Trở Lại Những Năm Tám Mươi, Cùng Mẹ Chồng Xé Nát Mặt Cha Con Tra Nam - Chương 6
6
Lãnh đạo xưởng đặc biệt coi trọng chuyện này, nên kết quả rất nhanh đã có.
Tô Kiến Quốc và Liễu Vân Mai mất việc, nữ y tá năm xưa giúp họ tráo đổi con cũng bị trừng phạt thích đáng.
Chỉ có Tô Cường là vẫn còn ở lại xưởng, để giữ được công việc cho hắn ta, Tô Kiến Quốc đã gần như vét sạch tiền tiết kiệm để chạy vạy khắp nơi.
Thế nhưng, ông ta lại không đồng ý ly hôn với mẹj chồng tôi.
Ông ta hết lần này đến lần khác đến nhà làm ầm ĩ, cầu xin bà tha thứ.
Nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm của ông ta, bà kiên quyết nói:
“Tôi biết ông vì cái gì mà không muốn ly hôn, tôi nói cho ông biết, trong tay tôi vốn dĩ không có vàng, ban đầu tôi nói dối là có, chỉ là muốn ông đối xử tốt với tôi hơn thôi, ai ngờ ông lại có bộ dạng này. Nếu ông còn không chịu ly hôn, tôi sẽ đến hội phụ nữ tố cáo ông, đến xưởng làm ầm ĩ, khiến Tô Cường cũng mất việc.”
Tô Kiến Quốc bị dọa sợ, không dám đến nữa.
Chẳng mấy ngày sau thì ông ta đồng ý ly hôn, bà sợ ông ta tìm đến nên vẫn quyết định dẫn tôi chuyển nhà.
Xưởng thấy mẹ con tôi đáng thương, nên đã cho một khoản tiền trợ cấp.
Tôi và bà ấy cầm số tiền này, thuê một căn nhà nhỏ trong một khu nhà lụp xụp lớn ở nội thành.
Nơi này rất náo nhiệt, là khu nhà ở của công nhân nhà máy dệt.
Bà mua vải vụn từ những công nhân trong khu, tự làm hoa cài đầu rồi lén lút đem đi bán.
Hiện tại chính sách còn chưa rõ ràng, tôi cũng không dám công khai làm ăn.
Ngày tháng tuy thanh bần, nhưng may mắn tôi và bà đều được ăn no.
Hôm nay bà lại làm hoa cài đầu đi bán, người trong viện phần lớn cũng đi làm cả.
Tôi mượn hàng xóm ít sách vở, định tự ôn tập để sau này thi đại học.
Ngoài cửa có tiếng động, tôi tưởng là bà về.
“Mẹ, sao mẹ về sớm thế ạ?”
Người ngoài kia không đáp lời, tôi lại nghe thấy tiếng khóa cửa, giật mình. Bà không đời nào về nhà khóa cửa giữa ban ngày.
Tôi nắm chặt chiếc kéo trong chăn, người bên ngoài cũng bước vào, là Tô Cường.
Nhìn khuôn mặt âm hiểm, mang ý đồ xấu xa của hắn ta, tôi dựng hết cả tóc gáy.
Giọng nói cũng run rẩy.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Cường nhếch mép, hừ lạnh một tiếng.
“Con tiện nhân, cô giỏi lắm, xúi giục Lý Thục Lan đến xưởng làm loạn, còn bảo bà ta ly hôn với bố tôi. Với cái dạng ngu ngốc của bà ta, nếu không có cô giúp, cả đời này bà ta cũng không biết được chân tướng.”
“Giờ thì cô hài lòng rồi chứ gì, bố mẹ tôi mất việc, tiền tiết kiệm trong nhà cũng hết. Cả nhà đều phải dựa vào mình tôi nuôi, ngày xưa bố tôi nhặt cô về, là để cô lấy oán trả ơn đấy à.”
“Anh nói dối, ngày xưa là mẹ nhất quyết đòi nhặt tôi về, nếu không có mẹ nhường cơm cho tôi, tôi chết đói từ lâu rồi. Bố con anh làm toàn chuyện xấu, giờ thì đó là báo ứng…”
Bốp, Tô Cường tát tôi một cái, tôi cầm kéo vung loạn xạ, nhưng hắn ta là đàn ông, tôi không phải đối thủ của hắn, hắn giữ chặt tay tôi, ném cái kéo sang một bên.
Rồi hắn ta bắt đầu xé quần áo tôi.
“Con đĩ, bố tao nuôi mày lớn, sao có thể để mày thoát được, hôm nay ông đây ngủ với mày, sau này mày phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tô tao!”
Nhìn cái bộ mặt ghê tởm của hắn ta, dần dần trùng khớp với kiếp trước, tôi sợ hãi đến quên cả giãy giụa.
Những hình ảnh kiếp trước nhanh chóng lướt qua trong đầu, kiếp trước, tôi không hề phản kháng, không hề khóc lóc, bởi vì tôi biết, hắn ta là con trai của mẹ tôi.
