Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé - Chương 67
Tuôn xong một tràng dài, Viễn Chân cau chặt mày bỏ ra khỏi phòng, Thạc Chân bị anh làm cho sững người bất động, trong bụng không ngừng dâng lên áy náy.
Màng nước trong suốt dâng lên ở mi dưới, hình vẽ người đàn ông mặc vest trên màn hình bị nhòe đi trước mắt Thạc Chân.
Từ bé đến lớn, Thạc Chân chưa từng dỗ giận ai, lần này bị Viễn Chân giận, ngoại trừ lượn lờ cố bắt chuyện với anh ra cô không còn biết làm gì khác. Nhưng Viễn Chân dường như đã rất “quyết tâm” giận Thạc Chân, dù cô làm gì anh cũng lạnh mặt ngó lơ xem cô là không khí.
Ngồi cùng một bàn ăn, Viễn Chân chăm chú ăn phần mình, ăn xong liền rời bàn mà không đợi, tối đến cũng đi ngủ trước, cố tình xoay mặt ra ngoài đưa lưng lại với Thạc Chân.
Đêm muộn, Thạc Chân nằm co ro một góc, giương mắt nhìn bờ lưng lạnh lùng của Viễn Chân. Băn khoăn một lúc, Thạc Chân lấy hết can đảm nhích đến gần, vòng tay ôm eo Viễn Chân, vùi mặt vào lưng anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhưng trước sau anh đều không xoay người lại.
Sáng hôm sau Viễn Chân mang bộ dạng nồng nặc mùi thuốc súng đến công ty, tuyệt nhiên không có ý định làm lành với Thạc Chân. Không phải anh nhỏ nhen chỉ một chút chuyện không đáng mà giận dỗi, nhưng từng chút nhỏ ấy lâu ngày sẽ tích lại thành vấn đề lớn hơn, đợi đến khi nước đến chân mới nhảy thì anh đã không còn giá trị trong cuộc sống của cô.
Khác với mọi khi, dù Viễn Chân đã đi làm nhưng Thạc Chân vẫn nằm lì trên giường, không giống như mọi khi sáng sớm tự động thức dậy sớm để vẽ tranh.
Qua tám giờ, Thạc Chân vì đói bụng mới chịu rời giường đi vào bếp, trên bàn ăn trống không, trên bếp cũng không có đồ ăn, Viễn Chân phũ phàng đến mức bỏ đói luôn cả cô.
Không có đồ ăn, không có hứng vẽ, Thạc Chân về phòng rửa mặt thay đồ, sau đó đón taxi đến nhà ông bà Viễn phụ giúp.
Trong lúc sửa soạn sính lễ để ngày mốt rước dâu, nhìn thấy mặt mày Thạc Chân ủ rũ như người mất hồn, bà Viễn tinh ý nhận ra liền lên tiếng hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với Viễn Chân à?”
Thạc Chân uể oải lắc đầu, thành thật đáp: “Con chọc giận anh ấy rồi, qua nay anh ấy đều làm lơ con.”
Nghe xong bà Viễn bỗng bật cười thành tiếng, tâm đắc nói: “Chuyện nhỏ như vậy đâu cần buồn, con giận ngược lại nó là được rồi.”
Thạc Chân nghe rồi để đó, cười trừ cho qua, bởi trong chuyện này là do cô sai trước, cô không thể quá đáng với Viễn Chân được.
Sau giờ nghỉ trưa, Phi gấp gáp vào phòng làm việc của Viễn Chân, đưa điện thoại cho anh xem, giọng nói có hơi kích động: “Phó chủ tịch, anh xem đây có phải là anh với Thạc Chân không?”
Viễn Chân liếc sơ qua, nhìn thấy thứ Phi cho xem là truyện tranh, anh không nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Cái đó thì liên quan gì đến tôi với Chân Chân?”
