Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé - Chương 71
Sau sự việc ở hôn lễ Viễn Thành, Mộ Khả Ý tự động giữ khoảng cách với Viễn Chân. Đối với chuyện anh tìm phụ nữ thỏa mãn sinh lý, Mộ Khả Ý có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng chuyện anh hết lần này đến lần khác cự tuyệt, bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng khiến cô ta thật sự nản lòng.
Tuy nhiên, mục đích có được Viễn Chân vẫn luôn cháy trong lòng Mộ Khả Ý, tuy không thể tiếp cận anh nhưng vẫn có thể tiếp cận Thạc Chân.
Sở dĩ Mộ Khả Ý chưa buông bỏ hy vọng vì từ ngày hôm đó, Thạc Chân nhiều lần bất ngờ đến công ty không báo trước, như kiểm tra không cho anh cơ hội ra ngoài gặp gỡ người khác. Chính vì vậy, Mộ Khả Ý vô cùng yên tâm khi trái tim và thân thể của Viễn Chân được bảo toàn không bị ai cướp mất.
Tối thứ bảy, Viễn Chân có hẹn đi dự tiệc của công ty đối tác, chiếc ghim cài trên ngực áo vest lấp lánh thu hút ánh nhìn người đối diện. Thạc Chân dù biết Viễn Chân đi cùng Mộ Khả Ý, cũng biết ở tiệc sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh anh, nhưng cô không chút lo lắng, bởi anh đi bất kỳ đâu thì trái tim vẫn ở chỗ cô.
Trong phòng làm việc ở nhà, Thạc Chân gấp rút hoàn thành tiến độ mục tiêu vẽ tự mình đặt ra.
Thời gian không rõ trôi qua bao lâu, Thạc Chân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Mãi cho đến khi hai vai mỏi nhừ, Thạc Chân mệt mỏi ngả lưng ra ghế, cầm lấy điện thoại lướt mạng xã hội.
Tin tức đang được chia sẻ rầm rộ là nữ minh tinh mới nổi Khả Ân ăn tối tại một nhà hàng lãng mạn cùng bạn trai bí ẩn. Thạc Chân ngồi thẳng lưng dậy, dụi mắt nhìn kỹ bức ảnh đang được lan truyền, Khả Ân vô cùng xinh đẹp, váy mặc trên người cô ta cũng vô cùng quyến rũ, người sánh đôi cùng cô ta lại là Viễn Chân.
Ngọn lửa Hoạn Thư cháy phừng phực trong người Thạc Chân, cô nghiến răng nhấn cơn giận xuống, nhanh chóng lưu bản vẽ chạy về phòng thay đồ đi đánh ghen.
Ngồi trên taxi, sát khí từ người Thạc Chân tỏa ra khiến tài xế nhìn qua kiếng chiếu hậu phải nuốt nước bọt vài lần. Cô siết chặt điện thoại trong tay, cơn phẫn nộ đã sớm bốc đến đỉnh đầu.
Đến trước nhà hàng theo địa chỉ cư dân mạng chia sẻ, Thạc Chân hai mắt phóng ra tia lửa từng bước đi vào trong. Trên dãy hành lang vắng người, Thạc Chân vừa đi vừa tháo tóc đang búi xõa xuống, tháo hai cúc đầu áo sơ mi rộng trên người, từng bước chân vững chắc tiến sâu vào trong.
Không gian trong gian vô cùng yên tĩnh, ánh đèn màu vàng cam nhẹ nhàng ấm áp, lòng dạ Thạc Chân lúc này chỉ còn cảm giác lạnh tanh. Lướt ngang qua một cô gái đang đi cùng bạn trai cười nói, Thạc Chân lùi vài bước đối diện họ, lên tiếng hỏi: “Xin lỗi, có thể cho tôi mượn son cô dùng một chút không?”
Cô gái có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất nhiệt tình lấy thỏi son vừa cất vào túi cùng gương nhỏ cho Thạc Chân. Thạc Chân thoa son xong liền mỉm cười lịch sự trả lại, tiếp tục tiến gần đến đôi nam nữ kia.
Nhìn thấy hai người vệ sĩ mặc vest đen đứng bên ngoài phòng ăn riêng, Thạc Chân liền biết người bên trong phòng là người cô đang tìm. Thạc Chân bước đến lập tức bị hai người vệ sĩ ngăn lại, cô không nói lời nào, mở hình chụp cùng Viễn Chân trong điện thoại lên đưa họ xem.