Nhưng giờ đây, tất cả oán hận bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Ngay khi Tô Cường tưởng chừng đã nắm chắc phần thắng, tôi dồn hết sức lực, đầu gối thúc mạnh vào hạ bộ của hắn ta.
Tô Cường đau đớn, hai tay theo phản xạ che lấy hạ thân, khom người đầy đau khổ.
Tôi thừa cơ giật người khỏi tay hắn ta, vừa kêu cứu mạng, vừa lao nhanh về phía cửa.
Nhưng cửa đã bị khóa, Tô Cường nhanh chóng hoàn hồn, túm tóc tôi lôi mạnh vào trong.
Tôi gào thét khản cả giọng, ngay lúc tuyệt vọng thì cánh cửa bị đạp tung, mấy bà thím lực lưỡng tay cầm xoong nồi chậu bát ném tới tấp vào Tô Cường.
Mẹ tôi ôm chầm lấy tôi đang run rẩy trong góc tường, tôi oà khóc nức nở, bà vỗ về lưng tôi, vừa khóc vừa an ủi: “Đừng sợ, con gái! Không sao rồi.”
Cảnh sát đến rất nhanh, khi Tô Cường bị áp giải đi, đến mẹ ruột cũng không nhận ra hắn ta.
Tôi không ngờ Tô Kiến Quốc và Liễu Vân Mai lại trơ trẽn đến vậy.
Đến đồn cảnh sát rồi mà còn dám trắng trợn đổi trắng thay đen.
“Đồng chí cảnh sát, đừng nghe con tiện nhân này nói bậy bạ, nó và con trai tôi là thanh mai trúc mã, chuyện hôn sự của hai đứa đã định rồi.”
Liễu Vân Mai cũng phụ họa theo.
“Đúng đó, loại đàn bà trơ trẽn như nó còn quyến rũ con trai tôi, lại dám vu oan giá họa. Đồng chí cảnh sát, con trai tôi tuyệt đối không thể làm chuyện cưỡng hiếp. Nó là công nhân nhà máy, có công ăn việc làm ổn định, thiếu gì gái theo.”
Tôi tức đến run người, nghẹn ngào khóc: “Các người ngậm máu phun người! Rõ ràng là con trai bà cưỡng hiếp tôi…” Chưa dứt lời, Liễu Vân Mai đã xông tới, định giáng tay xuống đánh tôi, miệng không ngừng chửi rủa: “Đồ con đĩ, còn dám cãi!”
“Bốp…” Một tiếng vang giòn giã! Cái tát không giáng xuống mặt tôi, mà nện thẳng vào mặt Liễu Vân Mai.
Mẹ chồng che chắn trước mặt tôi, bàn tay giơ lên khẽ run run.
“Hàng xóm láng giềng xung quanh đều có thể làm chứng, muốn đổi trắng thay đen! Nằm mơ đi!”
Tô Kiến Quốc thấy vậy, lập tức thay đổi thái độ, khóc lóc cầu xin mẹ tôi.
Ông ta quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng đáng thương khiến người ta ghê tởm.
“Dù sao thì bà cũng đã nuôi nấng Đại Cường khôn lớn, tôi chỉ có một mụn con này thôi, nó không thể ngồi tù được. Nghĩ đến nghĩa vợ chồng bao năm…” Tô Kiến Quốc vừa nói vừa đập tay xuống đất, cố gắng khơi gợi lòng thương của mẹ chồng.
“Phì…” Mẹ tôi hung hăng nhổ vào mặt Tô Kiến Quốc một bãi nước bọt, trong mắt tràn đầy ghê tởm.
“Đồ không bằng heo chó, hắn dám gây chuyện thì phải trả giá đắt!”
Cảnh sát thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, liền đưa cả hai vào nhà giam, ra hiệu cho tôi và mẹ nhanh chóng rời đi.
Sau một hồi giáo huấn, Tô Kiến Quốc cũng thành thật hơn, chưa đầy một tuần sau thì có phán quyết dành cho Tô Cường.
Cố ý gây thương tích và cưỡng hiếp bất thành.
Hắn ta bị kết án hơn hai mươi năm tù, Tô Kiến Quốc nghe tin liền ngất xỉu ngay tại chỗ.
Với tội danh như của Tô Cường, vào trong đó chắc chắn sẽ không có ngày nào dễ sống, sau này tôi mới nghe nói, Tô Cường bị người ta tra tấn đến chết ngay trong năm thứ hai ở tù.
Tô Cường vào tù, xưởng thép cũng thu hồi lại căn nhà, Tô Kiến Quốc và Liễu Vân Mai bị đuổi ra ngoài đường.
Chuyện của bọn họ lan truyền khắp thành phố, trở thành chuột chạy ngoài đường, ai ai cũng muốn đánh.
Hai người từng ăn diện bảnh bao, sau này chỉ có thể sống bằng nghề ăn xin.