Trở Lại Những Năm Tám Mươi, Cùng Mẹ Chồng Xé Nát Mặt Cha Con Tra Nam - Chương 5
5
Nhìn dáng vẻ của họ, có vẻ là lãnh đạo trong xưởng.
Người đàn ông vừa nói chuyện tiến lên đỡ bà dậy:
“Chị à, có gì từ từ nói, chị quỳ ở trước cửa nhà máy thế này còn ra thể thống gì.”
Tô Kiến Quốc thấy người đến, vội vàng cúi đầu khom lưng cười giải thích:
“Xưởng trưởng, bà ta là kẻ lừa đảo, ngài đừng tin lời bà ta.”
“Tôi không phải kẻ lừa đảo!” Bà ấy đỏ hoe mắt.
“Ngài là xưởng trưởng, tôi là vợ của Tô Kiến Quốc, tôi đến để ly hôn với ông ta.”
“Cô đừng có làm loạn! Chúng ta vốn dĩ không phải vợ chồng, ly hôn cái gì.”
Sắc mặt Tô Kiến Quốc có chút trắng bệch.
Xưởng trưởng không để ý đến ông ta, ôn tồn nói:
“Chị à, chị nói chị là vợ của Tô Kiến Quốc, nhưng ai cũng biết vợ ông ta là Liễu Vân Mai. Chúng tôi không thể chỉ nghe lời một phía của chị được, chị có bằng chứng gì không? Nếu chị thật sự là vợ ông ta, tôi có thể làm chủ cho chị, thậm chí giúp chị làm giấy ly hôn.”
Mẹ chồng á khẩu, chứng minh ư, chứng minh thế nào? Người biết chuyện họ kết hôn đều ở quê cả, giờ tìm cũng không kịp.
Bà cúi gằm mặt, hai tay bồn chồn vặn vào nhau, sốt ruột dậm chân.
Tô Cường lúc này vẻ mặt khinh bỉ: “Đúng đấy, bà chứng minh thế nào bà là mẹ tôi, là vợ của bố tôi?”
“Xưởng trưởng, bà ta là đồ lừa đảo, thấy bố tôi cho chút tiền liền bám lấy. Hơn nữa thành phần gia đình bà ta không tốt, tôi thấy bà ta ghen tị với mẹ tôi nên đến phá hoại gia đình tôi đấy.”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào:
“Thành phần không tốt à? Đáng đời! Không có bằng chứng gì mà còn vênh váo.”
“Đúng đấy, già đầu rồi còn đòi làm tiểu tam, không tự soi gương xem mình ra cái thể thống gì.”
Bố con nhà họ Tô thấy mọi người xung quanh đều giúp đỡ mình thì càng thêm đắc ý.
Xưởng trưởng bất lực lắc đầu, “Chị à, chị vẫn nên về đi, đừng làm ầm ĩ nữa, nếu không chúng tôi phải báo công an đấy.”
Mẹ chồng tôi sốt ruột đến mức nước mắt trào ra, ngơ ngác nhìn quanh. Không một ai đứng ra giúp bà.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi, đừng làm chậm trễ giờ tan tầm của chúng tôi.”
“Đúng đấy, mọi người còn đang chờ ăn cơm, đi đi đi, đến nhà ăn.”
Mọi người bắt đầu xua đuổi bà, có người còn động tay đẩy bà.
Thấy các lãnh đạo cũng sắp rời đi, cuối cùng tôi cũng chạy được đến cổng nhà máy, vội vàng hét lớn.
“Tôi có thể chứng minh bà ấy là vợ của Tô Kiến Quốc!”
Lúc này tôi chạy đến mức thở không ra hơi, cảm giác ngực đau rát.
Mẹ chồng nhìn ngơ ngác tôi đang luống cuống, tôi che chắn cho bà ở phía sau, dừng một lúc lâu mới có thể tiếp tục nói.
Tôi giơ tờ giấy trong tay lên cho mọi người xem, lớn tiếng nói.
“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của mẹ tôi và Tô Kiến Quốc, mẹ tôi tên là Lý Thục Lan, trên này viết rất rõ ràng.”
“Còn đây là giấy khai sinh của Tô Cường, ở mục mẹ cũng ghi tên mẹ tôi, Lý Thục Lan.”
Nói xong, tôi đưa hai tờ giấy cho xưởng trưởng.
Tôi chỉ vào Tô Kiến Quốc nói:
“Tô Kiến Quốc là người không ra gì, nhà mẹ tôi thành phần không tốt, nhưng có tiền, ông ta vì tiền mà bỏ Liễu Vân Mai, cưới mẹ tôi.”
“Sau khi cưới, ông ta còn lén lấy tiền của mẹ tôi mua việc trong xưởng cho mình và Liễu Vân Mai.
Tô Cường đúng là con của Liễu Vân Mai, nhưng do mẹ tôi nuôi lớn.”
“Mẹ tôi mang thai tám tháng thì ngã, sinh non đứa bé chết yểu, còn Liễu Vân Mai sinh đủ tháng, vậy mà Tô Kiến Quốc lừa mẹ tôi đó là con bà.”
“Ông ta cho Liễu Vân Mai ở nhà xưởng cấp, còn mẹ tôi ở ngoại ô, mỗi tháng chỉ cho năm đồng tiền sinh hoạt, lại còn bắt mẹ tôi ngày ngày nấu thịt cho ăn.”
“Ông ta ăn cơm hai nhà, ngủ hai giường, dùng tiền của mẹ tôi nuôi tình nhân.”
“Liễu Vân Mai mới là kẻ thứ ba.”
Cả hội trường hít một hơi lạnh, đến nước này, ai còn không hiểu ra sao.
Tô Cường giận dữ xông lên, tát tôi một cái ngã xuống đất.
“Con đĩ, mày ăn nói vớ vẩn gì đấy!”
Tôi ôm mặt sưng vù, trừng mắt nhìn hắn ta.
“Tôi không hề nói sai, nhìn xem khuôn mặt của anh giống Liễu Vân Mai đến thế nào, tại sao giấy khai sinh của anh lại mang tên mẹ tôi.”
“Mọi người không phải kẻ ngốc, tự khắc sẽ phán đoán lời tôi nói là thật hay giả. Bố con các người hễ không vừa ý là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với mẹ con tôi.”
Vừa nói, tôi vừa vén tay áo của mình và bà lên.
“Mọi người xem, đây đều là do bố con bọn họ đánh.”
Sắc mặt bố con nhà họ Tô và Liễu Vân Mai tái mét.
Mọi người thấy vậy vội vàng che chở mẹ con tôi vào giữa.
“Thật là không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng dám làm.”
“Ngày thường nhìn đạo mạo ra vẻ, sau lưng lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.”
Xưởng trưởng mặt mày u ám, nhìn bố con nhà họ Tô.
“Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, trả lại công đạo cho mẹ con cô. Hai người về trước đi, chờ tin từ xưởng.”
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn bố con nhà họ Tô, đỡ bà rời đi.