Trở Lại Những Năm Tám Mươi, Cùng Mẹ Chồng Xé Nát Mặt Cha Con Tra Nam - Chương 4
4
Đúng lúc công nhân đang ăn trưa, người đã lục tục kéo nhau ra, nghe thấy tiếng la hét thì chạy đến xem náo nhiệt.
Người bảo vệ thấy bà có vẻ khó đối phó, liền an ủi, bảo bà đừng kêu nữa, sẽ đi tìm người, nếu không phải người cần tìm thì bà mau đi cho.
Đúng lúc Tô Cường đi ra, nhìn bà với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Mẹ? Mẹ đến đây làm gì? Chẳng phải con đã bảo mẹ đừng đến nhà máy rồi sao!”
Lời này của Tô Cường vừa thốt ra thì thôi rồi, bảo vệ kinh ngạc há hốc mồm.
Bà túm chặt lấy Tô Cường, “Bố mày đâu, gọi ông ta ra đây, tao có chuyện cần tìm!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mẹ của Tô Cường chẳng phải là Liễu Vân Mai sao? Người phụ nữ này là ai vậy?”
“Không nghe thấy vừa nãy Tô Cường gọi bà ta là mẹ à, chắc chắn có chuyện gì đó.”
“Không khéo lại là bồ nhí của Tô Kiến Quốc nuôi ở bên ngoài đấy.”
“Tô Cường, nói cho bọn họ biết tao mới là mẹ mày.”
Lúc này Tô Cường cũng biết mình vừa lỡ lời.
Mặt mũi nghẹn đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời, muốn giằng tay bà ra nhưng bị bà kẹp chặt cứng ngắc.
Đang giằng co thì không biết ai đó lên tiếng.
“Tô Kiến Quốc và Liễu Vân Mai đến rồi.”
Liễu Vân Mai khoác tay Tô Kiến Quốc, cả hai đều mặc đồng phục công nhân chỉnh tề, nghiêm chỉnh.
Trong khi đó, quần áo trên người bà đã dính đầy bụi, tóc tai rối bời vì giằng co với Tô Cường, trông chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua ở thôn quê.
Người vây xem ngày càng đông, Tô Kiến Quốc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tô Cường cao lớn đứng đó, hai người chen vào giữa đám đông.
Liễu Vân Mai dịu dàng gọi Tô Cường: “Con trai, con đang làm gì vậy!”
Đợi đến khi hai người đến gần, họ mới thấy bà đang túm lấy Tô Cường.
Tô Kiến Quốc biến sắc mặt, kinh ngạc.
Bà thấy Tô Kiến Quốc thì vội vàng nhào tới.
Vừa khóc vừa la hét.
“Ông ơi, họ nói vợ ông là Liễu Vân Mai, mẹ của thằng Đại Cường cũng là Liễu Vân Mai. Họ bảo tôi là kẻ lừa đảo…”
“Ông nói với họ đi, tôi mới là vợ ông, tôi là mẹ của Đại Cường mà!”
Tô Kiến Quốc mặt mày tái mét, giật mạnh bà ra.
“Mụ điên từ đâu tới, tôi không quen bà.”
Bà bị kéo ngã nhào xuống đất, không đứng dậy mà bò tới ôm lấy ống quần Tô Kiến Quốc.
“Chồng à, sao anh có thể giả vờ không quen tôi, tôi là vợ cưới hỏi đàng hoàng của ông đó, tôi hật sự hết tiền nên mới phải tìm ông, tôi không có tiền mua gạo, thật sự không sống nổi nữa rồi.”
Tô Kiến Quốc tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, chỉ vào bà quát rống giận giữ nói:
“Bà nói dối! Tối qua tôi đã cho bà năm đồng rồi còn gì.”
Lời này vừa nói ra, cả đám người xôn xao.
Tô Kiến Quốc thẹn quá hóa giận, vung tay tát bà một cái.
“Đồ điên, vì phá hoại gia đình tôi mà cái gì bà cũng dám nói.”
“Tôi thương bà, cho bà tiền để bà sống, hôm nay bà lại chạy đến đây vu khống tôi.”
Lúc này Tô Cường mới phản ứng lại.
Vội vàng giải thích với những người xung quanh.
“Mọi người nghe tôi nói, người đàn bà này là kẻ điên, luôn tơ tưởng đến bố tôi, ngày nào cũng quấn lấy bố tôi, bố tôi thấy bà ta không nơi nương tựa đáng thương nên mỗi tháng cho bà ta chút tiền giúp đỡ, ai ngờ bà ta lại lấy oán trả ơn, còn vọng tưởng thay thế vị trí của mẹ tôi.”
Liễu Vân Mai cũng đứng bên cạnh khóc thút thít.
“Lão Tô nhà tôi chỉ được cái mềm lòng, em đã bảo rồi, loại đàn bà này không đáng thương, anh còn giúp đỡ bà ta.”
“Lần này thì hay rồi, bị người ta bám dính lấy rồi kìa.”
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ mặt “thì ra là thế”.
“Đúng là lòng tham không đáy, có tiền rồi lại còn muốn có cả người, cũng không soi gương xem lại mình đi, cái đức hạnh này của bà ta làm sao mà so được với Liễu Vân Mai của nhà máy chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người mới để ý, Liễu Vân Mai sắc mặt hồng hào, dáng người cân đối, trang điểm nhẹ nhàng, tuổi đã ngoài bốn mươi mà trông vẫn rất trẻ trung.
Còn mẹ chồng tôi thì gầy trơ xương, da vàng vọt, quần áo trên người thì chắp vá đủ kiểu.
Thế nào cũng thấy hai người không thể so sánh được.
“Được rồi, làm phiền thời gian ăn trưa của mọi người rồi, phòng bảo vệ đâu, mau đuổi bà ta đi đi. Loại người này không đáng để thương xót.”
Ánh mắt mọi người nhìn mẹ chồng tôi như nhìn đống rác rưởi.
Tô Kiến Quốc ôm eo Liễu Vân Mai định rời đi, mẹ chồng thấy mọi người không ai tin mình, người của phòng bảo vệ lại muốn đuổi bà đi, bà liền quỳ xuống, khóc lóc kêu oan.
“Tôi không phải là kẻ lừa đảo, tôi thật sự không phải là kẻ lừa đảo!”
“Tôi mới là vợ của Tô Kiến Quốc, người ở quê đều biết ông ấy đã cưới tôi.”
Những người xung quanh bất đắc dĩ lắc đầu, cho rằng bà ấy bị mất trí rồi.
Có người tốt bụng khuyên giải:
“Chị à, không thể vì người ta tốt bụng giúp chị mà chị lại đổi trắng thay đen như vậy.”
“Vợ chồng lão Tô với Vân Mai mấy chục năm nay, trong xưởng ai mà không biết, chị mau đi đi, nếu không người của phòng bảo vệ sẽ động tay đấy.”
Bà ấy quỳ trên đất khóc lóc nhìn xung quanh: “Tôi nói đều là sự thật.”
Người của phòng bảo vệ thấy vậy liền muốn đỡ bà ấy dậy.
Lúc này, từ xa có một đám người đi tới, người đi đầu nói:
“Dừng tay! Đang làm gì vậy?”