Hai người vệ sĩ thấy hình rồi lại nhìn nhau phân vân, cuối cùng vẫn để Thạc Chân vào trong.
Tay Thạc Chân đặt ở tay nắm cửa, biểu cảm một màu lạnh lùng, chậm rãi đẩy hai cánh cửa gỗ màu nâu cam ra. Bên trong, Viễn Chân và Khả Ân đang cười nói đồng loạt xoay đầu nhìn ra, ngoài hai người họ còn có Phi, Mộ Khả Ý và giám đốc khách hàng của công ty.
Vừa nhìn thấy Thạc Chân, nét mặt Viễn Chân trở nên rối loạn, ánh mắt những người khác nhìn cô cũng cực kỳ hoang mang khó hiểu.
Thạc Chân bước vào vòng hai tay ra sau lưng đóng cửa, trên đôi môi đỏ chót mang theo tia nham hiểm. Cô bước đến gần Viễn Chân, chống tay lên bàn khom người áp sát mặt anh, tay anh lại nhanh hơn một bước vội túm chặt cổ áo đang hở ra của cô.
“Bố, hôm nay đi gặp đại minh tinh sao không đưa con theo, con hâm mộ cô ấy lắm đấy.”
Sau lời nói lộ rõ ý mỉa mai của Thạc Chân, bầu không khí trong phòng chợt rơi vào tĩnh lặng, Khả Ân ngồi đối diện không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Anh… có con gái lớn như vậy rồi sao?”
Thạc Chân xoay đầu nhìn Khả Ân, cơn giận hóa thành thù hằn, giọng nói nhàn hạ lại mang đầy đay nghiến: “Phải, mười bảy tuổi đã nếm mùi hư hỏng có con rơi. Cô muốn làm vợ ông ta thì phải có sự cho phép của tôi.”
Viễn Chân đứng lên gài lại cúc áo trên người Thạc Chân, thấp giọng nhắc nhở: “Đủ rồi Chân Chân, anh đang làm việc.”
Thạc Chân ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Viễn Chân, thứ cô muốn nghe là lời giải thích của anh, không phải giọng điệu khó chịu như đang trách mắng của anh. Thạc Chân cười lạnh, có lẽ bản thân cô đã quá tự tin rằng có thể giữ trái tim Viễn Chân, để rồi sự tin tưởng tuyệt đối đó của cô biến thành cuộc gặp gỡ riêng tư có Viễn Chân và Mộ Khả Ý, thêm một minh tinh nổi tiếng đang được mọi người gán ghép là một đôi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nở một nụ cười chua xót: “Làm phiền rồi, ông Viễn.”
Dứt lời Thạc Chân xoay người bỏ chạy khỏi phòng, Viễn Chân bị phản ứng của cô dọa cho hồn vía lên mây, vội vàng đuổi theo trong những ánh mắt ngỡ ngàng của những người đang có mặt.
Ra khỏi nhà hàng, Thạc Chân lên taxi vừa đỗ trả khách, nước mắt tuôn ra từng dòng, tiếng gọi của Viễn Chân phía sau lưng dần nhỏ đi. Xe khởi chạy, Thạc Chân ngả lưng vào ghế, dáng vẻ thẫn thờ như một kẻ mất hồn.
Trước mặt Thạc Chân, Viễn Chân tỏ ra hờ hững với những cô gái vây lấy anh. Không có mặt Thạc Chân, anh lại gặp gỡ những cô gái xinh đẹp khác ở nơi riêng tư, có mặt người khác thì sao, bọn họ cuối cùng cũng cùng một giuộc, còn cô vĩnh viễn chỉ là người ngoài.
Điện thoại trong tay bỗng hiện lên thông báo cuộc gọi đến, vừa nhìn thấy người gọi là Viễn Chân, Thạc Chân dùng tay quệt nước mắt, hạ cửa sổ xe, mang tất cả tức giận ném thẳng điện thoại ra ngoài.
Về đến chung cư, Thạc Chân chạy một mạch lên nhà, vào phòng ngủ mở két sắt lấy giấy chứng kết hôn ra. Thạc Chân vô cảm nhìn tờ giấy quan trọng trong tay, không chút tiếc nuối xé bỏ thành những mảnh vụn.