Phi vẫn kiên quyết đưa điện thoại cho Viễn Chân xem, nghiêm túc nói: “Nội dung bộ truyện tranh này xoay quanh nam chính là phó chủ tịch của một công ty, nhận nuôi con gái của mối tình đầu thời cấp ba, tình tiết mở đầu là cảnh nam chính xuất hiện khi nữ chính bị bố dượng bạo hành.”
Trên mặt Viễn Chân lập tức đầy kinh ngạc, anh nhanh tay cầm lấy điện thoại lướt xem bộ truyện tranh. Chương mới nhất đang dừng lại ở cảnh nữ chính chuyển trường, được nam sinh cùng bàn chở đến trường bằng mô tô. Đáng nói, các tình tiết trong truyện đều giống hệt như chuyện Viễn Chân và Thạc Chân đã trải qua.
Anh vẫn chưa thoát khỏi hoang mang, trầm trọng hỏi: “Tác giả là ai?”
“Bút danh Song Chân.” Phi rành mạch đáp: “Tên truyện là Người yêu tôi đã là một ông chú.”
Khóe môi Viễn Chân bất giác cong lên, nhìn nhân vật nam chính nghiêm nghị trong bộ vest màu xám, nét vẽ tuy chưa đủ cứng cáp nhưng đủ để phác họa lên được khí chất nhân vật, anh tự tin khẳng định đây là mình.
Ăn trưa muộn, Thạc Chân vừa rửa chén xong trở ra phòng khách đã chạm mặt Viễn Chân từ ngoài vào. Vô tình mắt đối mắt, Thạc Chân giật mình vội đảo mắt tránh đi, trái tim trong lồng ngực đập như đánh trống.
Bà Viễn ngồi ở phòng khách nhìn thấy Viễn Chân liền lấy làm lạ hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Con có chút chuyện, con đưa Chân Chân về trước.”
Nghe nhắc đến tên mình, Thạc Chân căng thẳng không dám hít thở mạnh, từng bước cứng nhắc đến sofa lấy túi ngoan ngoãn theo Viễn Chân.
Thấy Viễn Chân chủ động đến tìm Thạc Chân, bà Viễn cười cười hiểu ý, lên tiếng nhắc nhở: “Cái gì cũng vừa phải thôi, nhiều quá kẻo phản tác dụng.”
Viễn Chân không đáp, chỉ nhếch môi cười, cùng Thạc Chân chào hỏi xong liền ra về.
Trên suốt quãng đường đi, không gian yên lặng đến ngột ngạt, Thạc Chân nhiều lần hít sâu thở đều giữ bình tĩnh nhìn ra ngoài, tâm trí lại luôn mong chờ Viễn Chân sẽ lên tiếng trước.
Đến nơi, xe dừng lại trong sân lớn, Thạc Chân hiếu kỳ đưa mắt khắp nơi nhìn ngó, rơi vào tầm mắt là bảng lớn Cục dân chính, cô có chút hoảng hốt nhìn qua Viễn Chân, anh cầm một túi giấy tờ, đang gọi điện cho ai đó.
Thạc Chân biết chắc chắn Viễn Chân đưa cô đến đây không phải vì muốn kết hôn, mà vì muốn làm thủ tục phân chia tài sản của anh.
Viễn Chân nói chuyện điện thoại xong liền cúp máy xuống xe, đi vòng qua mở cửa chờ Thạc Chân đang ngồi bất động một chỗ bước xuống.
Thạc Chân cứ ngồi yên đó, những ngón tay bấu chặt túi vải đặt trên đùi, mi mắt chớp chớp sắp không kiềm được nước mắt.
Đợi không thấy Thạc Chân cử động, Viễn Chân đưa tay tháo dây an toàn, lên tiếng nói: “Xuống xe.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Viễn Chân, nước mắt Thạc Chân lập tức rơi ra khỏi mi mắt, cô cố nén cảm xúc kích động xuống tận đáy lòng, cứng rắn nói: “Muốn chia tay thì chia tay, em không cần phí chia tay, cũng cần một xu nào của anh.”
Viễn Chân không nói lời nào, trực tiếp nắm cổ tay Thạc Chân kéo xuống xe lôi vào trong.
