽ bị phạt, mất việc như chơi.
Tôi và mẹ chồng sống ở nơi hẻo lánh, mẹ lại tự ti không giao du với ai, nên những chuyện này chúng tôi chẳng hề hay biết.
Đột nhiên, tôi nhớ ra một chuyện, vội dừng bước.
“Mẹ, mẹ đến xưởng trước đi, con về nhà lấy chút đồ.”
Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy về nhà, chẳng đợi mẹ chồng kịp nói gì.
Bà ấy đến nhà máy thép, nói thẳng với người gác cổng:
“Tôi là vợ Tô Kiến Quốc, mẹ của Tô Cường, bảo bố con họ ra đây, tôi có chuyện cần tìm.”
Anh chàng gác cổng nghe xong, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Lừa đảo từ đâu tới đây, vợ của Tô Kiến Quốc là Liễu Vân Mai, công nhân của nhà máy.
Đi… đi… lừa người cũng không thèm tìm hiểu tình hình gì cả.”
Nói rồi định đuổi bà đi.
Bà ấy không đi, hướng vào phía nhà máy hét lớn:
“Tôi chính là vợ của Tô Kiến Quốc, bảo bố con họ ra đây.”