Cô đứng lên, cầm theo giấy tờ tùy thân, chán nản rời khỏi nơi đây.
Hy vọng thật nhiều, thất vọng cũng thật nhiều.
Điện thoại Thạc Chân không gọi được, định vị không thể kết nối, đến khi Viễn Chân về đến nhà, thứ duy nhất anh nhìn thấy là những mảnh xé của giấy chứng nhận kết hôn nằm trên sàn.
Viễn Chân lúc này không cách nào giữ bình tĩnh được nữa, anh không thể ngờ chỉ một câu nói lại khiến Thạc Chân nổi giận đến mức này. Trái tim trong lồng ngực Viễn Chân như sắp nổ tung, vội vã gọi điện cho Phi tìm người.
Thạc Chân ngồi trên bồn hoa bên vỉa hè trên phố, cơn kích động sau một lúc đi bộ cũng dần biến mất. Cô thẫn thờ nhìn xe cộ trên đường, cảm xúc xốc nổi cũng dần dịu lại.
Số phận đã định, Thạc Chân không có quyền lựa chọn, cô vốn mắc nợ Viễn Chân, trả cả một đời cũng không hết. Thế nên, Thạc Chân ngoài việc hiểu chuyện chấp nhận tiếp tục ở bên cạnh Viễn Chân, dù là với bất kỳ thân phận nào, kể cả người ở hay ăn nhờ ở đậu, cô cũng phải trả tiền, bỏ công mà trả ơn cho anh.
Đang tìm kiếm Thạc Chân bên ngoài, vừa nhận được điện thoại của bác An bảo vệ gọi báo cô đã về, Viễn Chân vội đánh tay lái trở về nhà.
Viễn Chân gấp gáp chạy lên nhà, vừa mở cửa vào cùng lúc chạm mặt Thạc Chân. Cô nhìn anh bằng biểu cảm lạnh lùng xa cách, trên tay là những mảnh vụn của giấy chứng nhận kết hôn.
Thạc Chân nhìn Viễn Chân một cái, lạnh nhạt đi vào bếp bỏ mớ giấy trong tay vào sọt rác.
Ngay khi Thạc Chân vừa xoay người định trở ra, Viễn Chân bỗng xuất hiện, anh kích động bóp chặt hai vai cô, giọng nói không còn giữ được điềm tĩnh.
“Em có biết giấy kết hôn quan trọng như thế nào không? Chỉ vì giận mà em xé nó, rốt cuộc tình cảm của chúng ta em xem là trò đùa sao?”
Con ngươi Thạc Chân lấp lánh vì nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn anh, hờ hững đáp: “Tôi cũng không quan trọng bằng công việc của chú, càng không quan trọng bằng cô gái ở bên cạnh chú hơn ba năm qua, và cũng không bằng đại minh tinh xinh đẹp được khen ngợi xứng đôi với chú.”
Viễn Chân sững sờ nhìn Thạc Chân, đôi tay ở vai cô vô thức siết chặt: “Em vẫn luôn nghi ngờ anh…”
“Phải, tôi không tin tình cảm của chú, tôi ở bên chú vì muốn đền đáp ơn nghĩa và tiền bạc chú cho tôi…” Giọng nói Thạc Chân điềm điềm, bên trong chẳng hề có chút cảm xúc nào: “Yêu chú sao, khi tôi trở thành một cô gái với thanh xuân rực rỡ được nhiều người để ý, thì lúc đó chú cũng chỉ là một ông chú lớn tuổi, chú lấy gì để bắt tôi phải thật lòng yêu chú?”
Sắc mặt Viễn Chân tối sầm xuống, tay siết vai Thạc Chân chợt buông lỏng. Thạc Chân nén nước mắt trong lòng, mạnh mẽ lách người bước qua khỏi Viễn Chân.
Vừa đi được vài bước, cơ thể Thạc Chân bất ngờ bị nhấc bổng lên, cô hoảng hốt theo phản xạ vùng vẫy, tay chân đấm đá phản kháng.
“Bỏ tôi xuống! Chú điên rồi sao?!”
Thạc Chân bỗng bị ném xuống giường, tấm lưng cô truyền đến cảm giác đau buốt. Còn chưa khống chế được trọng tâm cơ thể, tiếng xé vải vang rõ bên tai, toàn thân Thạc Chân bị hơi lạnh vây lấy.