Ngay ở cửa đã có một nữ nhân viên ra đón, vừa thấy Viễn Chân, nhìn khí thế đạo mạo liền biết là người có mối quan hệ. Cô gái đưa Viễn Chân đến khu vực bàn gần đó ngồi xuống, trên bàn đã bày ra giấy tờ cần thiết.
Cảm xúc Thạc Chân rối loạn, khóc không được, phản kháng cũng không xong, cổ tay lại bị Viễn Chân siết chặt không cách nào rút ra, cứ như vậy phải cam chịu ngồi cạnh anh.
Nữ nhân viên xem qua giấy tờ nhà cửa, kê khai tài sản, hộ khẩu, chứng minh,… xong liền lên tiếng hỏi xác nhận: “Anh chắc chắn chuyển mọi quyền sở hữu tài sản qua cho cô Thạc Chân?”
Thạc Chân vừa hé môi muốn từ chối, Viễn Chân lại nhanh hơn khẳng định: “Phải.”
Bàn bạc xong nữ nhân viên đẩy tờ giấy đến trước mặt Thạc Chân và Viễn Chân. Nhìn anh thẳng tay ký tên không chút do dự, Thạc Chân khó chịu quay mặt đi mếu máo khóc.
Ký tên xong, Viễn Chân nhét bút vào tay Thạc Chân, nghiêm giọng nhắc: “Ký tên.”
“Em không ký, em không lấy!”
Thạc Chân lên giọng cự tuyệt, vừa dứt lời liền bật khóc nức nở, nếu Viễn Chân vì giận dỗi mà muốn chia tay tính phí, cô cũng không cần số tài sản đó của anh.
Tiếng khóc của Thạc Chân vang lên lôi kéo sự chú ý của những người có mặt trong sảnh chính, ai nấy đều im lặng nhìn về phía bên này, ngay cả nữ nhân viên trước mặt đang giúp làm thủ tục cũng bị cô làm cho ngạc nhiên không thốt nên lời.
Viễn Chân bối rối vì tình huống ngoài kiểm soát, anh kéo Thạc Chân lại gần người mình, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, mau ký tên đi.”
“Em đã nói là em không muốn lấy!”
Trong lúc tâm trạng hỗn loạn, Thạc Chân tức giận lớn tiếng với Viễn Chân, không gian ngay sau đó vang lên những tiếng xì xầm bàn tán, ai nấy đều nhìn Viễn Chân và Thạc Chân bằng biểu cảm đánh giá.
Nữ nhân viên ngồi đối diện nhận thức được tình hình không ổn, biết rằng Viễn Chân dùng mối quan hệ sắp xếp nhưng cô ta không thể giương mắt nhìn chuyện trái lương tâm xảy ra.
Nghĩ thật kỹ, nữ nhân viên dè dặt mở lời: “Xin lỗi ông Viễn, nhưng pháp luật đã có điều khoản rõ ràng, huống chi ở đây có rất nhiều nhân chứng, thế nên tôi nghĩ tôi không thể… giúp ông hoàn thành thủ tục kết hôn này.”
Tiếng nấc nghẹn của Thạc Chân đột ngột ngừng lại, cô tròn mắt nhìn nữ nhân viên, chưa dám tin hỏi: “Chị nói thủ tục kết hôn?”
Nữ nhân viên bị cảm xúc biến hóa trong chớp mắt của Thạc Chân làm cho ngớ người, cô gái cứng nhắc gật đầu: “Phải, là thủ tục kết hôn.”
Trên gương mặt u ám của Thạc Chân bừng nắng hạ, giây trước vừa khóc tức tưởi, giây sau liền cười rạng rỡ. Cô dùng tay quệt nước mắt còn vương trên mặt, cầm lấy bút ký tên.
Nữ nhân viên vừa thấy Thạc Chân động bút vội hốt hoảng hỏi lại: “Đợi đã! Em chắc là tự nguyện chứ? Hôn nhân theo pháp luật là tự nguyện của hai người, nếu…”